[Oneshort] AkaKuro
Kuroko hé mở mi mắt nặng trĩu đón ánh nắng đầu tiên trong ngày, nhưng ngoài trời đang mưa, từng giọt, từng giọt cứ tí tách rơi xuống tạo nên âm thanh hỗn độn vô cùng, nhưng thanh âm ấy lại khiến Kuroko thoải mái. Bao năm qua vẫn vậy.
Sau trận "vận động" đêm qua, cậu thực sự không còn chút sức lực nào để ngồi dậy, chỉ muốn cả ngày cứ nằm mãi, đến cơm cũng chẳng buồn ăn. Hôm nay là sinh nhật Sei - kun, cậu hình như vẫn chưa chuẩn bị quà, cậu nên dậy rồi, nếu không Sei - kun sẽ giận.
Kuroko vừa chống tay ngồi dậy, Akashi vừa vặn đẩy cửa bước vào. Thấy người thương đang nén đau ngồi dậy, anh không khỏi thấy xót, lại thấy buồn cười trước sự đáng yêu này.
- Nếu em còn đau thì nằm nghỉ tiếp đi Tetsuya, không cần phải dậy ngay đâu, còn sớm mà. - Akashi bất lực, không biết vì sao Kuroko hôm nay lại cứ cố chấp rời giường như thế.
- Sei - kun! Sinh nhật vui vẻ!!! - Kuroko hấp tấp nhào tới trước, thực sự là đứng không vững, ngã vào vòng tay Akashi, trên môi trưng ra nụ cười tươi rói khiến trái tim Akashi run rẩy. Em có thể đừng đáng yêu như vậy không!!!
- Em mau quay lại giường nằm nghỉ đi, đứng còn không nổi. - Akashi có hơi tự trách. Ai bảo hôm qua hắn quá đáng một chút, "làm" đến mức Kuroko phát sốt lên cơ, bây giờ cậu yếu đến đứng không vũng rồi.
- Ưm... Nhưng tớ chưa chuẩn bị quà cho Sei - kun, cậu đừng giận ha! - Kuroko cười trừ. Cậu không phải mấy bé ngốc manh trong tiểu thuyết đam mỹ mà Momoi - san hay đọc nhưng bằng một cách nào đó, chỉ cần trước mặt Sei - kun, cậu liền ngốc hơn mấy đứa trẻ mẫu giáo.
Rất nhiều người tò mò khó hiểu trước cách xưng hô của bọn họ. Một người thì anh anh em em ngọt ngào đằm thắm. Một người lại cậu cậu tớ tớ ngại ngùng như xưa. Mặc dù đã kết hôn 5 năm, Akashi cũng không bắt ép Kuroko phải sửa cách xưng hô.
Nói qua nói lại chứ hồi mới cưới, Kuroko vẫn như lệ cũ mà gọi Akashi - kun, bây giờ cậu đã gọi hắn là Sei - kun nên hắn không có ý kiến gì nữa cả. Dù có xưng hô như thế nào, bọn họ vẫn rất hạnh phúc.
- Nhưng mà Sei - kun không giận a? Tớ dậy muộn... - Ngày xưa khi cậu hỏi Sei - kun ghét người như thế nào, hắn trả lời là người trễ hẹn, dậy muộn. Akashi chỉ thuận miệng nói ra thôi, vốn muốn chọc Kuroko mấy hôm vì cậu mấy hôm đó toàn đến tập luyện muộn, ai dè cậu nhớ đến tận hôm nay, Akashi có hơi áy náy.
- Không giận, chỉ cần là em thì cái gì anh cũng không giận được chưa nào. Bây giờ thì nằm xuống đi. - Akashi từ lúc nào đã bế Kuroko đến giường đặt xuống, mỉm cười ôn hòa nhìn cậu.
- Ưm, Sei - kun... Vậy em nghỉ ngơi thêm một lát nhé? Anh hôm nay không đi làm sao? - Kuroko e dè hỏi, vẫn cứ luôn chăm chú quan sát sắc mặt Akashi. Dạo này công ty bận rộn, cậu không nên gây chuyện, đau có chút lại làm quá lên khiến Sei - kun lo lắng.
- Ừ, anh không đi. Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi, nằm ngủ thêm đi. Để anh bảo dì Trương nấu cháo cho em ăn nhé. - Akashi lúc này mới để ý thường phục trên người mình, lại thấy dạo này thái độ Kuroko lấm lét lạ kì.
Dạo này Kuroko đi đâu làm gì cũng hỏi ý kiến Akashi khiến hắn rất vừa ý. Kuroko đúng là đứa bé ngoan. Nhưng kì lạ hơn ở chỗ chỉ cần Akashi nhíu mày, Kuroko lập tức giật thót sửa lời, không nhanh không chậm mặc dù lúc đó hắn chỉ đơn thuần là suy xét xem có nên không vì nó liên quan đến an nguy của Kuroko.
Kuroko hay ở nhà nấu cơm dọn dẹp mặc dù căn nhà không thiếu người giúp việc, tay nghề nấu nướng của cậu đã gia tăng đáng kể. Akashi cũng thường được ăn những bữa cơm ấm cúng mà Kuroko nấu riêng cho hắn. Những ngày lễ, ngày kỉ niệm Kuroko đều không quên, luôn cho hắn những bất ngờ nhỏ. Cậu sẽ có thể đem bản thân làm quà tặng cho hắn vào những ngày đó.
"Hình như sau khi đi gặp ai đó trở về, em ấy mới như vậy."
- Mau điều tra xem em ấy đi gặp ai. - Mệnh lệnh ngắn gọn, mệnh lệnh là tuyệt đối, không thể cãi lại, chỉ có thể tuân phục.
Cầm trong tay báo cáo điều tra, Akashi nhíu mày. Đây là tiểu thư họ Chu bị hắn từ hôn. Sao hai người lại gặp nhau?
- Dạ thưa chủ tịch, là Chu tiểu thư gọi điện cho phu nhân hẹn ra gặp riêng, bảo có chuyện cần nói ạ. - Thư kí vâng dạ rối rít nói, gấp gáp thông báo.
- Cô ta và em ấy nói cái gì với nhau?
- Dạ, Chu tiểu thư nói với phu nhân rằng anh ấy ghét nhất là người dậy muộn, người không nghe lời, người như phu nhân. - Thư kí mơ hồ có thể cảm thấy khí tức giết người từ phía bên kia màn hình, lặng lẽ nuốt khan.
- Chuẩn bị xe cho tôi, năm phút nữa tới đón, dẫn tôi đến chõ cô ta. - Akashi lạnh giọng ra lệnh. Áp bức đến cả bên kia màn hình cũng rét run.
- Dạ! - Thư kí dõng dạc hô, vị Chu tiểu thư kia cùng Chu thị chết chắc rồi! Dám đâm trúng giới hạn của chủ tịch...
Chiếc Rolls-Royce Boat Tail màu đen sang trọng dừng chân trước một khách sạn năm sao nổi tiếng. Cánh cửa xe mở ra, Akashi cao ngạo băng lãnh sải bước đi vào, khí chất cao quý khiến người ta không rét mà run, lại vô cùng kính nể.
Chu Ngọc Ánh là con lai. Mẹ cô là người Nhật, bố cô là người Trung nên cô thừa hưởng nét đẹp của cả hai quốc gia, ai nhìn vào cũng phải trầm trồ ghen tị. Trong một lần khảo sát địa hình ở Nhật, mẹ và cha cô đã gặp gỡ và rơi vào lưới tình, sau đó dứt khoát kết hôn và sinh ra "Chu tiểu thư". Chu thị cũng được dựng lên ở Nhật vào thời điểm đó.
Chu thị do một tay bố Ngọc Ánh xây dựng, nhưng thủ đoạn để kí được những hợp đồng lớn cũng không trong sạch gì, đều là trên "giường" đàm phán. Nhưng chủ tịch Chu cũng che giấu rất khéo, vợ con không biết gì, luôn nghĩ ông ta là người chồng tốt, người cha yêu thương con gái hết mực.
- Chu tiểu thư, xin lỗi đã để cô đợi lâu. - Akashi lịch thiệp xin lỗi trước, dù sao tí nữa cũng khoogn biết mình sẽ dọa con gái nhà người ta thành cái dạng gì. Thư kí vệ sĩ đều đã lui ra ngoài, đây dù sao cũng là phòng VIP dành cho những "ông lớn" như Akashi, còn có Chu tiểu thư. Nếu không tự giác lui ra ngoài, e là sẽ được cho một vé lui thẳng về nhà, khỏi cần tới công ty là vệ sĩ thư kí nữa...
- Không sao không sao, được chờ đợi ngài Akashi là vinh hạnh của tôi. - Chu Ngọc Ánh vô cùng mừng rỡ mà đáp lời, không biết tâm hồn đang nơi đâu.
- Con người tôi rất thẳng thắn, tôi sẽ nói thẳng luôn. Cô chính là người đã gặp gỡ và nói chuyện với vợ tôi? Hình như còn nói những lời rất "thừa thãi". - Akashi nhướn mày, khuôn mặt vẫn lạnh băng như mọi khi.
- Ưm... Không có, không có mà ngài Akashi. Chúng tôi chỉ là nói chuyện phiếm... - Chu Ngọc Ánh không rét mà run, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, lưng gáy vô thức đổ mồ hôi. Quá đáng sợ rồi, sao mình lại làm chuyện ngu ngốc kia cơ chứ.
- Còn nói dối nữa, cẩn thận Chu thị của cha cô đi. - Akashi tiếp tục dọa trẻ con, Chu Ngọc Ánh dù sao cũng chỉ là đứa trẻ to xác chưa trưởng thành, nói mấy câu là đủ rồi.
- Akashi, tôi xin lỗi, tôi hứa sẽ không có lần sau đâu! Xin ngài hãy tha cho Chu thị của bố tôi đi! - Chu Ngọc Ánh xanh mặt cầu xin sự tha thứ, Chu thị không thể sụp đổ, đó là tâm huyết của bố cô, không thể sụp đổ! Mà Akashi biết thứ tình cảm gia đình vĩ đại trong mắt cô gái này quan trọng biết nhường nào. Chỉ cần đánh vào tử huyệt, hắn sẽ chiến thắng.
- Vậy cô biết mình nên làm gì chứ? - Đây không phải một câu hỏi, đây là một câu cầu khiến, một lời khẳng định chắc chắn. Nếu không làm, Chu thị sẽ sụp đổ.
"Akashi phu nhân, chúng ta gặp nhau được chứ?"
"A... Là cô sao? Được chứ!"
- Akashi phu nhân, tôi thành thực xin lỗi, những gì tôi nói đều không phải là sự thật, mong cậu hãy quên hết đi. Là do tôi nhất thời hồ đồ, bị sự ghen tuông che mờ mắt mới ăn nói linh tinh, tôi thực sự xin lỗi!!!!! - Chu Ngọc Ánh rõ ràng rành mạch xin lỗi tới tấp khiến Kuroko nhất thời ngạc nhiên, sau đó lại cười hòa hoãn.
- Không sao không sao, cô chỉ là góp ý giúp tôi hoàn thiện bản thân hơn thôi mà, cần gì phải xin lỗi chứ!!!!
Nói chuyện một hồi, không biết cả hai thế nào lại trở thành đôi bạn thân, dạo khắp phố xá cửa hàng đến tối mịt mới về.
Vị chủ tịch nào đó cả ngày đều bám theo: Tôi chỉ bảo cô xin lỗi, đồng thời giải thích thôi mà? Sao cô và em ấy lại thành bạn thân rồi???
Nhưng dù thế nào, khi thấy Kuroko lại thoải mái, không câu nệ với hắn nữa. Tình yêu của cả hai người họ cũng chỉ có như vậy thôi. Vì em, anh sẽ âm thầm giải quyết tất cả. Không ai được phép đụng đến em. Anh cho em hơi ấm và sự an toàn, em cho anh một ngôi nhà, vậy đã là đủ rồi.
-END-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip