Chương 8 : Bàn Ăn
' Tch..tại sao ta phải để họ bắt nạt chứ? Thật quá quắt..'
Emma khuôn mặt thất vọng mà nhìn xuống nền nhà, đây là lần đầu tiên trong suốt hai kiếp người mà nàng phải ở thế bị động.
Biểu cảm đó lại vô tình lọt vào tầm mắt của Mikey, ấy vậy mà em chỉ tặc lưỡi phì cười đưa mắt nhìn Emma.
Phụt!
" Haha..Anh cá rằng ta sẽ chiếm lại thế thượng phong ngay thôi~"
Câu nói ấy khiến nàng được phen ngớ người, lại như niềm động lực mạnh mẽ thôi thúc nàng tiến về phía trước.
Đôi mắt mơ hồ dán chặt lấy thân ảnh nhỏ bé đang thản nhiên sải bước dọc hành lang, từng bước tuy nhẹ nhàng nhưng toát lên vẻ kiêu ngạo của một bậc chí tôn, nàng dường như có thể cảm nhận được nét bình thản nơi đáy mắt y, lại mang vẻ trêu ngươi hờ hững tựa mây trôi trong tiết sương lạnh. Như coi thế cờ trước mắt chỉ như trò chơi mà mặc cho thế đạo tự xoay chuyển, tâm tư người con trai trước mắt nàng bất giác lại thật khó đoán làm sao..
" Nè nè Emma à, em muốn ta bị bắt nạt hoài sao?"
Nàng lúc bấy giờ vẫn còn đang thơ thẫn giữa dòng suy nghĩ miên man vô tận, bất giác bừng tỉnh bởi tiếng gọi quá đỗi thân thuộc của anh trai mà giật mình.
" Ah..hơ, ai nói thế chứ? Anh nghĩ em là em gái của ai hả?"
Mang tông giọng hờn dỗi, nàng liền quay sang trách yêu anh, lại tự dặn lòng phải thật bình tĩnh mà đối mặt với biển lửa kham khổ trước mắt. Những dòng suy nghĩ lúc nãy bỗng chốc hoà làm một càng làm tăng một phần khí thế trong nàng, giúp nàng thoáng yên lòng mà nắm lấy tay anh đi đến trước cửa nhà ăn.
Cánh cửa dần mở ra, đập vào mắt hai anh em là một gian phòng rộng lớn với sự kết hợp hài hoà giữa hai nền văn hoá phương Đông và phương Tây, tạo ấn tượng khó quên ngay phút ban đầu đặt chân đến. Ánh đèn pha lê hoa lệ cùng sắc trắng vàng lại như góp phần chiếu rọi làm bùng nổ vẻ tinh xảo của những đồ nội thất Nhật Bản.
Tại giữa gian phòng là một chiếc bàn lớn được bày trí theo kiểu cách quý tộc những năm 80. Sự giao thoai giữa hai khoảng thời đại khác nhau đã tạo nên nét riêng biệt cho không gian thêm một tầng phong phú.
Song, em lại nhanh mắt lia sang hai chiếc ghế trống nơi cuối dãy bàn ăn. Có vẻ mọi người đã có mặt đông đủ cả rồi, duy chỉ thiếu mỗi hai anh em nàng thôi nhỉ?
" Chúng cháu đến rồi, thưa ông.."
Gian phòng rôm rả tiếng nói cười bỗng chốc chìm vào khoảng lặng. Mặc cho bao ánh mắt đang hướng về bản thân lẫn Emma, đáy mắt tĩnh lặng tựa bầu trời đêm vẫn kiên định hướng về phía người đàn ông trung niên đang ngồi ở vị trí chủ toạ - đó là gia chủ gia tộc Sano, một trong ba gia tộc quyền thế nhất Nhật Bản. Cũng chính ông là người đã góp phần truyền bá văn hoá kiếm đạo ra thế giới, Sano Mansaku.
" Chúng cháu thành thật xin lỗi vì đã để ông và mọi người chờ đợi.."
Cơ mặt thoáng đờ ra một lúc lại mím môi cười nhẹ lộ ra sự hài lòng, ông Sano gật nhẹ đầu tựa ý chấp thuận muốn hai anh em về chỗ ngồi của mình bắt đầu dùng bữa.
" Anh Mikey.."
Emma khẽ giật tay áo anh mình, nhẹ giọng gọi, lại không thể che đi sự hào hứng trong ánh mắt đến hai gò má phải ửng hồng.
" Hửm, đừng kích động thế chứ em gái~ Bình tĩnh nào, em nên nhớ rõ con cờ mà chúng ta cần phải hạ gục nó là gì chứ?"
Ánh nhìn thoáng chốc lộ ra tia hưng phấn lại để phơi bày vẻ mặt giảo hoạt được che đậy từ lâu. Khuôn miệng sắc lẻm nhếch một đường cao đến tận mang tai, cảm nghĩ như sắp được chiêm ngưỡng một bản giao hưởng được dệt nên bởi sự đố kị, hận thù lẫn ghen ghét bon chen.
Hít một ngụm khí lạnh lại thở ra vài lần như điều tiết lại phần nhiệt huyết đến điên đảo trong tim, cơ mặt cả hai nhanh chóng giãn ra trở về với nét mặt bình thản như thường ngày.
Đằng này, Mansaku khi thấy hai người vẫn chưa xoay gót về chỗ ngồi liền lên tiếng hỏi.
" Hai đứa sao lại không về chỗ? "
" Chỗ ngồi có chút không đúng theo quy tắc, thưa ông." Mikey
' C-Cái gì, có lầm không? Sano Manjirou cũng có ngày nói đến quy cữu trong nhà sao?'
Cả gian phòng như cùng một suy nghĩ, hàng loạt cặp mắt mở to nhìn em đến ngớ người, ông Sano cũng không là ngoại lệ, dù chỉ thể hiện sự ngạc nhiên phút chốc qua ánh mắt nhưng sau đó lại toát lên vẻ tôn nghiêm vốn có của bậc trưởng bối ; trầm ngâm nhìn đứa cháu trai đang dùng ánh mắt cương nghị lại chả hề rung sợ trước áp lực mà ông tạo nên.
Ông không quá bất ngờ với việc em thuộc được vài trăm cái quy tắc, cái khiến ông phải nhìn nhận lại về người cháu mang tên Manjirou đó chính là khí chất vương giả được toát ra từ em.
" Vậy theo cháu chỗ sai là ở đâu?"
Không gian dần trở nên ngột ngạt đến khó thở, cơ mặt ai nấy đều căng cứng, vạn phần sợ hãi, không dám ngước nhìn. Vậy mà em lẫn Emma lại trầm tĩnh đến lạ, cả hai vẫn nhìn về phía ông không chút lay động khiến bầu không khí tăng thêm một tầng căng thẳng.
" Thưa ông, cạnh chỗ ngồi của con trưởng và con thứ phải tiếp nối là chỗ ngồi của những thành viên khác có m.á.u m.ủ trong gia tộc chứ không thể là của con được n.h.ậ.n n.u.ô.i"
Em thanh giọng ngắt quảng, lười nhác cất tiếng lại tinh tế nhấn vào 2 từ máu mủ lẫn nhận nuôi khiến hai người ngồi sai vị trí bỗng chốc giật nảy người mà kinh hách liếc nhìn em.
Khuôn mặt em bình thản mà nhả ra từng lời từ độc địa như rắn rết, lại quay sang nhìn cô em gái út Emma rộ lên ánh mắt khích đểu đều vẻ châm chọc trông thật quái dị. Mọi người trong bàn ăn đều thấy rõ, kể cả ông. Bầu không khí chợt trào dâng một cỗ quỷ dị lại mang âm hưởng u tối âm u đến rợn cả da người, từng đợt khí lạnh bất ngờ bủa vây họ như chạm vào từng thước da thớ thịt khiến bọn hắn không khỏi rùng mình.
Thấy tình hình có vẻ chuyển biến ngày một tệ hơn, cậu trai tóc vàng với hình xăm rồng trải dài dọc theo thái dương bất giác lên tiếng - phải, đó là Draken. Người mà nguyên chủ ở thế giới này lưu luyến nhất lại sợ thứ tình cảm ấy dần trở nên ô uế, biến chất nên đành một lòng phải giấu nhẹm đi để rồi đến lúc ra đi cũng chẳng thể bày tỏ với người kia chút tâm ý từ lâu đã chôn giấu.
Câu tỏ tình như cánh hoa rơi trong mùa xuân, tuy nhẹ nhàng mà lại nặng nề cố chấp. Là khúc ca khiến nguyên chủ phải trầm mê nhưng cuối cùng sau một kiếp người vẫn chẳng thể tỏ bày..luỵ tình thật
Thanh âm rung rẩy lại như cố gắng kéo theo chút khí chất mạnh mẽ cuối cùng vang lên như cố đạp đổ không gian quỷ dị đến run người mà hai anh em nọ mang lại.
" L-Là do Manjirou muốn ngồi với Baji nên chỗ ngồi mới bị thay đổi, thưa ông.."
Như một bản năng sinh tồn giữa quỷ môn quan lẫn những lời bịnh bạch vô nghĩa mà níu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Sau tất cả đều là tại Mikey..nhưng thật quá đáng làm sao. Những việc đó em lại chẳng hề nhớ rằng nguyên chủ từng làm trước kia, họ đang nói dối sao?
Muốn chết tập thể chăng?
' Được thôi, chiều ý các người!'
Cùng một suy nghĩ, hai anh em họ lia mắt nhìn đối phương tựa đã thấu nhận hết thẩy tâm tư, như đã nhìn thấu được đại cục. Emma cười khẩy, lại ngước nhìn sang nhóm người đang co rúm bởi áp lực kia mà buồn cười, ngỡ như nếu có thể sẽ cười đến tim gan lộn ngược lại mất.
" Vâng, đúng vậy, thưa ông" Kazutora
" C-Cháu xin lấy danh dự của bản thân r-ra thề ạ.." Baji
Đằng này, ông Sano như làm chủ không gian mà quan sát một lượt liền có thể hiểu ra vấn đề mà tức giận đến mắt nỗi cả tia máu, hàng hắc tuyến dày đặc dần hiện hữu trên khuôn mặt già cỗi lại đăm ra chút thất vọng nơi đáy mắt sâu thẳm nhìn đến đứa cháu Manjirou. Ông phẩy nhẹ tay, thở một hơi dài mà trầm ngâm nói.
" Làm người nếu đã sai tức đã phạm lỗi, nếu đã phạm lỗi thì sao phải đổ lỗi cho người khác?"
Nói xong, ông liền lướt mắt sang nhóm người đã đổ lỗi cho em. Ánh nhìn trầm tư như thể đang ở một không gian xa xăm vô định lại đượm một nỗi buồn chẳng thể thấu bất quá lại cao tận trời xanh mà dừng ngay tại vị trí của em đang đứng.
" Được rồi, kết thúc chuyện này tại đây. Draken và Kaitou, hai cháu ngồi lại vị trí ban đầu đi. Còn cả Manjirou và Emma nữa, hai cháu cũng về lại chỗ ngồi của mình đi"
" Vâng"
" Bắt đầu bữa ăn!"
" Itadakimasu !"
"
"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip