Chương 25: Giải phóng Cocoyashi (2)
Trận chiến thật điên rồ. Đó chắc chắn là những gì người đứng xem xung quanh có thể khẳng định cùng nhau. Làm thế quái nào tên nhóc mũi dài trông không có tý cơ bắp nào có thể hạ gục được Chew vậy!? Cái gã thợ săn hải tặc đó trông bị thương thê thảm ấy vậy mà vẫn đủ sức hạ gục một mớ người cá trước khi chém Hatchi bất tỉnh. Còn cái cậu tóc vàng lông mày xoắn đó nữa, một mình cậu ta đã đá bay Kuroobi. Thật không thể tin được. Nhất là cái cậu đội mũ rơm đó...
Sanj thở hổn hển sau trận chiến của mình, tay anh theo thói quen mà tìm một điếu thuốc mới. Trong khi mắt anh đảo quanh tìm kiếm những người còn lại... Quan trọng nhất, Luffy đâu rồi nhỉ. Tên khốn đầu tảo đột nhiên xuất hiện ngay gần anh ấy, vết thương trên người hắn giờ đã vỡ ra lần nữa, máu tuôn ra xối xả, lớp băng bó trên người hắn ta cũng đã bị xé đi rồi. Ấy vậy mà hắn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, mà thản nhiên cười nhếch mép với Sanji.
"Ê, Lông mày xoắn. Mày đã bỏ lỡ khá nhiều thứ hay ho rồi đó. Nhưng tao nghĩ mày vẫn có thể xem phần cuối của nó." Zoro nói rồi chỉ tay về một hướng. Sanji đi theo ngón tay của hắn và nhìn thấy đám đông dân làng Cocoyashi, những người đã tụ tập ở bức tường mà Luffy đã phá hủy tự lúc nào. Trong số đó có Nami. Cô ấy đến đây khi nào? Tất cả họ đang nhìn chằm chằm vào một cái gì đó với vẻ mặt kinh ngạc. Anh bèn chống tay lên để nhìn rõ hơn. Luffy đang đứng trên một vũng máu. Thứ chất lỏng màu đỏ đó bao phủ chiều dài cánh tay của cậu và chảy xuống nắm tay đang siết chặt của cậu ấy, nhỏ giọt xuống bê tông bên dưới. Sanji hơi cứng người lại khi nhìn thấy những vết cắn lớn trên cánh tay và vai của Luffy, nhưng đó không phải là nguồn gốc của đống máu đó.
Đôi mắt anh mở to khi nhận ra chúng thuộc về Arlong, kẻ đang nằm trước mặt Luffy trong một đống đổ nát mà anh chắc chắn chỉ vài giây trước nó còn là một tòa nhà sừng sững. Arlong thở hổn hển và cố gắng gượng dậy bằng bốn chi.
"Đứng dậy đi." Luffy ra lệnh bằng một giọng trầm gần như đen tối. Arlong bị giằng xé giữa việc cố gắng tiếp tục cuộc chiến và từ chối mệnh lệnh của con người, nhưng cuối cùng gã ta quyết định cố gắng làm theo những gì Luffy đã nói, chỉ để rồi ngã xuống đất một lần nữa.
"Đáng ra ngươi đã có thể làm tốt hơn." Luffy lại nói. Và Arlong trợn tròn mắt nhìn cậu như thể muốn hét lên tất cả những lời chửi rủa trên thế giới này. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen láy đó, toàn thân gã run rẩy kịch liệt. Đó không phải đôi mắt của con người, Arlong chắc chắn điều đó. Vì chúng đang tỏa ra một màu sắc cực kỳ quyền lực, tựa như màu biển ở độ sâu hàng nghìn mét. Gã cũng nhớ lại việc tên nhóc này đã ăn trái ác quỷ. Nhưng nó không hề bị mất đi khả năng bơi khi gã ném nó xuống nước.... Thằng nhóc này là cái quái gì vậy?
"Ngươi đã có thể tạo ra một công viên tuyệt vời. Nhưng ngươi lại lựa chọn làm mọi người ở đây đau khổ. Tất cả những gì mi đã làm với Nami. Ta sẽ không bao giờ tha thứ!" Luffy tiếp tục.
Arlong gầm lên khinh thường và ngẩng đầu lên khỏi mặt đất trong một đợt bùng nổ adrenaline, chỉ để bị Luffy đá vào mặt. Có một tiếng nứt chói tai, mũi gã ta cong ở một góc kỳ lạ và máu chảy ra từ mặt gã ta. Arlong ngã xuống đất, bất tỉnh hoàn toàn với đôi mắt trợn ngược.
"Nami!!!" Luffy hét lên một tiếng đầy nội lực. " Cậu là đồng đội của tôi!!"
Giờ đây, Nami không thể nói bất cứ điều gì cả, cổ họng cô như nghẹn lại và nước mắt thi nhau rơi trên mặt cô. Điều duy nhất cô ấy có thể nói là một tiếng ừm bị bóp nghẹn. Sau tất cả những đau khổ, cuối cùng cô ấy và quê hương cô cũng được tự do rồi.
Dân làng Cocoyashi im lặng một lúc lâu trước khi thu hồi tầm mắt khỏi người Luffy và nhìn nhau. Cuối cùng, một trong những dân làng- có lẽ là bác sĩ vì ông ấy mặc áo blouse trắng, đã nhớ lại cách nói chuyện.
"Arlong Park đã sụp đổ." ông ấy thì thầm.
Nojiko yếu ớt gật đầu. Như để xác minh lời nói của ông ấy, tòa nhà cao đẹp và sừng sững ấy sụp đổ, thứ tượng trưng cho sự cai trị điên cuồng của Arlong, được xây lên từ tiền, máu và nước mắt của dân làng Cocoyashi, nó đã đổ nát từ trên xuống dưới và tất cả những gì còn lại là một đống gạch vụn. Đây là tín hiệu để dân làng nổ ra trong tiếng reo hò. Họ la hét, cười và khóc vì hạnh phúc cùng một lúc vì triều đại của Arlong cuối cùng cũng kết thúc, họ đã thoát kiếp nô lệ, chấm dứt đau khổ của Nami và bắt đầu cuộc sống mới.
Luffy khi này đã rời khỏi đống đồ nát để tiến về phía Nami. Cô gái tóc cam vẫn không thể dừng khóc, nhưng cậu ấy biết đó không phía là những giọt nước mắt đau buồn. Chàng trai tóc đen hỏi.
" Giờ chúng ta có thể đi ăn gì đó được không? Tớ đói quá."
Tiếng khóc của Nami biến thành tiếng khịt mũi lớn, cô ấy không thể kiềm được việc cảm thấy buồn cười vì mạch não của Luffy.
Nụ cười ngốc nghếch của Luffy càng nở rộ, khi cậu định vòi vĩnh thêm đồ ăn và tìm kiếm Sanji. Thì Nami kéo cậu vào một cái ôm, giống với cái ôm của họ khi ở Baratie. Một số dân làng đã nhìn thấy điều này, bản năng bảo vệ của họ trỗi dậy, một số người quyết định rằng họ sẽ cần nói chuyện với Luffy vào một lúc nào đó. Genzo nằm trong số đó. Nhưng hiện tại, họ chỉ tiếp tục ăn mừng.
_________________________________
Khi tất cả mọi người đều đã trở lại làng, Luffy đột nhiên nhìn về phía biển như đang lắng nghe điều gì đó.
"Có một con tàu Hải quân đang trên đường tới đây." Cậu ấy nói, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Làm sao cậu biết điều đó?" Genzo lo lắng hỏi.
"Biển nói thế." Luffy trả lời.
"Có lẽ họ đã nhận thấy rằng Con chuột đó đó đã mất tích." Zoro cắt ngang, đề cập đến bọn Hải quân đã hợp tác với Arlong " Dù sao hắn cũng là Đại tá của một chi cục nên bọn họ quyết định điều tra. Rốt cuộc thì Hải quân không biết tên đại tá ngu ngốc dẫn quân đi để làm gì. Và đáng lẽ hắn ta không nên đi lâu như vậy."
Dân làng nhìn nhau với ánh mắt lo lắng, xen lẫn cảnh giác. Hải quân đã không một lần giúp đỡ họ trong suốt tám năm qua, nhất là sau khi Arlong được xác nhận là có quan hệ với một Shichibukai nào đó. Dân làng không oán giận điều đó nhưng nếu như những người lính hải quân đó muốn làm hại những người vừa mới giúp họ thoát khỏi Arlong hoặc có ý đe doạ đến cuộc sống chỉ vừa mới bình yên của họ thì tuyệt đối không thể. Những người dân siết chặt vũ khí trong tay. Bọn họ cùng nhau tiến về phía cảng.
Khi tất cả mọi người đến nơi, Thủy quân lục chiến đã ở đó, bọn họ đang vây quanh đội của Đại tá Nezumi, những người rõ ràng đang hoàn toàn bất tỉnh -bị đánh bầm dập hoặc bị chém đến mức không thể cử động. Những người lính hải quân mới đến cố gắng tiến hành sơ cứu và đánh thức một trong số những người đang bất tỉnh nhưng không thành công. Người chỉ huy (có lẽ vậy) nói với đám đông đang đến gần.
"Có ai trong số mọi người tình cờ biết chuyện gì đã xảy ra ở đây không?" Anh ta hỏi một cách trang trọng.
Dân làng không trả lời, họ nhìn anh ta và toàn bộ những hải quân với ánh mắt lạnh lùng xen lẫn cảnh giác.
"Họ bị băng Arlong đánh bại." Nojiko nói một cách thản nhiên.
Người chỉ huy nhìn cô ấy và gật đầu xác nhận đã hiểu tình hình. Đại tá Nezumi đã báo cáo rằng ông ta sẽ đến đây để điều tra tình hình ở khu vực này, trái với lời khuyên của cấp trên. Không có gì đáng ngạc nhiên khi Cướp biển Arlong đã tấn công họ khi họ đến.
Người chỉ huy - Jason âm thầm nghiến răng trong bất lực, hẳn nhiên anh ta có biết về băng Arlong, hầu như bất kỳ người lính hải quân nào ở khu vực này đều biết đến hắn. Nhưng không giống như Đại tá Nezumi, anh ta được lệnh trực tiếp từ cấp trên rằng không được phép đối đầu với Cướp biển Arlong. Những người cấp trên đã khăng khăng về điều này, sau khi nghe tin rằng Đại tá Nezumi đã không trở lại. Jason là một trong số ít Hải quân cấp cao tin rằng họ nên tập hợp lực lượng của mình để hạ gục băng cướp biển Người Cá khét tiếng này, nhưng ý kiến của anh ta đã không bao giờ được cấp trên chấp thuận. Bây giờ anh ta được lệnh đi tìm Nezumi, nếu có thể mà không giao chiến với những tên người cá kia. Điều đó có nghĩa là anh ta phải nói với dân làng rằng họ sẽ rời khỏi đây cùng Đại tá Nezumi và người của ông ấy mà không có bất kỳ nỗ lực giúp đỡ nào dành cho những người dân vô tội.
Sanji có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn giữa cảm giác tội lỗi và trách nhiệm vâng lệnh cấp trên từ người đàn ông trước mặt. Nội tâm của anh ta rõ ràng đang bị xé nát. Chàng trai tóc vàng khịt mũi, hải quân đại diện cho công lý? Vấn đề ở đây, bạn phải hiểu hiểu công lý có nghĩa là gì và cho ai. Ở đây không có công lý cho những người tầm thường, không có quyền lực, địa vị (thiên long nhân và quý tộc)hay sức mạnh.
"Công viên Arlong đã sụp đổ rồi. Arlong và băng của anh ta đã bị đánh bại" Nami khẽ nói.
Những thủy quân lục chiến ở đó sửng sốt nhìn chằm chằm cô gái tóc cam.
"Sụp đổ?" Jason lặp lại với một biểu cảm ngơ ngác trên khuôn mặt. "Ai đã...?" anh ngập ngừng hỏi.
"Băng hải tặc Arlong đã bị hạ gục bởi một băng hải tặc khác." Nami nói.
"Là tụi tui đó." Luffy bước lên và nói trong khi cười rạng rỡ, nụ cười ấy thật dễ thương nếu bạn không tính đến đống máu đang dính trên người cậu ấy. Luffy bây giờ trông như một mớ hỗn độn giữa hai thái cực là đáng yêu và đáng sợ. Zoro cười và đứng ngay phía sau cậu ấy, trông hoàn toàn tự hào vì thuyền trưởng của mình. Trong khi Usopp tỏ ra sợ chết khiếp còn Sanji lại cực kỳ bình thản mà châm cho mình một điếu thuốc khác. Người chỉ huy chỉ nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt.
"Và cậu là ai?" Người chỉ huy cẩn thận hỏi lại.
"Monkey D. Luffy." Luffy trả lời và vẫn cười nhẹ nhàng.
Đôi mắt của người chỉ huy hơi mở to trước cái tên nhưng rồi anh ta nhìn xuống và đưa tay lên che mắt vì xấu hổ. Họ đã rất thiếu quyết đoán. Họ đã để Arlong hoành hành quá lâu đến mức những người dân ở đây phải tìm kiếm sự giúp đỡ và được giải cứu bởi chính băng hải tặc khác. Thật đáng xấu hổ.
" Tôi đói rồi. Chúng tôi sắp tổ chức tiệc, có muốn tham gia cùng không?" Luffy cắt ngang những suy nghĩ tự trách của Jason.
Mọi người ở đó nhìn chằm chằm vào cậu ấy như thể cậu bị điên. Cho dù là cậu ấy và băng của cậu ta có vừa hạ gục băng Arlong thì cậu ấy cũng không thể yêu cầu hải quân tham gia bữa tiệc cùng cậu ấy chứ. Họ là kẻ thù mà! Jason bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Không, chúng tôi sẽ không tham gia đâu. Chúng tôi còn... rất nhiều thứ để báo cáo cho cấp trên." Jason nghẹn ngào nói, hoàn toàn phớt lờ việc cố gắng giao chiến hay bắt giữ những hải tặc mới nhú trước mặt. Anh ấy bắt đầu tự thôi miên rằng mình chỉ đang làm theo yêu cầu của cấp trên <Không giao chiến>. Đó là tất cả.
"Ah? Vậy hả? Tiếc ghê, mà tốt hơn mấy người nên tìm cái biệt danh nào ngầu hơn cho tui đi nha. "Nhóc hỗn loạn L" nghe không ngầu xíu nào hết trơn á. Tui muốn một biệt danh nào đó ngầu hơn anh A." Luffy yêu cầu.
Không hề bận tâm biểu cảm há hốc mồm của mọi người xung quanh khi "Nhóc hỗn loạn L" được nhắc đến.
"C-cậu là"Nhóc hỗn loạn L" !?" Jason gần như rít lên. Và Zoro lườm anh ta một cách dữ dội, tay chàng trai đầu tảo đã đặt sẵn lên những thanh kiếm của mình. Sanji khẽ gõ mũi chân lên nền đất cứng để điều chỉnh lại giày, đầu bếp sẵn sàng tung một cú đá nếu cần thiết. Tay Usopp siết chặt cây ná của mình, anh chàng muốn hét lên với cả thế giới. Thần tượng của anh, nhóm ASL huyền thoại đó, "Nhóc Hỗn loạn L" lại là tên ngốc thuyền trưởng của anh sao!???
" Ừ, đúng rồi đó." Luffy cười khúc khích đáp lại.
Dù rằng bị sốc là vậy, nhưng Jason vẫn có thể biết chính xác những gì thật sự có ý nghĩa mà mình nên làm bây giờ. Nếu cứ để mặc băng Cướp biển Arlong như thế thì chúng sẽ có thời gian để phục hồi và rồi mọi thứ sẽ lại bắt đầu một lần nữa. Vì vậy Jason ra lệnh bắt giữ những tên người cá ngay tại đây và bây giờ. Anh ra hiệu cho đội của mình và họ chia thành hai nhóm, một nhóm đưa đội của Nezumi trở lại tàu và nhóm còn lại tiến về hướng Arlong Park.
Nhóm thứ hai đã trở lại tàu không lâu sau đó với những tên người cá đang bất tỉnh nhân sự bị trói bằng còng tay và xích sắt. Bọn họ cần được đưa vào nhà giam càng sớm càng tốt. Người lính hải quân giữ nhiệm vụ quan sát và chụp ảnh làm minh chứng báo cáo đã đưa cho Jason một sấp ảnh khi họ đã ra khơi và rời khỏi đảo Cocoyashi. Đó là những bức ảnh chụp lại hiện trường Arlong Park bị phá hủy, tình trạng bị đánh đến thảm thương của Arlong và đồng bọn cùng với... những bức ảnh về nhóm hải tặc trẻ tuổi mà họ vừa gặp được. Ánh mắt Jason va vào tấm ảnh chụp Luffy, gương mặt tươi cười rạng rỡ của cậu ấy hiện lên một cách hoàn mỹ trong tấm ảnh kết hợp cùng cái kiểu giơ ngón tay hòa bình ấy. Thật không nhìn ra bộ dáng hải tặc chút nào. Ngược lại còn rất đáng yêu...Bất giác hai má của vị Chỉ huy trẻ tuổi Jason nóng lên nhanh chóng.
Anh ta đang nghĩ cái quái gì vậy!?
_______________________
Về lý do tại sao mọi người lại phản ứng mạnh như vậy khi Luffy nói mình là "Nhóc hỗn loạn L". Vì vùng biển Đông vốn là một vùng biển nhàm chán, cánh báo chí hầu như không có quá nhiều thông tin thú vị để mà đăng báo. Vì vậy khi một hiện tượng thú vị bất ngờ xuất hiện- anh em ASL- những người được cho là thợ săn hải tặc vào thời điểm mới xuất hiện, cánh nhà báo đã ngay lập tức cắn hoài không bỏ thông tin về anh em ASL. Thậm chí còn có người vẽ cả truyện tranh về ba thiếu niên này để bán và nó dễ dàng cháy hàng một cách nhanh chóng. Về sau khi có thông tin về việc ASL đã phá hủy một trụ sở hải quân và chính thức đối đầu với phía hải quân thì bộ truyện tranh vẫn tiếp tục được sản xuất nhưng thay đổi bộ ba thành phản diện nhưng vẫn bán được với số lượng lớn. Điều này khiến cho không ít người trở thành fan của bộ ba anh em này, tương tự như Germa 66 tại biển Bắc.
Khoản ba năm trước, bất ngờ có một nhà văn ẩn danh đã viết và xuất bản một cuốn tiểu thuyết ngắn kể về hành trình phiêu lưu đầy kỳ thú của anh em ASL dưới góc nhìn của người trong cuộc. Kèm với văn phong vô cùng lôi cuốn, tự nhiên, tác phẩm nhanh chóng cháy hàng ở biển Đông và một phần biển Nam, dù vấp phải sự phản đối của Hải quân vì có một số chi tiết bôi nhọ họ (như việc chỉa súng và nã đạn vào trẻ em, loại hải quân nào lại làm thế chứ!?) Việc này làm tên tuổi của ba anh em bí ẩn lần nữa bừng lên mạnh mẽ. Nhưng tác giả đó chỉ ra duy nhất một cuốn tiểu thuyết này mà không có thêm hậu bản hay bất kỳ tiết lộ nào khác khiến độc giả vô cùng thất vọng.
Bút danh của vị tác giả bí ẩn đó là Tophat Freedom.
__________________________
P/s: ngày 12 /7 sẽ có chương mới.
P/s: hóng dạng gear 5 ( thức tỉnh) của Luffy trên anime quá đê~ cùng đợi 29/7 nèo :_3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip