CHAP 16

     Sau khi đã an tọa ở trên chiếc xe khiêm tốn của Akashi, Kuroko trực tiếp lăn ra ngủ quên trời quên đất, thế là Kagami phải một mình đối mặt với ánh mát kinh dị của Akashi. Chặng đường đó với Kagami mà nói sẽ là chặng đường đáng nhớ nhất cuộc đời.

     Khi chiếc xe dừng trước của nhà Kuroko, Akashi đã nhờ người tài xế "vạn năng" của mình khiêng đồ lên nhà cho cậu và ở luôn đó và bác tài lại được giao chỉ thỉ phải đưa Kagami về nhà an toàn.

     Tối đó trên bàn cơm, Akashi thông báo về tình hình của mọi người:

- Amimuro đã hoàn thành hình phạt rồi, đang phải đi chữa trị tâm lí, nhà nó đang loạn thành một đàn cào cào châu chấu. - Akashi gắp một miếng đưa đến trước mặt Kuroko, ánh mắt thâm tình quét qua cả người cậu một lượt.

- Ừm, còn mọi người? - Kuroko rất tự nhiên ăn luôn, bình tĩnh hỏi mọi người.

- Ryouta đang ngày càng nổi tiếng vì tiến độ chạy show của cậu ta còn đều hơn thời gian ăn cơm. Chính xác thì cậu ta chỉ ăn có một bữa một ngày thôi, còn lại đều là ăn vặt lấy sức. - Akashi ăn một miếng rồi nói tiếp.

- Shintarou vừa học hành rất chăm chỉ để đậu vào đại học Tokyo, cậu ấy rất muốn trở thành bác sĩ nên mới cố gắng như vậy. Nhưng kết quả vừa rồi không khiến cậu ta thỏa mãn. - Akashi hắn sẽ không nói vì tìm mọi cách để liên lạc với Kuroko nên Midorima mất ăn mất ngủ. Thậm chí còn có thời gian kết quả học tập giảm sút "nghiêm trọng" (cụ thể là rớt mất một điểm mỗi môn).

- Daiki thì vẫn vậy, chỉ là cậu ta ngủ ít hơn một chút thôi. - Akashi cũng không nói nhiều về Aomine. Cậu ta trong đầu lúc nào cũng chỉ có Kuroko nhưng không thể làm gì.

- Còn Murasakibara ăn ít hơn hẳn, cậu ấy bây giờ chỉ ăn bằng hai phần ba ngày xưa thôi. - Kuroko cảm thán. Bọn họ đúng là thay đổi không ít, cậu bây giờ có nên thông báo cho bọn họ rằng bản thân đã về nước rồi không?

- Satsuki bây giờ đã được gia đình định hướng cho đi du học rồi. Chắc cậu cũng nghe cậu ấy kể rồi, cậu ấy đến Úc.

- Akashi - kun. Các cậu đang học đại học gì vậy? - Kuroko tò mò hỏi. Dù sao cũng phải học hết hai năm đại học ở đây nữa mà.

- Đại học Tokyo. - Akashi mỉm cười, mong chờ nét ngạc nhiên trên gương mặt trăm năm chỉ có một biểu cảm của Kuroko. Quả nhiên Kuroko ngoài ngạc nhiên còn rất tò mò.

- Tất cả các cậu đều vào đại học Tokyo sao?! - Kuroko ngạc nhiên hỏi lại, dù sao chuyện Kise, Aomine và Murasakibara thi được vào đại học Tokyo cũng rất khó tin. Với học lực như vậy, thế lực hắc ám nào đã giúp các cậu ấy vậy?!

- Ừm. Tớ và Shintarou đã ôn luyện cho các cậu ấy thi. Tớ đã nói "Tetsuya nhất định sẽ thi đậu vào đại học Tokyo, người các cậu thích tuyệt vời như vậy, các cậu cũng đừngthụt lùi chứ". Thế là bọn họ lao đầu vào học hành chăm chỉ lắm đó. - Akashi cười đến vui vẻ quan sát Kuroko, quả nhiên mặt cậu sững sờ rồi một nụ cười vô thức lộ ra. Kuroko vừa cười, nụ cười đẹp như thiên sứ giáng trần. Akashi dám bảo đảm nụ cười của Kuroko là thứ đẹp nhất hắn từng được thấy.

- Akashi - kun quá lời rồi. Với thành tích của tớ làm sao có thể đậu vào đại học Tokyo chứ. - Kuroko cười vui vẻ gắp đồ ăn cho Akashi choi như trả lễ cho miếng vừa rồi, lại thành công khiến Akashi bay đến thiên đường, ngơ ngẩn nhìn miếng đồ ăn Kuroko vừa gắp cho như thể nó là sơn hào hải vị.

- Nhưng nếu các cậu đã học ở đó, Akashi nói xem làm sao để tớ có thể vào đó học đây? Hay tớ chờ năm sau rồi thi vào đó? - Kuroko ngơ ngẩn thắc mắc, lại quên mất việc anh trai đã xin trước cho cậu, và với tài nguyên của Akashi thì việc đó dễ như trở bàn tay.

- Cứ để tớ lo đi. - Akashi lúc này mới hoàn hồn đáp. Việc này thì dễ không chứ đâu có khó.

     Một buổi tối yên bình cứ thế trôi đi.

     Sáng hôm sau, thành viên của Thế Hệ Kì Tích gặp lại Kuroko mỗi người một sắc thái, nhưng vào thời điểm gặp mặt, thời gian như ngừng lại, toàn bộ nỗi nhớ nhung và lo lắng bọn họ dành cho Kuroko đã biến mất, chỉ có nước mắt và trách móc.

- Kurokocchi!!!! Cậu biến mất suốt hai năm qua để làm cái gì thế hả?!!!!! - Kise vồ lấy Kuroko đầu tiên, khóc ướt một mảng áo cậu, mà Kuroko cũng ngoài mong đợi không tỏ ra chán ghét mà còn ôm ngược lại Kise khiến ai cũng ghen tị.

- Tetsu... Cậu có biết bọn này chờ cậu lâu lắm không hả?!!!! - Aomine là người tiếp theo vồ lấy Kuroko, đương nhiên là Kise tội nghiệp đã bị kéo ra vì ai cũng hiểu là nếu quá nhiều người "đu bám" Kuroko thì cậu sẽ ngã ra đây mất.

- Mừng cậu trở về. Không có lần sau nghe chưa Kuroko. - Vẫn là cái gương mặt lạnh băng đó, vẫn là cái người có mái tóc màu lục đó, nhưng ẩn sâu bên trong đang là niềm vui sướng vô ngần khi thấy bóng hình người thương an toàn trở về.

- Kuro - chin bỏ rơi tớ... Cậu đi mà không báo với tớ... Tớ đã để dành rất nhiều umaibou vị vani cho cậu đó Kuro - chin. Sau này đừng bỏ tớ đi như vậy mà... - Murasakibara vốn đã trẻ con nay càng bị sự trẻ con đó chi phối đến khóc lóc như mưa, còn dữ dội hơn cả Kise.

     Kuroko càng nhìn lại càng đau lòng. Xem ra cậu đã làm những điều thừa thãi rồi. Cậu lẽ ra không nên bỏ đi mà không thông báo, cũng không nên để bọn họ phải lo lắng như vậy. Thế là từng giọt nước mắt cứ vậy tuôn rơi, nhưng Kuroko lại mỉm cười. Một nụ cười hạnh phúc.

     Thế Hệ Kì Tích bất ngờ trước cảm xúc này của cậu, nhưng bây giờ mọi uất ức lo lắng cũng như tâm trạng bất an và những đêm mất ngủ đều hóa thành những giọt nước mắt mà rơi xuống. Giờ phút này bọn họ mới hoàn toàn buông bỏ những lo toan về người ấy, hoàn toàn thư thả.

     Akashi một bên trầm mặc nhìn cảnh tượng "gia đình sum họp" mà vui vẻ. Cho dù hắn có không thích nhưng chỉ cần Kuroko muốn, hắn sẵn sàng vì cậu mà làm tất cả.

- Xin lỗi, tớ không nghĩ các cậu sẽ lo lắng như vậy... - Kuroko nức nở nói. Thực ra đều đã được cậu dự tính, chỉ là không ngờ bọn họ lại lo lắng nhiều như vậy.

- Sao cậu có thể nghĩ như vậy chứ!!!! - Kise gào khóc thảm thiết, Kuroko bây giờ đã chính thức bị bốn con người cao hơn mét tám bao quanh, trông vô cùng nhỏ bé, nhỏ bé đến đáng thương... 

- Khó thở... Các cậu tránh ra... - Kuroko khó khăn lên tiếng, cái chiều cao của cậu thật đáng chết mà!!! Và Thế Hệ Kì Tích không chú ý vẫn cứ khóc lóc thảm thiết như vậy, và thế là một cây kéo đỏ quen thuộc lại thân thương đáp vào cây cột sát bên, thiếu chút nữa là trúng một con người xui xẻo nào đó. 

- Nghe Tetsuya nói gì chưa hả? Mau tránh! - Akashi ánh mắt dữ tợn nhìn về bốn con người kia, bọn họ không nói hai lời lập tức buông ra, nước mắt cũng đã khóc cạn rồi, Kuroko khó khăn lấy lại nhịp thở, oán giận nhìn những con người cao lớn kia. 

     Tối đó, Kagami và Thế Hệ Kì Tích quây quần bên nồi lẩu ở nhà AKashi, vui vẻ nói cười và đều ngủ lại ở đó. Momoi sau khi biết tin đã khóc lóc vì cô nàng cũng muốn tham gia bữa tiệc nhưng không thể vì đang ở nước Úc xa xôi. Tối đó, năm người con trai cùng nhau nằm trên chiếc giường kingsize siêu to khổng lồ của AKashi, ngủ ngon lành. 

- END CHAP 16 -

Au: Yeee, hôm nay là sinh nhật tớ rồi nè. ヽ(・∀・)ノ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip