Chifuyu x Mikey
Chap này ngọt nhé mn
____
Mikey đang nằm trên chiếc giường lớn, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều.
' Cạch '
Một người con trai mặc bộ vest đi vào. Nhìn con người đang cuộn tròn say giấc trên giường, anh chỉ biết thở dài. Anh đi lại nhẹ giọng gọi em dậy.
- Cậu chủ, cậu mau dậy đi. Còn phải đi học nữa đấy
- Um...5 phút nữa..
Anh không đáp trả, trực tiếp giật phăng cái chăn ra, điều này khiến em giật mình nên tỉnh giấc. Em nhìn tên quản gia đáng ghét trước mặt, cau mày tỏ ra khó chịu. Thấy phản ứng của em, anh không tỏ ra có lỗi vì đây không phải lần đầu.
- Cậu chủ, để tôi giúp cậu vscn
- Không cần, tôi tự làm được. Đi ra ngoài đi Chifuyu
Mikey thẳng thừng từ chối, đứng dậy đi vào phòng tắm. Chifuyu cúi gầm mặt, đứng đó đợi em. Khi em bước ra lại thấy anh đứng yên đó. Bộ không nghe em nói ra ngoài à? Hay tai có vấn đề rồi?
- Sao không ra ngoài đi?
- Tôi giúp cậu mặc đồ, bình thường tôi cũng hay làm vậy mà
Em tặc lưỡi một tiếng, mặc kệ anh mà đi lại mở tủ đồ lấy bộ đồng phục thường ngày ra. Lột đồ rồi mặc đồng phục vào mà không quan tâm đến kẻ kia đang đứng đơ như tượng. Xong xuôi, em rời đi xuống phòng bếp, Chifuyu cũng đi theo phía sau em còn không quên mang theo cặp xách.
Ngồi vào bàn ăn, cô giúp việc thấy em liền dọn cơm ra. Chifuyu đứng phía sau, em bắt đầu ăn bữa sáng. Thấy nhà có vẻ trống vắng, em ngừng ăn lên tiếng hỏi.
- Anh Shinichiro và Ema đâu rồi?
- Cậu shinichiro đã lên công ty từ sớm. Còn cô Ema đã đi học cùng bạn rồi thưa cậu Manjiro. Có thể hai người đó sẽ về rất muộn.
Rất bình thường nếu như anh không gọi tên của em. Em nắm chặt con dao nhỏ, giọng điệu có chút run rẩy.
- Không phải tôi đã nói rồi sao, gọi tôi là Mikey
Anh chỉ ậm ừ rồi im lặng. Kết thúc bữa sáng, em đứng dậy đi ra ngoài cổng. Leo lên chiếc xe sang trọng đã đợi sẵn đó, anh cũng nhanh chóng lên phía trước đạp phanh. Không gian trong xe im lặng một cách đáng sợ, bỗng Mikey lên tiếng.
- Này Chifuyu, sau này anh không cần phải lên phòng gọi tôi dậy đâu. Tôi có bao giờ đi học muộn đâu, tôi cũng đã 17t rồi. Không còn là đứa trẻ lên 5 nữa. Nên đừng có làm thái quá.
Chifuyu nhìn em qua gương chiếu hậu. Anh biết là em không hề thích anh. Nhưng em đâu cần phải nói vậy. Dù sao ông Sano cũng đã bảo anh phải chăm sóc chu đáo cho em mà. Anh không trả lời, tiếp tục lái xe chở em tới trường học. Chiếc xe dừng trước cổng trường. Vừa dừng hẳn thì em đã mở cửa xe chạy đi vào trường rồi. Chifuyu nắm chặt tay cầm, lúc lâu sau liền rời đi. Giờ ra chơi, em cùng thằng bạn thân lên sân thượng.
- Kenchin, tối cho tao qua ngủ nhờ nhé!
- Mày có nhà sao không về? Đến nhà tao làm đéo gì?
Em bĩu môi nhìn Draken, muốn ngủ nhờ một bữa mà cũng không được.
- Tại lâu rồi tao chưa tới nhà mày. Còn nữa, tao cũng muốn ăn đồ Kenchin nấu.
Nghe xong, Draken phì cười đưa tay lên xoa đầu em. Làm sao có thể từ chối được chứ nên anh gật đầu. Draken khuyên em nên báo trước cho quản gia biết khỏi anh ta đến đón em. Thật sự thì em không muốn đâu nhưng mà vẫn miễn cưỡng. Lôi điện thoại ra nhắn tin cho Chifuyu vài câu rồi tắt máy đi vào học. Cuối giờ, như đã nói thì Mikey đến nhà Draken. Vừa đến là em nằm trên sofa, với lấy cái điều khiển rồi bật tv xem tự nhiên như ở nhà. Còn Draken thì đã ở dưới bếp bắt tay vào làm bữa tối. Nấu xong, gọi em đi vào, khi em ăn xong Draken còn đặc biệt cho em túi Taiyaki nữa. Em vui mừng ngồi trên ghế vừa ăn vừa coi tv.
' King kong '
Tiếng chuông cửa nhà vang lên. Hình như thằng bạn kia của em đang tắm nên em ra mở cửa cho nó. Thật bất ngờ, trước mặt em là tên quản gia đáng nguyền rủa.
- Tới đây làm gì?
- Tôi tới đưa cậu về.
- Không phải đã nói l- Aa... làm cái gì đấy? Bỏ ra..
Chưa em dứt câu, Chifuyu đã vác em lên vai mặc em la oai oái. Khi về đến nhà em liền cho hắn vài cú. Em xuống bếp rót một cốc nước uống một hơi. Em cảm thấy có gì đó không đúng nên quay mặt lại. Chifuyu đứng đằng sau đẩy em nằm trên bàn, đôi tay to lớn bóp chặt lấy cổ em. Gương mặt đầy sát khí, đôi mắt như muốn nuốt em vào. Em hoảng loạn cố gỡ tay hắn ra nhưng không được. Không dùng được tay thì chân, em vung chân đạp mạnh vào vai hắn. Anh không trở kịp liền ngã phịch xuống đất, thừa cơ hội em lật đật chạy lên phòng khóa cửa lại. Em ngồi thụp xuống, hơi thở dồn dập, cả người đều ướt đẫm mồ hôi. Em không hiểu tại sao Chifuyu lại như vậy. Anh trong trí nhớ của em là một người dịu dàng, dù đôi lúc trái lời em nhưng chưa bao giờ em thấy anh tức giận như vậy.
Mikey đứng dậy lùi lại phía sau mắt nhìn vào cánh cửa. Em biết anh đang lên, những tiếng bước chân đang ngày càng gần. Em sợ hãi, thân thể run rẩy.
' Rầm '
Em giật mình nhìn kẻ trước mặt rồi nhìn qua cánh cửa gãy đôi kia.
- Ch..Chifuyu...anh điên à..t-
Chưa kịp dứt câu thì em bị Chifuyu thô bạo đè xuống giường. Ánh mắt sáng rực trong bóng đêm, gương mặt thì lạnh tanh. Anh đưa con dao lên nhoẻn miệng cười.
- Aaaa.....
Một nhát dao đâm trước ngực khiến em đau đớn hét lên. Mặc kệ tiếng la thảm thiết, Chifuyu tiếp tục vung dao đâm thêm một nhát vào ngực em.
- Cậu chủ..à không, Manjiro. Mày có biết vì sao tao lại làm vậy với mày không? Bởi vì tao hận gia đình mày, ông nội mày năm xưa đã sát hại cả nhà tao khiến tao đau khổ biết bao. Giờ bọn người nhà mày đi rồi, tao liền muốn giết mày để bọn họ cũng có thể cảm nhận nỗi đau quả tao. Haha....tội nghiệp mày quá....Hahaa...
Đôi mắt em mở to nhìn anh, nước mắt không biết từ bao giờ đã tuôn ra như suối. Em hiểu rồi, là anh muốn báo thù cho gia đình nên mới làm thế với em. Chifuyu tiếp tục vung dao, nhát này sẽ là ở tim, em không hề phản kháng mà mỉm cười đón nhận. Đây coi như là sự chuộc lỗi của ông nội em đi.
' Phập '
Đôi mắt em lờ đờ rồi nhắm tịt lại, hơi thở cũng không còn nữa. Anh rút dao ra nhìn vào cơ thể em. Tay anh chợt run rẩy làm rơi cả con dao. Em đã cười, em đã cười trước khi anh đâm nhát cuối cùng. 4 năm, đã bốn năm trôi qua anh mới thấy lại nụ cười của em.
Năm anh 12t, gia đình anh lúc đó rất hạnh phúc. Nhưng cái đêm đó đã chính thức kết thúc sự hạnh phúc đó. Lúc ấy cả gia đình anh đều đã ngủ say, bất chợt anh ngửi thấy mùi khét liền tỉnh giấc. Anh ngồi dậy nhìn xung quanh thì mới phát hiện ra ngôi nhà đang cháy. Anh sợ hãi chạy đi tìm cha mẹ nhưng không thấy. Anh nghĩ họ đã ra ngoài trước nên cũng đi ra. Vừa ngồi xuống nền cỏ thì có một giọng nói vang lên.
- Bọn đó chết chưa?
- Đương nhiên, tôi đã tẩm thuốc mê rồi lôi tụi nó vào nhà tắm. Sau đó mới phóng hỏa, chắc giờ cháy luôn cả xương rồi.
Chifuyu như không thể tin được những gì mình vừa nghe. Anh liền quay lại nhìn, là ông Sano, đối tác làm ăn của cha mẹ anh. Ồ, bọn họ dám giết cha mẹ anh. Anh không khóc, đứng dậy loạng choạng đi lại mấy tên đang cười hả hê kia.
- Ông...Sano..
Người đàn ông giật mình quay mặt lại, thấy anh ông ta liền diễn kịch.
- Chifuyu,có chuyện gì xảy ra thế? Tại sao nhà cháu lại bị phóng hỏa? Cha mẹ cháu đâu?
Anh nhịn tức, bắt đầu khóc nức lên rồi nói.
- Hứcc... c..cháu không biết...hức...
Ông ta nghĩ anh chưa biết gì nên cũng dẫn anh về nhà, dù sao cũng phải để một đứa trẻ sống chứ. Ông giới thiệu anh cho ba đứa cháu của mình biết. Họ khá bất ngờ nhưng cũng chấp nhận. Sống trong nhà này, anh trở thành quản gia riêng cho Mikey. Lúc ấy em chỉ mới 7t thôi. Cả hai cùng nhau chơi và đi học cùng nhau. Em cười rất nhiều, đôi lúc lại thích trêu chọc người khác. Đối với anh, Mikey là kẻ thù, anh sẽ giết em để ông ta đau khổ.Nhưng khi em lên 13t, ông Sano đột ngột qua đời. Điều này khiến anh tức giận vô cùng, anh muốn ông đau đớn khi thấy cháu trai mình chết. Vậy mà ông ta lại chết trước rồi. Cũng kể từ đó em không còn cười với anh nữa, điều này khiến anh rất lo lắng dù không hiểu tại sao. Nhưng, anh đã lỡ phải lòng em, anh yêu Mikey thật lòng. Dù vậy nhưng vì hận thù nên anh đã vứt đi ý định đó. Xem nó là tình cảm rác rưởi mà không quan tâm.
Anh đưa tay lên sờ má, anh khóc rồi. Anh biết anh làm vậy không phải vì anh muốn giết em. Mà vì anh ghen với Draken, anh gheta tên khốn đó. Lúc nào cũng thân thiết với em, tên đó được thoải mái sờ vào người em. Vì cơn giận nên anh đã mất đi lí trí, anh nghĩ đến việc giết em thì tốt biết mấy nên liền trút cơn giận lên cả người em để rồi phải hối hận. Anh nâng cơ thể không còn hơi ấm nào của em lên gào lên.
- Anh xin lỗi.....hứcc...Manjiro...anh xin lỗi em...
Cánh cửa được đóng bất chợt được mở ra. Shinichiro bụm miệng lại khi thấy cảnh này, Shin vội cầm điện thoại lên gọi cảnh sát. Chifuyu vẫn không quan tâm, anh vẫn cứ ôm lấy xác của em mà liên tục nói xin lỗi. Rốt cuộc chỉ vì hận thù thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip