CHAP 12
Kuroko không biết nên gọi tình huống này là như thế nào. Cậu thế mà lại vô tình đi cùng đám người Thế Hệ Kì Tích?! Sự tình phải quay lại vài ngày trước...
Hôm đó trời nắng gắt, không một gợn mây. Thời tiết này nếu như mang máy ảnh ra chụp thì tuyệt biết mấy. Momoi và vài đứa con gái khác đã từng nói với cậu như vậy. Đáng tiếc cậu không phải con gái. Thú vui chụp ảnh dưới nắng đó cậu không thể hiểu được.
Đang cảm thán trước cái thời tiết "tuyệt vời" này, Kuroko đột nhiên gặp lại Amimuro. Chà, cái loại tình huống này cậu cũng không ngờ tới được, bản thân vậy mà gặp "người tình xưa cũ".... Mà Amimuro cũng không kiêng dè, cậu ta không vòng vo dài dòng mà vào luôn chủ đề chính.
- Kuroko Tetsuya... Mày đã ở đâu? - Cậu ta gằn giọng, vẻ mặt sớm đax không có nổi một tia châm chọc, hoàn toàn bị sự tức giận bao trùm.
- Tôi không có nghĩa vụ phải khai báo cho cậu. Là mẹ tôi hay sao mà tra xét như vậy. - Kuroko ngược lại trên mặt đầy vẻ trào phúng. Cậu sớm biết khi cậu rời đi, Akashi chắc chắn sẽ làm gì đó. Tâm ý của Akashi cậu đã nhận ra khi Amimuro xuất hiện, chỉ là cậu không chắc có phải hay không. Xem ra cậu cược thắng rồi.
- Mày! Mày đã làm cái gì! Sao tất cả mọi người đều chỉ xoay quanh mày! Sao bọn họ lại phát hiện ra! - Cậu ta đã không còn giữ được bình tĩnh nữa mà lớn giọng, gương mặt thanh tú khi xưa nay đã bị cơn giận làm cho méo mó đến đáng sợ. Đây chính là bộ mặt thật của cậu ta.
- Tôi ở rất xa cậu thì có thể làm gì. Sao tôi biết làm sao họ phát hiện ra? - Kuroko hờ hững đáp, trên môi treo lên nụ cười châm chọc.
- Mày... Mày nói dối!!! Mày chắc chắn đã làm gì đó!!!!! - Amimuro lại hét lên, lí trí đã sớm bị cậu ta vứt sang tận Châu Nam Cực rồi.
- Từ khi tôi rời đi, cậu đã gặp những chuyện gì, sống chết ra sao tôi làm sao biết? - Kuroko thản nhiên đứng nép vào bóng cây bên cạnh, để mặc Amimuro đang nổi điên đứng dưới nắng.
- Mày không biết mày đã làm ra những chuyện gì à? Vậy để tao nói mày nghe! Từ khi mày rời đi, từng người một đều quay lưng với tao! Cả trường đều nói tao là bạch liên hoa cướp giật người yêu người khác. Bạn bè tao đều từ đó bỏ tao mà đi, không một đứa nào tin tao, tao bị bắt nạt đến mức phải chuyển trường! - Amimuro gào lên càng lớn, Kuroko càng vui vẻ xem kịch hay. Vả lại cậu cũng tò mò xem "người tình đáng yêu" cảu Thế Hệ Kì Tích sống ra sao. Có vẻ là "rất tốt"...
Ngưng lại mấy giây, Amimuro lấy lại bình tĩnh kể lể toàn bộ những khổ sở của bản thân những ngày tháng qua, hòng để Kuroko thấy tự trách, thấy hối lỗi, thấy bản thân quả thực không nên nhỏ nhen như thế. Có chút chuyện mà đã bỏ đi khiến cậu ta chịu bao điều tiếng.
- Không những vậy, tập đoàn Kuroko đã chấm dứt hợp đồng với tập đoàn nhà tao! Chắc chắn là do mày xúi giục chủ tịch Kuroko đúng không?! Nếu không sao anh ấy có thể làm vậy với tao?!!! Rõ ràng anh ấy đã từng nói yêu thương tao nhất! Anh ấy đã nói tao quan trọng hơn hết thảy! Cũng vì bị chấm dứt hợp đồng mà giá cổ phiếu của gia đình tao xuống dốc không phanh, các nhà đầu tư khác cũng lần lượt đòi chấm dứt hợp đồng! Cuộc sống của tao đổ nát là vì mày! Tất cả đều tại mày!!!!! Vậy nên tao mới thuê đám côn đồ đó đánh mày đó! Mày thấy thế nào hả?! Có đau không?!! Nhưng vẫn chưa là gì so với những gì tao đã phải chịu đâu!!!! - Amimuro lấy hết sức bình sinh mà gào mà thét, nước mắt bắt đầu tuôn ra như mưa mùa hạ khiến Kuroko xem đến là vui vẻ.
Kuroko rút điện thoại ra bấm tắt ghi âm, nhanh tay gửi cho anh trai Kiushi đại nhân. Ngay lập tức điện thoại nhận lại được một cuộc gọi của anh trai. Cậu mở loa ngoài lên.
- Tôi với cậu từng phát sinh quan hệ sao? Sao tôi không biết thế? - Âm giọng trầm thấp của anh khi nói qua điện thoại nghe thập phần đáng sợ khiến Amimuro không rét mà run. Cậu ta vốn chỉ nghĩ bịa thêm chuyện cho lời mắng nhiếc của mình thêm phần kịch tính, ai mà biết Kuroko lại quen biết với vị chủ tịch đó chứ!
- Anh! Anh đừng như vậy! Đừng vì mấy lời đồn đại nói xấu của nó mà ảnh hưởng tình cảm của chúng ta!!! - Amimuro cắn răng cố chấp nói tiếp. Đã đâm lao phải theo lao dù xác suất chiến thắng là 1% ít ỏi!
- Tôi thậm chí còn không biết tên cậu. Vả lại, ai cho mày nói em trai tao như thế? - Càng nói về sau âm giọng anh càng thấp, nghe càng ngày càng đáng sợ!
- Cái...?! Anh và nó là... ANH EM?!!!! - Amimuro như không tin vào tai mình. Tại sao? Tại sao lại thành như vậy? Tại sao hai người lại là anh em?! Vậy há chẳng phải nãy giờ cậu ta đã tự biến mình thành hề sao???
- Cậu không hiểu sao? Tôi là Kuroko Tetsuya. Anh ấy là Kuroko Kiushi. Cậu thấy sao? - Kuroko nghiêm mặt. Nãy giờ xem cậu ta tự biên tự diễn vậy là đủ rồi.
- Không... Không.... Sao cái gì cũng là của mày! Vị trí của mày ở đội 1 phải là tao! Người được tất cả mọi người yêu quý tung hô phải là tao! Người là em trai của Kuroko Kiushi phải là tao mới phải! Sao mày cái gì cũng có, tao lại chẳng có gì cơ chứ!?? - Amimuro hồn xiêu phách tán quỳ sụp xuống, như điên như dại mà ngồi ngây ra giữa cái nắng gắt. Kuroko lướt qua người cậu ta, không đeẻ ý đến con dao nguy hiểu đã được móc ra.
"Xoẹt" một tiếng, một vũng máu đỏ tươi, từng giọt máu vẫn chảy tí tách, nhưng Kuroko không phải người bị đâm một nhát dao đó. Đó là Midorima! Kuroko cả kinh. Midorima ở đây từ khi nào? Không nói một lời vậy mà liền trực tiếp đỡ cho cậu một dao.
Amimuro bây giờ mặt cắt không còn giọt máu, vô cùng sợ hãi lui về sau. Sao lại là Midorima. Tại sao lại không phải Kuroko?!!! Cậu ta chạy đi nhưng xung quanh từ khi nào đã đầy đủ thành viên của Thế Hệ Kì Tích, còn có cả vệ sĩ của Akashi. Cậu ta sợ rồi, sợ thật rồi.
- Mày dám làm vậy với Tetsu ha... - Aomine khinh bỉ nhìn xuống, gương mặt hắn lúc nhìn ngoại trừ đáng sợ ra thì không còn từ nào có thể diễn tả.
- Kurokocchi bị ngươi nói đến hỏng rồi... Vậy có phải ngươi cũng nên như thế? - Kise lúc này nét cười vẫn giữ trên mặt nhưng nụ cười này khiến người ta không rét mà run, khí tức bá đạo tỏa ra tứ phía.
- Dám cả gan lừa bọn ta, vừa rồi gây sự công kích với Kuro - chin, bây giờ còn đâm Mido - chin một nhát dao kia. Nhà ngươi đích thị muốn bị ta nghiền nát rồi nha. Nợ mới, nợ cũ hay hôm nay giải quyết một thể đi? - Murasakibara không hiểu vì sao lại xuất hiện ở đây nhưng vẻ mặt đáng sợ của hắn đã biểu đạt ý nguyện duy nhất bây giờ. Ngay lập tức giết chết Amimuro, ném xác cho chó ăn.
Kuroko và Akashi đang ngồi sơ cứu cho Midorima, còn đám vệ sĩ đã chuẩn bị sẵn cáng cứu thương để mang Midorima lên xe chở tới bệnh viện để có thể chữa trị trong thời gian tốt nhất. Amimuro đã bị vệ sĩ của Akashi trói chặt chân tay, nhanh chóng gọi cảnh sát báo án, mà Amimuro cũng không thể làm gì ngoài việc ngồi cầu nguyện cha mẹ tới giúp mình thoát nạn.
Ngay khi cảnh sát định tạm giam Amimuro, Kuroko mới đứng dậy tiến tới báo án lại hôm cậu bị Amimuro thuê côn đồ đánh đập.
- Có camera nhà dân quay lại, cũng có lời khai của cậu ta, các anh có thể xử lí được chưa? - Nói rồi cậu phát đoạn ghi âm mới nãy lên. Cả gian phòng thoáng chốc không ai nói được gì nữa, mỗi người một tâm trạng, mỗi người một sắc thái.
Chẳng mấy lâu sau, cha mẹ Amimuro đến hỏi thăm tình hình mới biết cậu con trai quý tử của mình đâm người trọng thương đang nằm trong phòng cấp cứu, còn có tội danh bắt nạt học đường, xúc phạm nhân phẩm và danh dự người khác, còn cả vu khống.
Lần này hai ông bà đã nhìn rõ thấy bản chất của con trai mình. Người làm cha mẹ rất muốn cứu con nhưng tiểu thiếu gia Akashi đang ở đây, hai ông bà không được phép sơ suất, nếu không tập đoàn đã xuống dốc sẽ còn thê thảm hơn nữa!
- Tiểu thiếu gia Akashi. Chúng tôi sẽ dạy dỗ lại thằng bé, mong ngài và các cháu bỏ qua cho! - Ông Amimuro cúi đầu xin lỗi cầu mong sự tha thứ. Ông đã quá lo chính sự mà không dạy dỗ thằng con này cẩn thận.
- Nhưng không thể bỏ qua được, hay là thế này đi ngài nói xem có được không? - Akashi nhếch khóe môi, hắn đã chờ mon khoảnh khắc này rất lâu rồi. Bản tuyên án đặc biệt mà hắn nghĩ ra.
- Vậy ý ngài như nào? - Ông Amimuro thở nhẹ nhưng ông cảm thấy dường như thiếu niên này đang có toan tính gì đó. Thế Hệ Kì Tích không ngoài Kuroko đều cảm thấy khác thường nhưng ai cũng muốn nhìn xem tên này phải nhận trừng phạt.
- Vậy giam ba mươi ngày có được không? - Akashi vui vẻ đề nghị khiến mọi người ngạc nhiên, nhưng Kuroko thì không. Akashi trước giờ chưa bao giờ nương tay hay mềm lòng, chắc chắn ba mươi ngày này có một sự kiện đặc biệt nào đó khác.
Nhưng cha mẹ Amimuro không hề nghi ngờ gì mà trái lại còn cảm ơn rối rít, không biết bão tố mà con trai bảo bối vàng ngọc của họ phải gánh chịu đã sắp tới rồi.
- END CHAP 12 -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip