Chương 17: Ace ra khơi

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc mà Ace và Sabo đều lần lượt mười bảy tuổi. Người đầu tiên là Ace, anh ấy sinh ngày một tháng một. Sabo và Luffy đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật lớn cho anh ấy với bánh kem (đánh cắp trong Vương quốc Goa), thịt nướng (Sabo và Luffy tự săn và nướng) và món yêu thích nhất của anh ấy olio e peperoncino hay còn gọi là spaghetti ớt tiêu ma (họ phải nhờ đến sự hỗ trợ của chị Makino). Đó là một loại spaghetti được chế biến cùng ớt ma tiêu loại ớt cay nhất thế giới, tỏi và rau mùi. Đúng như cái tên của mình, nó có vị cay đến mức một tên nhóc phàm ăn như Luffy cũng phải dè chừng mà không dám để tay mình mon men đến gần đĩa của Ace, kể cả khi anh ấy đang ngủ giữa bữa ăn. Địa điểm tổ chức tiệc của họ là nhà của Dadan, nữ sơn tặc đã tỏ ra khó chịu với ý tưởng này nhưng chính bà cũng là người trang trí cho bữa tiệc của Ace với sự tận tâm chưa từng có.

Ace đã rất bối rối khi bị kéo vào một bữa tiệc bất ngờ dành cho chính anh ấy, nhưng gương mặt anh cũng nhanh chóng bừng sáng tựa như mặt trời ban mai. Ace trêu chọc và hát những bài ca ngớ ngẩn với những người anh em, ăn uống thật nhiều cũng như nhận quà từ mọi người ở đó.

Makino tặng anh chiếc thắt lưng màu xanh lam có họa tiết chữ A màu đỏ làm điểm nhấn. Sabo tặng cho Ace một con dao găm tuyệt đẹp có vỏ màu xanh lá cây mà anh ấy đã tìm được trong vương quốc Goa. Dadan đưa cho Ace một cái túi lữ hành có họa tiết màu xanh lục và đen trông hơi giống hoạ tiết trên dưa hấu trông khá bền bỉ cùng một chiếc vòng cổ với những viên ngọc màu đỏ rực hệt như chiếc mà bà thường đeo (nó mang ý nghĩa cầu chúc bình an và may mắn cho người đeo chúng), bà nói dối là bà đã nhặt được tất cả chúng nên mới đưa cho Ace mà thôi. Luffy tặng anh trai mình một đôi bốt đen cực kỳ chất lượng mà cậu ấy "mượn" từ một cửa hàng trong thị trấn, cậu ấy nghĩ nó rất ngầu và phù hợp nhất với Ace.

Ace thề rằng mình không hề muốn khóc, không một chút nào. Anh ấy chỉ... chỉ hơi xúc động một tý thôi chứ không đến mức bật khóc. Đêm ấy ba anh em lại theo thông lệ mà ngủ trong ngôi nhà gỗ nhỏ của họ.

Luffy như mọi khi, vẫn là người ngủ sớm nhất và say nhất bọn. Thằng bé vô tư mà nằm ngửa, tay chân duỗi thẳng và thỉnh thoảng lại ngọ nguậy qua lại làm chiếc áo ba lỗ có chút rộng rãi trượt lên trên. Để lộ ra bên dưới là cái bụng nhỏ săn chắc, lại mềm mại.

" Thật tình, bình thường đồ ăn của nó ăn rốt cuộc trôi đi đâu rồi vậy." Ace lẩm bẩm nói. Thầm ai oán vì sao em trai mình nuôi mãi không lớn dù đã ăn rất nhiều, nhưng cả người vẫn có nhỏ nhỏ gầy gầy. Anh âm thầm tặc lưỡi, nếu thằng bé có thể cao lớn thêm một chút, có phải anh ra khơi cũng sẽ thấy an tâm hơn một chút không? Ít nhất thì cũng sẽ không phải lo em trai mình bị người ta túm lấy bắt đi như một con mèo nhỏ.

"Ace đúng là càng ngày càng ra dáng gà mẹ mà." Sabo nằm phía đối diện anh không nhịn được nữa mà trêu chọc một chút. Bởi vì đang là thời gian ngủ nên người lúc nào cũng ăn mặc kín kẻ, quần tây áo ghi lê như Sabo cũng chỉ mặc một cái quần lụa mềm màu đen, thân trên khoác thêm một chiếc sơ mi trắng không cúc mỏng nhẹ. Dáng vẻ cực kỳ thoải mái lại thanh nhã mang ý vị của một quý tộc.

Ace lườm Sabo nhưng cũng không vội đáp lời, anh đưa tay kéo áo Luffy xuống. Ánh mắt trong vô thức mà liếc qua bàn tay trắng nõn đến gần như trong suốt đến mức từng đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay Sabo cũng trở nên cực kỳ rõ ràng. Bàn tay ấy đang cẩn thận lại tỉ mỉ vuốt ve mái tóc đen thẳng của Luffy. Tim Ace cũng nhanh chóng nhũn xuống, anh vươn tay tới vòng qua sau lưng Sabo mà kéo cả anh chàng tóc vàng lẫn Luffy vào lòng mình.

Chuyển động có chút đột ngột, nhưng một chút cũng không thô bạo. Sabo tựa như đã quen mà vươn tay ra ôm lại Ace, chỉ có Luffy ở giữa bọn họ là phát ra tiếng càu nhàu như bị làm phiền. Nhưng rất nhanh, mùi hương quen thuộc và hơi ấm của hai anh trai đã ru cậu bé trở lại giấc ngủ.

"Tớ rất lo lắng cho Luffy." Ace lẩm bẩm nói, môi và mũi theo thói quen cũ mà vùi vào hõm vai Luffy. Anh hít thở nhẹ nhàng, đôi mắt hơi rũ xuống, không biết là vì buồn bã hay anh đã bị cảm giác an toàn mà hai anh em mang đến làm cho buồn ngủ rồi.

" Tớ biết." Sabo đáp, tay vỗ vỗ nhẹ vào bờ vai săn chắc của Ace. " Tớ thậm chí đã không muốn nghĩ về việc chúng ta sẽ tách nhau ra."

Ace đột nhiên mở bừng mắt ra, đôi mắt xám lấp lánh hy vọng nhưng cũng kèm trong đó là một ít xấu hổ. Anh biết điều này rất trẻ con, nhưng anh ấy luôn mơ về một ngày họ sẽ cùng nhau rời đi và trở thành một băng rồi cùng nhau phiêu lưu. Điều đó trở nên ngày một mãnh liệt hơn khi anh và Sabo lần lượt vượt qua tuổi mười sáu và đến với tuổi mười bảy, họ phải chính thức ra khơi vì lời thề trước đó trong khi Luffy vẫn phải ở lại trên đảo và đợi. Nhưng anh ấy biết họ sẽ không thể làm được điều đó , vì ai trong số ba anh em cũng đều có cho mình một ước mơ và hoài bão riêng. Nhất là Luffy. Và làm sao họ có thể trở thành một băng nếu không thể thống nhất được ai là thuyền trưởng cơ chứ?

" Nhưng mà như vậy thì không được. Nhất là với Luffy, thằng bé muốn trở thành Vua hải tặc. Nó cần những thuyền viên để đồng hành cùng nó chính phục ước mơ, chứ không phải hai người anh cả bảo vệ quá mức." Sabo nói, không chút lưu tình mà đánh vỡ hy vọng vừa mới loé lên. " Bên cạnh đó, tớ... Không có ý định trở thành một hải tặc nữa."

Câu nói ấy như một quả bom dội vào mặt Ace, anh trố mắt nhìn Sabo. Thậm chí còn kinh hoàng hơn khi nhận thấy biểu cảm của Sabo trở nên... ngượng ngùng.

" Mẹ kiếp cậu đùa tớ đấy à. Làm ơn nói với tớ cậu sẽ không gia nhập hải quân đi. Tớ không muốn bị cậu tóm trong một giây khi chỉ vừa có truy nã đầu tiên đâu." Ace nói, giọng mang theo vẻ trêu chọc không chút giấu diếm.

" Đương nhiên là không rồi!!" Sabo gắt, rồi anh nói tiếp. "Tớ dự định gia nhập quân Cách mạng."

Ace chớp chớp mắt, anh thề rằng mình chả biết cái thứ gọi là quân Cách mạng tồn tại cho đến khi Sabo đề cập đến nó.

"Cậu lại không chịu đọc báo à." Sabo đảo mắt với anh.

" Tớ không hứng thú, trên đó có cái quái gì để mà tớ phải quan tâm đâu." Ace thản nhiên phản bác.

" Được rồi, để tớ giải thích. Đại khái thì quân Cách mạng là một lực lượng đang nổi lên gần đây. Tớ nghe nói họ muốn lật đổ Chính phủ Thế giới và chế độ Nô lệ hiện tại." Đôi mắt xanh lam không đều màu của Sabo lấp lánh một tia quyết tâm mãnh liệt. " Tớ vẫn muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Nhưng tớ không muốn viết sách nữa, tớ muốn thay đổi nó." .

" Cứ làm vậy đi, Sabo. Vì sau cùng thì..." Ace nói.

" Chúng ta là anh em mà." Ba giọng nói vang lên cùng một lúc.

Hai người anh lớn kinh ngạc mà nhìn xuống Luffy, người đang nằm giữa họ. Cũng không biết cậu đã thức tự lúc nào và mỉm cười thích thú với họ. Đôi tay cao su dẻo dai lại linh hoạt của cậu ấy nhanh chóng tìm được kẻ hở mà quấn quanh người hai anh trai, trao cho họ cái ôm cao su độc nhất vô nhị.

"Em sẽ ổn thôi. Đừng lo lắng về em, thay vào đó, em luôn muốn được chứng kiến hai anh hoàn thành ước mơ của chính mình." Luffy ngâm nga.

" Anh cũng muốn thấy điều tương tự ở em, Luffy." Sabo ấm áp nói.

" Nhóc con ngu ngốc này. Ai cần em nhắc hả? Sau này ở lại phải biết tự bảo trọng đó có biết chưa? Và phải nhớ lời anh, tuyệt đối không mút hay hút bất cứ thứ gì không phải ống hút người khác đưa cho em đấy." Ace cằn nhằn nhắc lại lời nhắc nhở của mình.

" Em biết rồi mà. Anh Ace dong dài quá đi..." Luffy càu nhàu với Ace.

" Và nếu ai đó đưa em kẹo mút?" Sabo dò hỏi, dáng vẻ như đang trả bài em trai.

" Cắn nát nó, không mút!" Luffy đáp.

" Nếu ai đó chạm vào mông, đùi, phần phía trước mông?" Sabo tiếp tục câu hỏi.

" Đấm chết mẹ tên đó hoặc hô hoán cho các anh." Luffy bất mãn đáp lại. Gương mặt nhỏ đã vùi vào lòng ngực anh Ace, ra chiều Sabo còn phiền hơn cả Ace. Em không muốn nói chuyện với anh nữa, giây sau cậu bé liền bị hơi ấm của hai anh trai làm cho mơ hồ mà ngủ mất.

Sabo và Ace đều cười khúc khích trước cảnh tượng đáng yêu này. Thật nhanh, cả ba chìm vào giấc ngủ.

Để rồi sáng hôm sau. Ace nhảy lên một chiếc thuyền đánh cá nhỏ, chào tạm biệt gia đình mình và bắt đầu hành trình phiêu lưu của bản thân.
___________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip