Chap 105
Bởi vì đã lâu không có người ở nên trên đồ đạc trong nhà đã đóng một lớp bụi, cửa sổ cũng không biết mở ra từ lúc nào, lá cây bị gió thổi vào rơi đầy đất. Ánh mắt Kim Taehyung tuy lạnh lùng nhưng lại mang theo mấy phần ấm áp, chậm rãi lướt qua mỗi một xó xỉnh trong gian phòng
- Sao vậy?
Park Jimin khó hiểu nhìn anh
- Không có gì
Kim Taehyung thu hồi ánh mắt
- Cần tôi làm gì?
Jeon Jungkook hỏi. Jimin gãi đầu, tìm một cái hộp không rất to tới sau đó chỉ vào một cái giá sách thật cao nói
- Có thể giúp tôi xếp sách trên kệ vào thùng không?
- Được
Jungkook và Taehyung xắn tay áo, bắt đầu luôn. Park Jimin nhìn một thân quần áo còn đắt hơn cả cái nhà này, đau đầu mà xoa xoa trán, sau đó nói
- Chờ một chút... chờ tôi một chút
Nói xong không biết móc đâu ra hai cái áo blouse trắng của bác sĩ
- Hai anh cởi áo khoác ra, mặc cái này vào, chống bụi
Jeon Jungkook nghe lời cởi áo khoác, Taehyung có chút ngạc nhiên nhìn cái áo blouse trắng trước mặt
- Ở đâu ra?
- Trang phục diễn, lúc trước có một đoàn làm phim nghèo đến độ đồ diễn cũng không mua nổi, cho nên tôi đành tự mua!
Jimin nói xong choàng lên luôn cho Taehyung
- May mà cái áo này cũng rộng rãi!
Sau khi nói xong, Jimin cứ ngây người nhìn Taehyung, không tự chủ được nuốt nước bọt, mặt cũng bắt đầu đỏ ửng lên...
Áo blouse trắng này... mặc vào cũng gợi tình quá đi! Đây chính là đồng phục tình thú chứ còn gì!
Mẹ nó, ngay cả dọn nhà cũng không an toàn!
Jungkook cau mày
- Sao vậy?
Jimin vội lắc đầu lấy lại tinh thần
- Không sao không sao... chúng ta bắt đầu đi! Tôi đi sửa soạn quần áo!
- Ừ
Kim Taehyung gật đầu liếc nhìn bóng lưng chạy thục mạng của cậu nhóc, bắt đầu thu dọn giá sách. Kim Taehyung làm việc nhìn thì rất ung dung nhưng trên thực tế tốc độ lại rất nhanh, hiệu suất rất cao, chỉ một loáng đã dọn sạch giá sách. Đang dọn thì trong một quyển tuyển tập Shakespeare rớt ra một tấm ảnh...
Kim Taehyung tiện tay nhặt lên. Trong ảnh là một nhóm người trẻ tuổi, tất cả đều đang mặc trang phục punk gắn rất nhiều kim loại nặng nề, Park Jimin đứng ngay giữa, tóc rất ngắn, mặc một bộ đồ đua xe màu da đen, cười vô cùng "đểu cáng" nhìn giống như một cậu thanh niên đẹp trai nhưng "bẫy". Cánh tay cậu tùy ý đặt trên vai một người đàn ông, nghiêng đầu nói chuyện với người nọ, nhìn dáng vẻ vô cùng thân mật, hẳn là người cậu rất thân
Nhưng người đàn ông kia đang nghiêng đầu bật bật lửa, lại thêm ánh sáng mờ mờ tối tối, cho nên không thể thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy một gò má mơ hồ...
(Đại gia YG?)
Trực giác nói cho anh biết... người này chính là YG, kẻ mà Park Jimin nói rằng hắn ta rất nguy hiểm nhưng cậu vẫn tin rằng hắn sẽ không làm tổn thương cậu...
- Jungkook, lại đây
- Đây là...
Jungkook ngẩn người nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt của người đàn ông đó rất lâu, trong đầu chợt loé lên cái gì đó nhưng lại lướt đi rất nhanh, anh không kịp bắt lấy nó...
- Có phải tên YG đó không?
Tại sao anh lại cảm thấy người này... có chút quen quen nhỉ?
Chẳng lẽ đó lại là người mà anh biết...
- Này, bên tôi sắp xong rồi! Các anh xong chưa?
Park Jimin kéo ra một cái vali rất to, nghiêng đầu hỏi
- Ừ, xong rồi đây
Taehyung thản nhiên đặt bức ảnh vào chỗ cũ. Khoảng 10 phút sau, Jimin tay xách nách mang, bao lớn bao nhỏ xuống tầng. Sau đó, cuối cùng thì cậu cũng biết tại sao Taehyung lại khẳng định là chứa được hết
Một cái xe Lincol dài đang đỗ ở đó...
Haha...
Cái thế giới giàu có vô nhân tính này...
Park Jimin vội vàng đè thấp vành mũ xuống dùng tốc độ nhanh nhất có thể cẩn thận nhét hết tất cả mọi thứ vào xe, sau đó thúc giục tài xế mau chóng lái xe. Bởi vì chuyện xảy ra quá bất ngờ, cậu cũng không kịp hoá trang, thế này mà để người ta bắt gặp tuyệt đối sẽ là một tin giật gân! Trong khoảng thời gian này tuyệt đối phải cẩn thận từng li từng tí, bởi vì bây giờ mọi người đều đã biết đến cậu, nếu lại có scandal nữa sẽ làm cho công chúng phản cảm
Jungkook dường như nhận ra sự lo lắng của cậu, anh nói
- Đừng lo, đám phóng viên đó đều biết biển số xe
Ý của anh là, phóng viên tuyệt đối sẽ không dám trêu chọc vào chủ nhân của chiếc xe
- Ồ... Thế à...
Cậu lại lo hão rồi, mấy tên nhóc này trước giờ hành sự luôn tính toán tỉ mỉ. Trên đường đến căn hộ mới của MJ cấp cho, Taehyung đột nhiên gọi
- Park Jimin!
- Hả? Sao thế?
Kim Taehyung chống tay lên trán nhìn cậu bằng một ánh mắt sâu thẳm
- Tôi hình như nhớ em đã từng nói rằng, nếu như tôi muốn theo đuổi ai đó... em có thể dạy tôi
Trong đầu Jimin 'đùng' một tiếng, cậu khẽ nguyền rủa một câu sau đó cười gượng nói
- Tôi... tôi nói thế à? Đâu có đâu nhỉ? Haha...
- Em không chỉ nói mà còn bảo rằng đảm bảo dạy là biết. Chính là vào cái hôm chúng ta đến lấy quà sinh nhật bạn trai cũ của em tặng, em nói rằng cách theo đuổi của hắn ta quá vụng về, bảo tôi đừng có học theo hắn..
Kim Taehyung nhắc cho cậu nhớ lại từng chi tiết một cách chuẩn xác. Jimin quả thật muốn tát cho mình một phát, ai bảo mày nhanh mồm nhanh miệng! Ai bảo mày phát biểu lung tung! Đúng là tự chui đầu vào rọ!
- Vậy bây giờ anh đã có ai muốn theo đuổi chưa?
Jimin đành phải mặt dày hỏi tiếp.
- Có...
Taehyung gật đầu, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh như bầu trời sao nhìn cậu như thể đang nhìn cả thế giới
- Thế nên, hãy dạy tôi
Oh shit! Dạy cái tổ sư nhà anh ấy!
Anh chỉ cần dùng ánh mắt này đi nhìn bất kì ai đi nữa, bọn họ sẽ ngay lập tức nhào đến! Còn cần theo đuổi làm cái quái gì nữa?
Hết cách rồi, chính mình nói ra... có khóc cũng phải thực hiện...
Jimin chỉ có thể ho khẽ một cái
- Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng! Không biết người ấy mà anh thích là người như thế nào?
Taehyung nghiêng đầu một chút như thể đang suy tư, vài phút sau làn sương lạnh trôi nổi trong đôi mắt tan đi như tuyết đầu xuân, khoé mắt hiện lên sự dịu dàng
- Nhóc con đó... lúc thì có vẻ lõi đời nhưng có lúc lại rất ngây ngô, em ấy bướng bỉnh cứng đầu, không chịu gò bó nhưng lại rất lương thiện, em ấy trải qua rất nhiều chuyện nhưng cuối cùng vẫn giữ được bản tính ban đầu... em ấy là người tốt đẹp nhất mà tôi từng gặp!
______________________
MERRY CHRISTMAS!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip