Chương 43

Một tay nắm đầu Kise, Murasakibara nhìn nhìn Kuroko ngốc lăng bên kia, tâm tình thẳng tắp giảm xuống nhìn Kise. "Cậu có thể nói cho tớ nghe một chút cậu đối với Kuro-chin của tớ làm cái gì vậy?"

"Murasakibara-cchi, bình tĩnh bình tĩnh..." Hắn sẽ chết sao?

Aomine một cước đạp lên lưng Kise "Tớ cũng thật sự thực muốn biết đầu cậu rốt cuộc là nghĩ như thế nào đâu."

"Aomine-cchi, bình tĩnh bình tĩnh..."
Hắn, hắn sẽ chết sao! ? QAQ

Akashi xoay người tới gần mặt Kise "Ryota thật đúng là thừa dịp tớ không ở đây làm một ít chuyện không đứng đắn?"

"Akashi-cchi, bình tĩnh bình tĩnh, là Kuroko-cchi trước đùa giỡn tớ nga! !"

"Nga? Kia càng không thể cho cậu sống trên thế giới này, Midorima, đem vật may mắn của cậu hôm nay cho tớ." Akashi đối với Midorima đưa tay.

Midorima không hề nghĩ ngợi đem vật may mắn hôm nay, hàng thật giá thật kiếm võ sĩ đạo đưa cho Akashi "Nhớ chừa cho tớ tới."

"Kuroko-cchi! ! Cứu mạng cứu mạng TAT tớ sắp chết rồi."

"Akashi-kun, hiện tại giết Kise-kun, sẽ thực phiền toái, xin đừng làm như vậy." Kuroko lấy lại tinh thần về sau đối với Akashi nói.

"Kia ý tứ của Tetsuya liền như vậy buông tha cậu ta?" Akashi bắt tay đặt ở chuôi kiếm hỏi Kuroko.

"Chính là hôn nhẹ mà thôi, cũng không có gì đi?" Kuroko nghi hoặc nhìn Akashi.

"Bất quá chính là hôn nhẹ mà thôi?" Aomine lớn tiếng nói "Uy! Kia chính là, kia chính là hôn. . . . hôn. . ." A! Trên mặt nóng quá!

"Giống như là chủ nhân có đôi khi sẽ hôn thú cưng của mình á. Không có gì nghiêm trọng đi? " Không có gì nghiêm trọng đâu ha? Tỉnh táo lại, không cần hoảng, nhất định chỉ là như thế mà thôi.

"Ai? Tớ đây cũng muốn cùng Kuro-chin hôn nhẹ ~" Murasakibara nói "Chỉ cùng một mình Ki-chin hôn là không được đâu~ "

"Murasakibara-kun." Kuroko có chút bối rối nói "Chúng tớ còn muốn đến nhà Kagami-kun mở cuộc họp nên cho tớ xin đi trước nha." Cậu xoay người rời đi, bước đi hơi nhanh chút so với bình thường.

"Ai? Này tính là phản ứng gì? Chỉ là như thế sao? Chỉ là như thế này sao! ! !" Kise kêu lên.

"Kuroko không có phản cảm gì quá lớn cũng đã tốt lắm rồi, cậu còn đang chờ mong cái gì?" Midorima không  chút do dự đá Kise một cái rồi nói.

"Uy, các cậu thật đúng là bình tĩnh a. Tetsu phản ứng gì đều không có, các cậu cũng không lo lắng sao?" Không có chán ghét, nhưng cũng không có thái độ nào khác. Với cậu ấy mà nói bọn họ cái gì cũng đều không phải sao?

"Mine-chin nghĩ nhiều quá." Murasakibara mở gói snack ra ăn, vừa nhai vừa nói "Tớ không cho là Kuro-chin không thích tớ. Hơn nữa có chút thời điểm, Kuro-chin đối với các cậu tốt đến mức tớ muốn nghiền bạo các cậu. Mỗi người đều có qua cái loại cảm giác này đi?"

"Cũng không phải một chút phản ứng đều không có, nhưng là cái loại phản ứng này rất ít." Akashi thu hồi ánh nhìn về phía Kuroko rời đi, đối với những người khác nói "Nhưng là quả thật, nếu chúng ta bên này cái gì cũng đều xử lý tốt, bên Tetsuya thì cái gì cũng đều không rõ, thực phiền toái." Ném đao lại cho Midorima, xoay người "Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người đem hết toàn lực làm cho Tetsuya thông suốt đi!"

--------------- trận đấu chấm dứt, trên đường trở về ----------------

"Kise-kun, nếu cậu không muốn làm cho tớ phát hiện, ít nhất phải đem màu tóc của cậu giấu đi." Kuroko bất đắc dĩ bị mọi người đẩy lên chỗ cột điện.

"Ô ô" TAT Kuroko-cchi.

"Kise-kun, có cái gì thì nói, đừng dùng loại ánh mắt chó con này nhìn tớ." Luôn cảm thấy, dựa theo lẽ thường phải là mình trốn tránh Kise mới đúng, nhưng vì cái gì sự thật là Kise đang trốn tránh cậu. Sau ngày đó, mỗi lần nhìn thấy chính mình Kise đều nhanh chóng biến mất, còn luôn tự cho là dùng đúng phương pháp ngụy trang mà trộm đi theo sau cậu.

Kise muốn đi lên lại nhịn xuống "Kuroko-cchi, ngày đó..." Tớ là nói giỡn "Ngày đó, tớ là nghiêm túc!" Ai ai? "Không không... Kuroko-cchi, tớ nghĩ nói chính là... xin gả cho tớ đi!" TAT xong rồi.

"Xin cho phép tớ trịnh trọng từ chối." Kuroko không chút do dự nói.

"TAT không cần từ chối nhanh như vậy được không? Tốt xấu tớ cũng là Ryota-sama tình nhân trong mộng của nữ giới Nhật Bản a. Nột nột, Kuroko-cchi, kỳ thật gả cho tớ ưu điểm rất nhiều nga. Cậu xem tớ bộ dạng đẹp trai như vậy, lại ôn nhu như vậy. Hơn nữa tớ còn thực sẽ kiếm tiền ~. Tớ còn sẽ nấu cơm, tuy rằng không có ngon như Midorima-cchi. Tớ còn sẽ ấm giường ~ tớ sẽ làm rất nhiều rất nhiều, nhưng là tớ am hiểu nhất chính là thích Kuroko-cchi nga ~ "

Thấy Kuroko suy nghĩ muốn nói gì đó, Kise lại mở miệng "Kuroko-cchi hiện tại không cần lập tức trả lời tớ, tớ biết tớ thực đột nhiên. Thực ra tớ có nghĩ tới tỏ tình càng thêm lãng mạn hoặc là long trọng, mà không phải ở trong hoàn cảnh như vầy. Kuroko-cchi, tớ mong cậu có thể cho tớ một cơ hội, ngẫm lại rõ ràng rồi hãy từ chối, không cần trực tiếp phủ định tớ. Tuy rằng tớ bây giờ còn không thành thục, cho tớ hai năm thời gian, tớ nhất định sẽ trở thành nam nhân có thể làm cho Kuroko-cchi an tâm dựa vào."

"Nhưng là trước đó, tớ còn có thể đứng bên cạnh cậu không? Tớ cam đoan cái gì cũng sẽ không làm! ! Sẽ giống như là bình thường vậy." Nói xong lời cuối cùng, Kise mang theo chút khẩn cầu nhìn Kuroko, xin đừng cướp đoạt quyền lợi ở bên cạnh cậu của tớ, đó chính là tất cả của tớ.

"Kise-kun, làm sao mà ôn nhu? Rõ ràng là một tên siêu cấp bốc đồng." Mói đến đáng thương như vậy, làm cho người ta như thế nào từ chối?

Kuroko sờ sờ tóc Kise "Cậu đều nói ra như vậy, tớ có thể làm sao bây giờ?" Bọn nhỏ mà chính mình yêu thương từ đó đến giờ, như thế nào có thể làm cho bọn họ bị ủy khuất? Cho dù gần nhất đám nhỏ này hình như có một ít ý tưởng kỳ quái. "Kise-kun vẫn đều là bộ dáng chói mắt như vậy, hoàn toàn không thích hợp làm một ít chuyện ủy khuất chính mình." Về phần chuyện vừa rồi , đại khái chính là hiểu lầm đi? Đem loại cảm tình này hiểu lầm là yêu, lớn lên hẳn là sẽ rõ ràng.

"Thật sự?" Kise vui vẻ nói, muốn nhào lên, nghĩ nghĩ rụt tay lại hỏi một câu "Như vậy tớ có thể ôm cậu một cái không?"

Kuroko có chút bất đắc dĩ nói "Có phải nếu tớ không cho, Kise-kun sẽ không làm? Như vậy xin cho phép tớ từ chối. "

Kise kiên quyết nói "Đương nhiên sẽ không! Tớ sẽ vẫn hỏi Kuroko-cchi thẳng đến Kuroko-cchi đồng ý mới thôi."

Kuroko nói "Như vậy ý kiến của tớ hữu dụng sao? Rõ ràng là Kise-kun nói là sẽ giống như bình thường. "

Kise nhìn thấy Kuroko mỉm cười, rốt cuộc nhịn không được nhào lên đem Kuroko ôm vào trong ngực, hiện tại, giờ phút này, thế giới của hắn mới là viên mãn.

------------------- nhà Kagami ------------------

"Yêu, Kuroko, các cậu làm hòa rồi?" Kagami nhìn thấy Kuroko cùng Kise cười nói "Mấy ngày nay người này không dán lấy cậu, đúng là cảm thấy có chút không quen. "

"Tớ mới không có cùng Kuroko-cchi cãi nhau đâu!"

"Huấn luyện viên, thật có lỗi, không biết vì sao gỡ thế nào cũng gỡ không ra cái tên ở phía sau." Kuroko đối với Riko nói.

"Thôi, lúc đem em đẩy ra cũng đã cảm giác được sẽ có kết quả như vậy, dù sao cũng chỉ nghiên cứu trận đấu, có Kise nói không chừng còn có thể phát hiện một ít chỗ chúng ta không có chú ý đến. "

"Nga ~ huấn luyện viên, thật sự là người tốt ~" Kise nói.

"Tôi mới không phải là huấn luyện viên của cậu! ! !"

------------------------ Yosen vs Touou ------------------------

"Nột, Murasakibara, biết những người khác như thế nào xưng hô trận đấu này không? Kiếm của thế hệ kỳ tích vs Khiên của thế hệ kỳ tích." Aomine nhìn Murasakibara ngồi ở trên ghế ăn đồ ăn vặt. "Cậu cần phải cố gắng a, tớ không thích trận đấu nhàm chán. "

"Không phải thực chính xác sao?" Murasakibara đứng lên nhìn xuống Aomine "Mine-chin, thật không nghĩ tới chúng ta sẽ đối đầu, ngoài ý muốn tớ hôm nay chính là nhiệt tình mười phần đâu." Đưa tay vuốt tóc ngược ra sau.

Tuy rằng không có cao như Murasakibara, nhưng là trên khí thế hoàn toàn không thua, Aomine nhìn Murasakibara "Nga? Phải không? Tớ đây an tâm." Satsuki tên kia sợ hãi cậu ta lười biếng, còn cố ý làm cho hắn lại đây khiêu khích, thật sự là lo lắng vô ích. "Quả nhiên trận đấu chính là muốn như vậy mới tốt!"

"Nhưng thật ra Mine-chin không cần quá coi thường tớ, lần này trận đấu tớ chính là muốn tự mình nghiền bạo Kuro-chin a. "

"Thật có lỗi, lần này tớ cũng tính toán thắng bọn người Tetsu cùng Kagami." coi khinh cậu? Đừng nói giỡn, cậu chính là đối thủ đối với tớ mà nói khó nhất, hơn nữa trận đấu năm đó tớ ấn tượng khắc sâu a.

------------------- Rakuzan vs Shutoku ---------------------------

"Shintaro, không thể phủ nhận cậu cùng đồng đội của cậu mạnh hơn hồi hè, nhưng là còn chưa tới mức cậu có thể ở trước mặt tớ nói ra lời như vậy." Akashi đứng ở giữa sân nhìn Midorima.

"Akashi, tớ nói thật, trận này tớ sẽ thắng cậu."

"Tớ đương nhiên biết cậu là nói thật, cho nên mới cảm giác có chút khó tin. Tớ nghĩ cậu biết rõ, trên thế giới này không có người nào có thể thắng tớ, cho nên tớ là tồn tại chính xác duy nhất của thế giới này."

"Cái gì không ai có thể thắng cậu, cái gì là tồn tại duy nhất  đừng nói giỡn, cậu cho rằng mình là thần sao?"

"Xem ra Shintaro cậu cũng bị Tetsuya lây bệnh đâu, có cái ý tưởng không thực tế này." Akashi mỉm cười nhìn Midorima "Khoan dung của tớ đều cho hết cho Tetsuya, cho nên, Shintaro không cần lại nghi ngờ tớ, cậu sẽ hối hận. "

"Chuyện trên thế giới này không đến giây cuối cùng, kết cục không phải đều là chưa định sao?"

Nhìn thoáng qua Midorima, Akashi nói "Xem ra hiện tại nói với cậu cái gì cậu cũng không xóa bỏ cái ý tưởng ngu xuẩn này. Trên thế giới này, người thắng lợi nói cái gì đều là đúng, người thất bại nói cái gì đều là sai, cuối cùng tớ sẽ làm cho cậu biết rốt cuộc là ai đúng. "

----------------------------------------------------------------------------------------

Chán ghét thua trận, cũng không muốn ngừng chơi bóng rổ. Murasakibara cảm thấy chính mình có chút kỳ quái, tự nhiên vẫn cố gắng đến cuối cùng, rõ ràng ghét nhất là bóng rổ không phải sao?

"Atsushi, đừng thương tâm. Cú 3 điểm cuối cùng của Aomine thật sự là làm cho người ta kinh ngạc, nên nói Aomine chính mình đều không có nghĩ tới sẽ vào rổ đi?" Nhìn nhìn Murasakibara, Himuro thở dài lấy điện thoại ra "Anh vẫn là nên kêu người thích hợp đến đi. "

Kuroko ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn Murasakibara đang chôn đầu trong cánh tay.

"Murasakibara-kun, không muốn ăn chút đồ ngọt sao?" Hai tay trái phải cầm kẹo cùng chocolate mà bình thường Murasakibara thích ăn.

Murasakibara buồn nói "Nột, Kuro-chin, tớ thua trận, tớ thực chán ghét thua trận!"

"Ân, tớ biết "

"Rõ ràng kết cục đã định, nhưng hiện tại tâm tình lại thật khó chịu, tớ rõ ràng ngay từ đầu cũng rất cố gắng thẳng đến cuối cùng."

"Không cam lòng sao?"

Loại cảm giác này kêu không cam lòng sao? "Không cam lòng, không cam lòng, thật không cam lòng." Lần đầu tiên có cảm giác như vậy, nếu lại cố gắng, lại lợi hại một chút, người thắng sẽ là chính mình.

Kuroko mỉm cười "Bởi vì Murasakibara-kun thích bóng rổ a, cho nên mới sẽ có cảm giác như vậy." sờ sờ đầu Murasakibara "Không sao, lần sau thắng lại thì tốt rồi. Chúng ta còn nhỏ như vậy, chúng ta có nhiều tương lai, nhiều trận đấu có thể đánh như vậy. "

Murasakibara ngẩng đầu nhìn thấy Kuroko đối với hắn mỉm cười, TAT "Kuro-chin TAT" gục trong lòng Kuroko.

Người này với hắn mà nói là cái gì a? Nói là người thích, người yêu, hình như có chút không quá chính xác. Chỉ là tình yêu đơn thuần như thế nào có thể bao hàm hết tầm quan trọng của cậu đối với hắn chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip