*Yêu (P3)

Dạo này, không biết tại sao gã cùng tụi hắn đối xử với cậu khá là dịu dàng, không còn những trận đòn roi không xích cậu lại cho cậu đi tự do trong nhà.
Ong Seongwoo còn mua cho cậu 1 con Shiba làm bạn khi cậu ở nhà 1 mình. Cậu không dám hỏi sao họ lại thay đổi nhiều thế, sợ rằng hỏi xong sẽ quay lại như trước kia.
Cậu cứ ngày ngày hồn nhiên chơi đùa cùng chú chó ngoài vườn vô cùng vui vẻ. Từ khi có chú chó Shiba cậu cười nhiều hơn, thứ cậu tưởng chừng là sẽ mất vĩnh viễn khi cậu bước vào căn nhà này.
Còn các anh cũng không biết từ khi nào đã yêu cái cách cậu cười, luôn muốn nhìn thấy nụ cười của cậu.
Hôm nay, hơn 5h chiều các anh mới về tới biệt thự. Bước vào nhà đã nghe tiếng cười khúc khích của cậu ngoài vườn, kéo cửa bước ra thấy cậu đang cùng Coco (tên của bé Shiba) chơi đùa còn lăn trên cả thảm cỏ. Cậu cười như 1 thiên thần vậy, các anh ngắm đến thơ thẩn.
- Thưa các thiếu gia đồ đạc đã được đưa ra xe rồi ạ! - tiếng quản gia kéo các anh về thực tại.
- Ừ, tôi biết rồi, lui vô đi! - Minhyun phất tay.
- Kuanlin, em lại đây! - Jisung ngoắc tay.
- Các anh mới về sao? - trên tay ôm Coco chạy lại chỗ các anh, trên môi vẫn còn vương nụ cười.
- Tụi anh phải đi công tác khoảng 4 ngày mới về, em ở nhà ngoan nhé! - Seongwoo vừa nói vừa xoa đầu cậu.
- Nae! - cậu ngoan ngoãn gật đầu.
- Tụi anh sẽ rất nhớ em! - Minhyun tiến lại phía cậu, gã khẽ ôm đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Rồi lần lượt tụi hắn mỗi người đều hôn cậu 1 cái rồi mới đi ra xe.

Buổi tối
Cậu ăn cơm một mình khá là cô đơn, dù sao suốt 3 năm qua cậu đều ăn chung với ít nhất 1 người mà giờ lại chẳng có ai. Cậu ăn xong chơi với Coco chán chê, thì cậu mới lết lên cầu thang về phòng. Đi qua phòng làm việc của các anh, cửa phòng không khóa cậu đứng ở cửa chần chừ một chút rồi quyết định bước vào. Có 5 bàn làm việc nhưng không biết điều gì đã thôi thúc cậu bước tới bàn nằm ở giữa trong cùng, có để tên Hwang Minhyun. Trên bàn vô cùng gọn gàng và sạch sẽ, có 2 khung hình được đặt ở đầu bàn, khung đầu tiên hình như là chụp cả gia đình của các anh. Ở trung tâm bức hình là 1 người đàn ông ước chừng đã hơn 50 tuổi gương mặt khá phúc hậu, còn 5 người các anh thì đứng thành hàng phía sau ở đằng trước mỗi người còn có một người phụ nữ trung niên ngồi để tay trên gối, hình như đó là mẹ của các anh. Nhưng riêng gã đứng sau người đàn ông, theo cậu biết thì các anh là cùng cha khác mẹ và theo họ mẹ. Còn ở khung hình thứ hai chỉ có 2 người, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trên tay là một đứa nhóc chắc khoảng 10 tuổi nhìn rất giống gã, có lẽ đây là mẹ của gã; nhưng tại sao cậu lại thấy người phụ nữ này vô cùng quen hình như cậu đã từng gặp rồi thì phải. Ở phía trong còn có một tờ giấy không nhìn kỹ sẽ khó thấy, cậu gỡ khung hình lấy tờ giấy ra đọc, "Lai Xiao Ying, ông sẽ phải trả giá", tay cậu cứ rung lên từng đợt, đây không phải tên ba cậu hay sao. Cậu bỏ tờ giấy vào để khung hình lại chỗ cũ, cậu lấy hết dũng cảm mở ngăn kéo bàn, giấy tờ xếp ngay ngắn ở dưới cùng là một quyển sổ màu xanh dương nhỏ đã phai màu. Cậu mở ra từng trang đọc:

Ngày XX tháng YY năm 2005
-Tôi và mẹ không được thừa nhận, bị đuổi ra khỏi Kim gia. Bà nói với tôi sẽ tới nhà một người bạn thân từng mang ơn bà ở nhờ vậy.
-Khi tới nơi họ lại phủi sạch không nhận. Tôi hận họ.

Ngày XX tháng YY năm 2006
-Mẹ tôi lâm bệnh nặng mà qua đời.
-Cha tôi cuối cùng cũng thừa nhận tôi cho người tới đón tôi về.
-Tôi nhất định phải đứng đầu Kim gia khiến ai cũng phải phục tùng tôi.

Ngày XX tháng YY năm 2015
-Cuối cùng tôi đã làm được đứng đầu Kim gia điều khiển tất cả.
-Hôm nay, tôi đã gặp lại họ, những kẻ vong ơn bội nghĩa. Họ còn có một cậu con trai vô cùng xinh đẹp. Dùng cậu ta trả thù cũng không tồi.

Đọc đến đây, nước mắt cậu đã rơi rồi cậu không còn sức đọc nữa. Cậu đã nhớ rồi năm 4 tuổi có một người phụ nữ đã đến nhà cậu cầu xin nhưng cha cậu lại đuổi đi nói cậu không cần quan tâm. Thì ra là gia đình cậu nợ anh. Bỏ quyển sổ lại chỗ cũ, cậu lững thững bước về phòng. Nhưng nếu cậu chịu nán lại chịu đọc trang cuối cùng của quyển sổ có lẽ cậu đã không phải day dứt như vậy.
-----------------------------------------
Ngày XX tháng YY năm 2018
-Có lẽ tôi đã yêu em rồi, Lai Kuanlin.
-Tôi đồng ý từ bỏ hết tất cả hận thù năm xưa cùng em làm lại từ đầu, liệu còn kịp không..............
------------------------------------------

Hôm nay là ngày thứ ba các anh đi rồi, cậu vẫn cứ thơ thẩn như vậy. Cậu nhớ cha mẹ quá không biết họ có gặp nguy hiểm không?
Đang ngồi ở phòng khách thì đột nhiên có một người tiến vào ngồi đối diện cậu, nhàn nhạt lên tiếng:
- Chào người đẹp! Sao lại ngồi đây một mình thế này?- người đàn ông tên Yến Mẫn Chu lên tiếng. Bàn tay thì đang tự nhiên nâng chén trà lên miệng, cử chỉ vô cùng tao nhã.
- Sao ông lại tới đây? Mời về cho, các anh ấy không phép tôi nói chuyện với ông! - nói xong, không nhanh không chậm cậu đứng lên bước về phòng.
- Khoan đã! Sao vội vàng thế? Tôi có thể cho em gặp được người mà em đang khao khát được gặp đấy. - ông ta cợt nhả tới trước mặt cậu. Sau ngày gặp cậu, ông ta đã cho người điều tra tất cả về cậu. Ông ta quyết định sẽ dùng cậu để lấy hết tài sản của các anh và sau đó sẽ chiếm đoạt cậu, nghĩ vây ông ta khẽ cười trong lòng.
- Ông biết tôi đang muốn gặp ai hay sao? - cậu khựng lại nhìn thẳng vào mắt ông ta.
- Ba mẹ em giờ này đang ở đâu, đang làm gì, ra sao, tôi đều rất rõ. Chỉ cần bây giờ em đi theo tôi là được.
- Thật sao? Nhưng lỡ các anh ấy về không thấy tôi thì sao?
- Đương nhiên! Gặp xong ta sẽ lập tức dẫn em về. - ông ta nói một cách chắc chắn.
- Tôi............... Vây cũng được, giờ đi liền sao? - Cậu lưỡng lự rồi cũng đồng ý.
- Mời em theo tôi. - ông ta đưa động tác mời cậu đi trước. Người làm có cản lại nhưng dù sao ông ta cũng là chú của các thiếu gia nên không thể dùng vũ lực.
Cậu vừa bị đưa đi, quản gia liền gọi điện cho các thiếu gia báo cáo mọi chuyện
Các anh nghe xong, liền sắp xếp mọi chuyện lập tức bay về. Thực ra các anh muốn dùng chuyến công tác này để chuẩn bị cầu hôn cậu, nhưng bây giờ mọi thứ đã bắt đầu đi lệch quỹ đạo mà các anh đã định sẵn.
Vừa về tới nhà, gã liền cho người đi tìm cậu ở khắp mọi nơi. Còn tụi hắn phải tới công ty để giải quyết công việc và cũng như lập sẵn kế hoạch để phòng Yến Mẫn Chu có hành động gì.
Đã hơn 3 ngày nhưng không có một tung tích gì về cậu, các anh gần như phát điên mà đi tìm.
Hiện giờ, Minhyun phải lên công ty dù rất không muốn nhưng gã cũng không thể bỏ bê. Đang ở trong phòng thì điện thoại đột nhiên rung lên, gã lấy đưa lên nghe:
- Alo! Xin hỏi ai vậy?
- Hwang Minhyun, không nhận ra ta sao? - giọng của Yến Mẫn Chu vang lên đầy giễu cợt.
- Ông đang ở đâu? MAU THẢ EM ẤY RA! - gã không giấu được sự tức giận trong giọng nói.
- Ô, Bình tĩnh nào! Ta có quà cho ngươi đó, mở email lên sẽ thấy. - nói xong ông ta lập tức tắt máy.
Minhyun mở máy tính lên, mở tệp vừa được nhận là một video. Trong đoạn video là hình ảnh cậu bị trói chặt vào ghế, trên người có những vết roi vô cùng rõ ràng. Gã siết chặt điện thoại trong tay đến trắng bệch, liền gọi cho tụi hắn tập họp ở nhà để nói chuyện.

Ở chỗ cậu, sau khi đi theo ông ta tới một nhà kho bỏ hoang, thì cậu mới phát hiện mình đã bị lừa rồi. Chưa kịp hỏi, thì ở phía sau gáy đã truyền tới cảm giác đau nhói rồi trước mắt cậu mọi thứ đều tối sầm lại.
Đến khi mở mắt ra đã thấy bị trói trên ghế. Suốt mấy ngày ông ta đánh đập rồi hôn sờ mó khắp người cậu, "một tên cạn bã" cậu chỉ có thể rửa trong lòng, nhưng tuyệt nhiên lại không làm chuyện đó mà chỉ sờ mó người cậu.
- Ta muốn dùng em để lấy công ty của mấy tên nhóc đó, em đoán xem mấy tên đó có đồng ý không? - ông ta vừa nói vừa sờ má, nhìn cậu một cách si mê.
- Sẽ không bao giờ đâu! Ông đừng mong chờ vô ích nữa. - cậu cười khinh vào mặt ông ta.
- Được rồi! Để cho ta chứng minh cho em xem. - nói xong ông ta rút điện thoại gọi điện cho ai đó, còn mở loa cho cậu nghe.
- Alo, ông muốn cái gì đây?- giọng của Minhyun vang lên khiến cậu có cảm giác chuyện không lành sẽ xảy ra.
- Cháu trai của ta, sao nói chuyện với chú mình lại cộc cằn như thế.....
- Ông đừng dài dòng, muốn gì nói thẳng ra đi. - Seongwoo ngắt lời.
- Vậy ta không dài dòng nữa. Ta muốn toàn bộ công ty và một nửa gia tài của các ngươi. - giong ông ta trầm xuống lộ rõ sự nguy hiểm.
- Sau khi nhận được ông chắc chắn sẽ tha em ấy? - Jisung lên tiếng.
- Các anh đừng nghe ông ta nói, cứ mặc kệ tôi.... Ưm...... - cậu la lên nhưng lập tức bị ông ta bịt miệng.
- Aigoo, em thiệt hư. Ta chưa cho em nói mà, vậy thì để ta dán cái miệng này lại. - liền lấy cuộn băng keo dán miệng cậu lại.
- Ông không được làm gì em ấy, nếu không tôi sẽ khiến ông hối hận đó Yến Mẫn Chu! - Sungwoon mất bình tĩnh lên tiếng.
- OK, ta hứa sẽ không làm gì thiên thần đâu, haha. - ông ta cười đầy thử thách.
- Ông đưa địa chỉ đi, tụi tôi sẽ tới, đừng nhiều lời nữa. - Daniel cắt ngang tiếng cười.
- Được rồi, ta sẽ nhắn cho các người. - nói xong liền lập tức cúp máy.
- Các anh ấy sẽ không đến đâu, ông cứ giết tôi đi. - vừa được tháo băng keo cậu liền nói.
- Ta cá mấy đứa đó sẽ tới. Tới lúc đó ta sẽ có một trò chơi hay để đón tiếp, haha.- ông ta cười một cách man rợ khiến cậu rùng mình.

Hơn 2h sau, Kuanlin được Yến Mẫn Chu đưa tới một bãi đất trống. Ông ta đứng phía trước còn đàn em tới mấy chục người ở phía sau, 2 người giữ chặt cậu không cho chạy thoát. Cậu thật sự đã cầu nguyện rằng mấy anh đừng tới, tuyệt đối đừng tới một mình cậu nhận hết cũng chẳng sao cả.
Nhưng đúng lúc này, 2 chiếc xe hơi màu đen từ từ tiến vào rồi dừng hẳn. Các anh từ từ bước xuống xe, đi đầu là Minhyun phía sau là tụi hắn, trên tay của Ong Seongwoo còn cầm một cái va-li. Không hiểu tại sao khi thấy các anh như vậy lòng cậu lại nhói lên từng cơn.
- Bản hợp đồng và chuyển nhượng tài sản ở đây, mau thả em ấy ra! - Minhyun nói.
- Bình tĩnh nào các cháu của ta. Đưa hợp đồng cho ta sẽ thả thằng bé ngay lập tức.
- Các anh đừng nghe ông ta nói. Ông ta lừa.......ưm....... - cậu vừa nói liền lập tức bị bịt miệng.
- Mau thả bàn tay của ngươi ra ngay. - Seongwoo tức giận la lên.
- Chỉ là thằng bé lại nói lúc chưa được phép nên mới vậy thôi, các con sao phải cuốn lên như vậy chứ? - ông ta cợt nhả nói còn đưa tay sờ mặt cậu khiến cho các anh tức điên.
- Ở đây. - Minhyun cầm va-li bước lên đứng trước mặt ông ta.
- Giao cùng lúc! - ông ta nắm lấy cánh tay cậu kéo tới.
Khi ông ta cầm được va-li thì liền kéo cậu lại lui về sau, đám đàn em liền lập tức xông lên. Các anh cũng đã lường trước được nên thuộc hạ phía sau liền lao lên, một trận chiến đẫm máu diễn ra. Ông ta thừa cơ hội mà kéo cậu về xe đã được đậu sẵn phía sau để bỏ đi. Ha Sungwoon thấy liền lập tức đánh úp từ phía sau ông ta tế xuống , hắn liền cởi trói cho cậu, nói:
- Em hãy ở sau lưng tôi, được chứ? Tôi sẽ bảo vệ em.
- Được! - cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Trận chiến tiếp tục diễn ra, phe ông ta dần yếu thế. Không biết đột nhiên nghĩ gì, ông ta lên xe hơi phía sau lai xe lao về phía của cậu và các anh, nói chính xác hơn là lao về phía gã - Minhyun thì đang quay lưng nên không biết. Kuanlin không biết lấy đâu ra dũng cảm chạy về phía gã, dùng toàn bộ sức lực còn lại đẩy mạnh Minhyun ra........

"Rầm"

Cậu từ từ ngã xuống, Minhyun liền chạy tới ôm cậu vào lòng, tụi hắn cũng dừng mọi chuyện chạy lại xung quanh cậu. Ông ta bước xuống xe không tin vào mắt mình, như hóa điên mà la hét chạy khỏi đó.
- Kuanlin, em cố lên, Daniel đã gọi xe cấp cứu rồi. - Minhyun khẩn trương nói.
- Tôi.... đã cứu a.....nh, coi nh.....ư tôi đ....ã trả m...ón nợ anh cứ.....u tôi và món nợ g......ia đình tôi n.....ợ anh. Chỉ xi.....n anh từ n....ay trở về s....au hãy đ....ể gia đình t....ôi sống yê...n ổn.....khụ khụ..... - Kuanlin yếu ớt nói. Gương mặt thanh tú hồng hào giờ phút này trở nên trắng bệch, đôi môi màu hoa đào giờ chỉ còn tái nhợt.
- Được, mọi điều em nói tôi điều chấp nhận, nhưng xin em đừng nói nữa, em phải sống có hiểu không? - gã nói gần như khóc.
- Đúng em phải giữ sức, đến khi khỏe lại rồi hãy nói chuyện tiếp, được chứ? - Seongwoo cũng hoang sợ không kém.
Trước giờ, các anh đứng trên nhiều người nên đã không cho phép bản thân yếu đuối hay lộ ra những khuyết điểm gì. Nhưng khi bên cạnh cậu các anh lại để lộ hết tất cả. Có lẽ các anh sai thật rồi không nên lôi cậu vào chuyện này, không nên đối xử với cậu như vây, bây giờ muốn làm lại từ đầu còn kịp không.....

- Tôi ch.....ết không đán....g tiếc, tôi mo....ng các a....nh sẽ sống h.....ạnh phúc đừng dẫm đ....ạp người khá....c nữa. Có kh....i đây là lầ....n cuối cù....ng tôi t....hấy các anh, tô....i thực sự m...uốn hỏi các an....h một điều, các anh tr....ả lời thật lòn....g, được kh....ông? - cậu gắng gượng nhìn thẳng vào mắt các anh.
- Được em hỏi đi, chúng tôi sẽ trả lời. - Sungwoon nói.
- Cá....c anh từ.....ng yê...u tôi chư...a?
- Có, luôn là có bây giờ và cả sau này. - Minhyun nắm chặt tay cậu khẳng định, tụi hắn cũng gật đầu.
- Vậy là được rồi, bây giờ tôi rất buồn ngủ, tôi muốn ngủ.
- Không được, em mở mắt ra đừng ngủ, em có nghe không? - Jisung vội lay người cậu. Nhưng câu nói vừa dứt, đôi mắt đen láy đã từ từ khép lại.

Đúng lúc này xe cấp cứu vừa đến,cậu được đưa đi.
Các anh đứng ngoài phòng phẫu thuật đợi đã hơn 8 tiếng đồng rồi nhưng vẫn không có tin tức gì.

Bác sĩ bước ra, các anh liền lao tới hỏi. Nhưng thông tin nhận được khiến các anh chết lặng....
"bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng đầu bị tổn thương nghiêm trọng cộng với việc cơ thể bị suy nhược, khi nào bệnh nhân tỉnh lại rất khó nói có khi 1 tuần, 1 tháng, 3 tháng, 3 năm hoặc là...... mãi mãi không tỉnh lại. Cái này còn phụ thuộc vào ý chí của bệnh nhân."

Đó là lỗi của các anh, nên các anh sẽ dùng quang thời gian từ đây đến cuối đời bên cạnh cậu không bao giờ lìa xa.

~~~~~~~5 năm sau~~~~~~~
Hôm nay, tới lượt gã chăm sóc cho cậu. Minhyun bước vào phòng bệnh ngôi bên cạnh gường, tiếp tục công việc của mình là nói chuyện với Kuanlin. Bác sĩ bảo cách này có thể hiệu quả.
- Kuanlin à, em xem anh đem tới gì này, là sushi em thích ăn nhất đó. Anh đã lỡ hẹn với em bao nhiêu lần, bây giờ muốn ăn chung với em lại khó thế này. - Minhyun xoa đầu cậu, khẽ nở nụ cười ôn nhu.
- Em đã ngủ 5 năm rồi vẫn chưa đủ sao, tỉnh dậy được không em? Tụi anh thật sự rất nhớ em, nhớ nụ cười của em, nhớ sự ngọt ngào khéo léo của em, nhớ tất cả mọi thứ của em.
- Anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em, anh không nên kéo em vào việc này, là lỗi của anh. Em tỉnh dậy để anh bù đắp cho em được không, Kuanlin?
- Anh thật sự nhớ em, anh yêu em Kuanlin..... - gã gục đầu xuống ở trên tay cậu.
Nhưng có điều gì đó khác biệt, đó chính là tay cậu đang cử động, gã không nhìn nhầm chứ, liền đứng dậy gọi bác sĩ.

"chúc mừng anh, bệnh nhân đã có phản ứng, cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, anh đừng lo quá, tôi xin phép"
Gã liền gọi cho tụi hắn thông báo.....

~~~~~~~~3 tháng sau~~~~~~
Một người thanh niên với vẻ ngoài xinh đẹp ngồi trước gương đang được dặm phấn lại, khoác trên mình bộ vest trắng, trên tay là một đóa hoa tử đằng trông như một thiên thần vừa hạ giới.
- Kuanlin à, con đẹp lắm. - mẹ cậu cười hạnh phúc ôm  cậu.
- Con hồi hộp quá mẹ ơi, con tỉnh lại mới được ba tháng thôi, vậy có vội không mẹ? - cậu lo lắng nhìn mẹ.
- Không đâu con, người ta đã đợi con 5 năm như vậy sao tính nhanh được. - ba vuốt đầu dịu dàng nói với cậu.
Phải rồi, các anh đã đợi cậu 5 năm không một lời oán than. Khi cậu tỉnh dậy các anh còn cười vô cùng tươi với cậu, chăm sóc cho đến khi cậu khỏe hẳn rồi cầu hôn cậu ở sông Hàn trước nhiều người. Các anh yêu cậu nhiều như vậy, cậu còn lo lắng gì nữa chứ.
Chấn chỉnh lại tâm trạng cậu bước ra cửa đứng cùng ba mình.
- Hôm nay con đẹp lắm, phải sống thật hạnh phúc con nhé! - ông nắm chặt tay cậu mỉm cười.
Cậu gật nhẹ đầu mỉm cười với ông.

Cảnh cửa lễ đường được mở ra, cậu khoác tay ba bước vào. Các anh đang đứng thành một hàng trước cha sứ. Ba đưa tao cậu cho Minhyun và Seongwoo.
Cha sứ bắt đầu đọc và hỏi:
- Các con có đồng ý bên nhau dù có chuyện gì không?
- Tụi con đồng ý! - các anh nhìn cậu si tình.
- Con đồng ý! - cậu nhìn từng người rồi trả lời.
- Ta tuyên bố các con chính thức là vợ chồng. Các con có thể hôn nhau.
Các anh lần lượt hôn cậu. Cuộc sống hôn nhân bắt đầu trong hạnh phúc.

Trải qua nhiều chuyện cuối cùng cậu và các anh cũng có thể bên nhau trọn đời.
- Tụi anh yêu em, Kuanlin!
- Em cũng yêu tui anh! - cậu cười tươi nói với các anh, còn các anh cũng nụ cười ôn nhu nhất để trả lời cậu.

-------------------------------------------
P/s: xin lỗi đã để mọi người đợi lâu, chap này thật sự khiến tớ tốn không ít chất xám nên hy vọng mọi người sẽ thích. Cảm ơn mọi người đã đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip