Chương 13
"Buổi sáng tốt lành, bác sĩ Midorima. Hôm nay cũng đến rất sớm a." Một ngày sáng sớm, Yamashita vừa vào phòng nghỉ bệnh viện liền nhìn thấy Midorima đã thay áo blouse trắng, đang đứng trước bồn rửa chén của mình.
"Chính là tẫn nhân sự thôi." Midorima đem cái chén lau khô, cầm ấm nước trong tay rót cho mình một ly cà phê.
"Ân? Hôm nay không có mang vật may mắn sao? Thật khó được a." Yamashita nhìn nhìn trái phải, ngoài ý muốn không có phát hiện cái gì quỷ dị xung quanh người Midorima
"Có mang." Midorima giơ lên ấm nước hướng Yamashita lắc lắc "Chính là cái này."
"A... Hôm nay thật ngoài ý muốn bình thường đâu." Yamashita giật giật khóe miệng cười gượng hai tiếng, đem ánh mắt chuyển dời đến ngoài cửa sổ "Ôi chao, sớm như vậy liền xuất phát sao?"
"Cái gì?" Nghe thấy Yamashita một câu không đầu không đuôi này, Midorima nghi hoặc nhìn nhìn hắn.
"Cậu không biết sao? Hôm nay bọn họ muốn đi C thị đại học K kiểm tra sức khoẻ." Yamashita đem áo blouse của mình từ tủ đồ lấy ra nữa, mặc vào.
"Nói cũng kỳ quái, năm nay C thị trường học kiểm tra sức khoẻ tất cả đều tập trung vào hôm nay. Khiến cho bệnh viện C thị nhân lực cũng không đủ, không thể không đem chúng ta cũng điều qua... Ôi chao?" Còn không nói hết lời, Yamashita đột nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, quay đầu thấy Midorima đã muốn biến mất ở phòng nghỉ.
Này vội vội vàng vàng là muốn làm gì a... Yamashita một đầu mờ mịt, thực không hiểu suy nghĩ của người trẻ tuổi hiện nay.
——————————————————————————————————————
"Hôm nay chòm cự giải vận thế tốt chưa từng có a! Ngày này sẽ có chuyện bất ngờ phát sinh ~ phải giỏi bắt lấy cơ hội, hôm nay không nên quá mức theo khuôn phép cũ nga..."
Midorima hiện tại đang cùng các bác sĩ khác ngồi trên xe đi K đại. Hơn mười phút trước Midorima lấy thân phận một bác sĩ trẻ tuổi nồng cốt của bệnh viện đi tìm viện trưởng, xin đi đến K đại xem kiểm tra sức khoẻ. Vì thế viện trưởng liền thập phần khẳng khái đồng ý yêu cầu vô lý của hắn, đồng thời không có cho hắn an bài công tác gì, cho hắn một ngày nghỉ.
Không tồi, hôm nay chòm sao vận thế cũng thực chính xác. Midorima lộ ra một cái tươi cười rất nhỏ khó có thể phát hiện, đem ấm nước để tới cgôx trống bên cạnh chỗ ngồi.
K đại là một đại học phi thường tốt. Hoàn cảnh tuyệt đẹp, thầy giáo điều kiện ưu tú, thiết bị đầy đủ, phong cách học tập đoan chính.
Hai giờ sau, Midorima bọn họ tới K đại. K đại quả nhiên danh bất hư truyền, mặc dù xây dựng không lâu nhưng là kiến trúc đã muốn tương đương hoàn chỉnh.
Midorima là từ X thị đại học lâu năm tốt nghiệp, cái đại học kia nhiều năm qua đem truyền thống bảo vệ rất khá, kiến trúc bảo trì cũng rất tốt, cả trường học tràn ngập cảm giác lịch sử. Mà K đại kiến trúc hoàn toàn là hình thức hiện đại, cùng Midorima đại học so sánh quả thực như hai niên đại.
Xe Midorima bọn họ trực tiếp chạy đến khu nhà nghệ thuật của K đại. Mọi người xuống xe, đi vào chỗ làm việc của mình, bắt đầu chuẩn bị các loại dụng cụ. Mà lúc này, đã có không ít đệ tử đi vào khám. Midorima không có bị an bài công việc, cầm ấm nước của hắn đi dạo quanh khu nhà nghệ thuật, cuối cùng quyết định đi vào trong trường học tham quan.
"Ân?" Vừa mới đi đến trước sân vận động K đại, Midorima thấy một chiếc xe của bệnh viện mình đang đứng trước sân vận động. Nguyên lai còn có một nhóm người ở trong này a, hắn nói như thế nào cảm giác ở khu nghệ thuật bên kia người hơi ít đâu. Vì thế, ôm tâm tình tìm hiểu, Midorima sải bước đi vào sân vận động.
Đi vào sân vận động, mới phát hiện nguyên lai hôm nay không chỉ có là đệ tử kiểm tra sức khoẻ, ngay cả lão sư đang kiểm tra sức khoẻ. Trong sân vận động các nữ lão sư trẻ tuổi đang xếp hàng chờ đợi kiểm tra sức khoẻ vừa thấy Midorima đi vào, hai con mắt nhanh chóng bắt đầu sáng lên.
Trời ạ người này bộ dạng thật tuấn mỹ a! Hơn nữa vóc dáng siêu cao! Cái loại cảm giác mang kính mắt, không nói không cười quả thật rất cấm dục! ! ! Bất quá hắn cầm trong tay cái ấm nước là chuyện gì a...
Không để ý tới ánh mắt người khác, Midorima thản nhiên đi vào trong sân vận động, giống như là đến tham quan vậy.
"Bác sĩ Midorima!"
"?" Đột nhiên nghe thấy có người kêu chính mình, Midorima quay đầu, hướng nơi phát ra thanh âm nhìn lại. Nguyên lai là bác sĩ Kite đang giúp người khác đo lường thân cao cân nặng.
"Xin lỗi, có thể thay thế tôi một hồi được không? Tôi đột nhiên cảm thấy bụng có chút không thoải mái..." Đi đến bên cạnh, Tả Mộc ở Midorima bên tai nhỏ giọng nói, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.
"Không sao cả." Midorima nhận lấy bút ký tên trong tay Kite, Kite nói tạ ơn, bước nhanh đi ra ngoài.
Các nữ lão sư trẻ tuổi đang xếp hàng nháy mắt bắt đầu khe khẽ nói nhỏ. Vừa là đối với có thể tiếp xúc gần gũi bác sĩ trẻ tuổi anh tuấn mà cảm thấy hưng phấn, về phương diện khác là vì vấn đề riêng tư (cân nặng) lập tức sẽ bị bác sĩ dễ nhìn này biết mà cảm thấy rối rắm.
Đo xong rất nhiều nữ lão sư, rốt cục Midorima nhịn không được ở trong lòng trở mình xem thường một cái. Hắn đương nhiên không chậm tiêu đến mức ngay cả ánh mắt nóng cháy như thế đều phát hiện không được. Thật là, Kite sao đi lâu như vậy! Ánh mắt những nữ nhân này quả thực như muốn đem chính mình nuốt sống!
Thật vất vả chờ các nữ lão sư đều kiểm tra sức khoẻ xong rồi, kế tiếp là nam lão sư. Kite đã đi có hai mươi phút rồi, người này sẽ không bán đứng chính mình đi... Midorima đột nhiên bắt đầu có chút hoài nghi nhân phẩm của đồng nghiệp hắn.
Bất quá nam lão sư cũng tốt, mình không cần phải đối diện với nhưng ánh mắt như lang sói kia nữa.
Cầm trong tay phiếu kiểm tra sức khoẻ trả lại cho người vừa kiểm tra xong, tiếp nhận phiếu người kế tiếp đưa tới.
Thở ra một hơi, Midorima đầu cũng không có nâng, rất nhanh ghi nhớ cân nặng người kia. Khi chuẩn bị giúp người kia đo thân cao, Midorima mới ngẩng đầu, vừa vươn tay nhất thời khựng lại giữa không trung.
Trước mắt người này đang dùng ánh mắt màu xanh da trời chăm chú nhìn hắn, khi thấy Midorima ngẩng đầu liền lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc. Đương nhiên so sánh với biểu tình của Midorima, biểu tình của cậu quả nhiên vẫn là rất rất nhỏ.
Người trước mắt này không phải là Bóng Dáng sao!
"Hôm nay chòm cự giải vận thế chính là tốt chưa từng có a! Ở ngày này sẽ có chuyện bất ngờ phát sinh yêu ~ phải giỏi bắt lấy cơ hội, hôm nay không cần quá mức theo khuôn phép cũ nga..."
Lời của Oha asa hôm nay lại vang lên bên tai Midorima.
Đúng vậy, người này tuyệt đối là Bóng Dáng, Midorima dám đánh cược bằng vật may mắn nửa đời của hắn. Midorima kinh ngạc không đến hai giây, đưa tay đẩy đẩy kính mắt, quay vè vẻ mạt bình tĩnh. Đo xong thân cao Bóng Dáng, khi cúi đầu ghi phiếu, Midorima ánh mắt nhanh đảo qua họ tên trên phiếu kiểm tra sức khỏe.
Kuroko Tetsuya
Kuroko Tetsuya sao? Âm thầm ghi nhớ, Midorima đem phiếu kiểm tra sức khoẻ trả lại cho Bóng Dáng, nga, không, hiện tại hẳn gọi là Kuroko.
Kuroko ánh mắt vẫn dừng trên người Midorima, cuối cùng khi tiếp nhận phiếu kiểm tra sức khoẻ, há miệng tựa hồ muốn nói gì, nhưng thủy chung cái gì cũng chưa nói, nhẹ nhàng mà gật đầu ...sau liền rời đi.
Midorima nhìn Kuroko rời đi, hơi có chút ngây người, thẳng đến Kite đột nhiên từ phía sau vỗ vỗ bả vai Midorima, đem hắn bừng tỉnh.
"Thật có lỗi, thật có lỗi, đi hơi lâu." Bác sĩ Kite gãi gãi ót, ngượng ngùng cười cười.
"Không có gì." Midorima cầm bút ký tên trả lại cho Kite, đứng lên nhìn hướng Kuroko rời đi, lại phát hiện Kuroko đã không thấy đâu.
Chạy đến đâu vậy? Midorima trong lòng không hiểu cảm thấy có chút nôn nóng, vì thế liền cầm lấy ấm nước của mình, bước nhanh theo hướng Kuroko vừa rời đi.
Không thể không nói bộ dạng cao thật là có không ít ưu đãi. Tỷ như nói Midorima hiện tại, chỉ cần đứng ở đó, tầm mắt nhìn xuống đảo qua, chung quanh có người tóc màu lam hay không liền vừa nhìn là rõ. Điều này thật đề cao hiệu suất làm việc của Midorima, đương nhiên, cuối cùng kết quả là: Không tìm được.
Đã không ở sân vận động sao? Tìm vài vòng đều không có nhìn đến Kuroko, Midorima buồn bực, trường học lớn như vậy, nếu Kuroko đã kiểm tra sức khoẻ xong rồi rời khỏi, vậy phi thường khó tìm. Quên đi, vẫn là trước đi ra ngoài. Nghĩ như vậy, Midorima bắt đầu hướng cửa sân vận động đi đến.
Đi ra ngoài sân vận động, Midorima thật sâu hít một hơi, đem trong lòng nôn nóng đè ép xuống, thực hối hận hồi nãy không gọi lại cậu ấy. Hiện tại Midorima hối hận đến không thể không vì hành vi ngạo kiều của mình khắc sâu tỉnh lại. Chờ một chút, mới không phải ngạo kiều, chính là chưa kịp mở miệng gọi lại cậu ấy thôi (cho nên nói kỳ thật ngươi căn bản là không có tỉnh ngộ đi)! !
Kuroko vừa nãy nhận ra hắn đi, cậu tuyệt đối nhận ra hắn đi! Đang lúc Midorima rối rắm, đột nhiên cảm thấy có người ở sau vỗ vỗ lưng chính mình. Vừa quay đầu lại, cúi đầu xuống nhìn, Kuroko đang đứng sau lưng mình, vẻ mặt vô tội nhìn chính mình.
"Xin lỗi, cậu là Nhân Sự -kun phải không?"
"Nguyên lai Midorima-kun là từ X thị bên kia tới." Kuroko cùng Midorima song song đi ở trên sân trường K đại "Thật đúng là xa xôi đâu."
"Hoàn hảo, khoảng hai tiếng đi xe." Midorima đẩy đẩy kính mắt, vô cùng tự nhiên trả lời. Không thể không nói, toàn tức võng du có một ưu điểm thật lớn chính là khi ngươi nhìn thấy bạn trong trò chơi hoàn toàn sẽ không cảm thấy xấu hổ.
"Nói, nghề bác sĩ thực thích hợp Midorima-kun đâu, tràn ngập cảm giác cấm dục." Kuroko khóe miệng hơi hơi nhếch lên "Nếu xem nhẹ cái ấm nước kia."
"Ấm nước cùng cấm dục không có quan hệ gì nhau đi!" Midorima ngẩng đầu, cầm ấm nước trong tay hơi hơi giơ lên "Đây chính là vật may mắn hôm nay! Nó là vật bảo đảm cho trạng thái tốt cả ngày của tớ!"
"Ân."
"Uy!" Này tuyệt đối là có lệ đi. Uy!
Midorima đem ấm nước buông, một lần nữa nhìn về phía hai mắt tràn ngập ý cười của Kuroko. Không thể không nói, Kuroko loại tính cách ôn hòa, kiên nhẫn hơn nữa thông tình đạt lý thật sự thực thích hợp lão sư. Tuyệt đối sẽ được yêu thích.
Kỳ thật trước kia hắn liền một mực đoán nghề nghiệp của Kuroko, quả nhiên không đoán sai. Bất quá giống như lão sư nhà trẻ cũng không sai a?
Lão sư nhà trẻ? Midorima tưởng tượng một chút Kuroko vẻ mặt ôn nhu giúp một đám tiểu bằng hữu đắp chăn, mặt đột nhiên đỏ lên.
"Midorima-kun làm sao vậy?" Kuroko nhìn thấy mặt Midorima hơi hơi phiếm hồng "Mặt thật hồng."
"Hơi nóng mà thôi." Midorima đem mặt nghiêng qua một bên, mất tự nhiên lấy tay kéo kéo áo, làm cho gió thu mát mẻ làm lạnh một chút mặt nóng bừng của mình.
"Phải không. Đã muốn vào thu đâu." Kuroko hơi hơi nheo mắt, cảm thụ ánh nắng ấm áp ngày mùa thu lý.
Midorima ở một bên không chớp mắt nhìn Kuroko. Kuroko ở trong hiện thực so với trong trò chơi không giống lắm. Kuroko hiện tại mặc sơ mi màu lam nhạt, còn có quần bọ sậm màu, khá nhẹ nhàng thoải mái. Làm cho người ta có một loại cảm giác thiếu niên nhà bên, đương nhiên Kuroko sớm cũng đã qua cái tuổi đó.
Dưới ánh nắng, hai tròng mắt màu xanh da trời của Kuroko giống như bảo thạch lòe lòe phát sáng.
Vì cái gì chính mình liền như vậy thích người trước mắt này? Thật sự là làm cho người ta khó hiểu.
"Midorima-kun khi nào thì trở về?"
"Đại khái hai ba giờ chiều đi."
"Kia muốn hay không cùng đi ăn chút gì đâu? Hiện tại đã sắp đến giờ cơm trưa."
Midorima nâng tay nhìn nhìn đồng hồ, thật đúng là. Cùng Kuroko cùng một chỗ, bất tri bất giác đã tới giữa trưa.
"Chúng ta đi đâu ăn? Trường học cadc cậu có căn tin?"
"Ân..." Kuroko nghiêng đầu nghĩ nghĩ "Hôm nay căn tin không có gì ăn đâu, chúng ta vẫn là đi ra ngoài ăn đi."
————————————————————————————————————
"Hôm nay chòm thủy bình vận thế đứng hàng thứ hai nga ~ thủy bình phải chú ý! Hôm nay sẽ có chuyện vui liên tiếp không ngừng đợi các ngươi! Cho nên nhất định phải chú ý kic chung quanh nga..."
"Hừ." Midorima đem tai nghe điện thoại từ lỗ tai lấy ra, nhét vào túi. Oha asa thật đúng là thần kỳ, mỗi ngày đều chính xác.
Midorima làm một fan trung thực của Oha asa tỏ vẻ phi thường tự hào.
Hôm nay hắn ở K đại gặp Kuroko tuyệt đối không phải ngẫu nhiên! Bởi vì hôm nay hắn đã tẫn nhân sự a.
Midorima đẩy đẩy kính mắt, hiện giờ hắn đối với tư liệu cơ bản của Kuroko đã hiểu rõ. Nói cách khác, hắn so với mấy tên tình địch khác đã muốn dẫn đầu từng bước! Ở trong trận chiến này hắn nhất định sẽ không thua đám người không tẫn nhân sự kia!
"Hôm nay đây là làm sao vậy a..." Yamashita nhìn thấy Midorima bộ dáng tự đắc một người ngồi ở bên kia, hoang mang lắc lắc đầu. Từ K đại về liền một bộ không bình thường, thực không hiểu nổi người trẻ tuổi hiện nay.
————————————————————————————————————————
Kuroko lúc hoàng hôn về tới nhà mình, không khỏi cảm thấy hôm nay thật đúng là một ngày ngoài ý muốn, không ngờ lại gặp được Tẫn Nhân Sự, cũng chính là Midorima. Kuroko không thể không cảm thán thế giới thật nhỏ, trùng hợp nhiều.
Midorima không ngoài dự đoán là một bác sĩ. Lúc ấy trong trò chơi vừa quen biết hắn, Kuroko liền cảm thấy được Midorima hẳn là làm bên y học. Bất quá thật ngoài ý muốn chính là một cái chòm sao cuồng đâu. Kuroko trong mắt hiện lên một tia ý cười khó phát hiện.
Người máy gia chính ở Kuroko vừa trở về liền loay hoay bên chân cậu cầu mệnh lệnh. Kuroko rõ ràng tắt nguồn điện của nó, sau đó đem nó đẩy vào góc phòng.
Đêm nay ăn chút cái gì tốt đâu... Kuroko mở tủ lạnh, thấy tủ lạnh tràn đầy. Ân... Kia đêm nay muốn ăn cái gì liền ăn cái gì đi.
"Như thế nào chỉ ăn một chút như vậy? Hôm nay cậu kiểm tra sức khoẻ cân nặng chính là không đạt tiêu chuẩn!"
Lời nói của Midorima đã nói vào bữa trưa hôm nay đột nhiên vang lên bên tai Kuroko.
Kuroko tay bới cơm dừng một chút. Chính mình ăn quá ít sao? Nhớ lại một chút, hôm nay giữa trưa chính mình ăn quả thật rất ít so với Midorima ăn... Như thế nào có thể như vậy! Đồng dạng là nam nhân, chính mình như thế nào có thể thua bởi hắn đâu (ngươi có phải hay không đem chênh lệch hình thể xem nhẹ)?
Vì thế, Kuroko quyết tâm, ở trong bát mình thêm... một muỗng cơm... Được rồi, cậu thừa nhận cậu ở chuyện ăn cơm này không có chí khí.
"Itadakimasu." Ngồi trước bàn ăn, hoàn thành lễ nghi, Kuroko cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
Đầu khác của bàn ăn để trống, cho tới bây giờ đều không có người ngồi qua. Phòng ở này thật đúng là trống trải a, một chút sức sống đều không có. Kuroko cắn đũa, nhìn chung quanh nhà mình, ngày mai mua chút hoa trở về đi... Hoặc là mua thú nuôi? Ngày mai đi xem đi.
Sau khi ăn cơm xong, Kuroko cảm thấy bụng hơi hơi khó chịu. Quả nhiên vẫn là lượng cơm trước kia thích hợp chính mình a. Đem đồ ăn còn lại thu dọn tốt, Kuroko quyết định tạm thời trước không vào trò chơi, đi cho tiêu cơm chút đã.
Vì thế, Kuroko thuận tay lấy một quyển sách, chuẩn bị đến ban công đọc sách. Kéo màn ban công ra, sau đó mở ra cửa thủy tinh, vừa nhấc đầu, Kuroko ngây ngẩn cả người.
Trên ban công nhà đối diện kia có một nam nhân tóc tím, thân cao chừng hai mét đang tựa vào rào chắn ban công, miệng ngậm một cây maibo, trong tay cầm một máy chơi game. Mà giờ này khắc này, nam nhân đó cũng đang ngơ ngác nhìn Kuroko, ngay cả trò chơi trong tay đã kết thúc đều không có phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip