Chap 28

Kim Taehyung chơi trò "Cuộc thẩm phán cuối cùng", dựa vào cái gì mà bảo cậu phải đi thu dọn tàn cuộc?

Lee Hoon gọi cuộc điện thoại này rõ ràng quá thừa hơi!!!

Park Jimin định phủi tay mặc kệ, nhưng không biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy hơi chột dạ...

Đm! Cậu làm gì mà phải chột dạ?

Cậu đã hạ quyết tâm "méo quan tâm" nhưng...

Ting tong

Tiếng tin nhắn Lee Hoon gửi một clip ngắn đến.

Trong clip, ánh mắt Kim Taehyung sắc lạnh như dao bắn thẳng tới, làm Park Jimin giật cả mình, cậu sững mất vài giây mới phản ứng lại kịp là anh đang nhìn Lee Hoon

- Lee Hoon, tôi cho cậu nửa tiếng, làm lại toàn bộ bản kế hoạch này cho tôi, ngay bây giờ, ngay tại đây, làm không xong cậu tự vác xác tới phòng tài vụ kết toán lương luôn đi!

Sau đó màn hình tối đen.

- ...

Giây phúc màn hình lắc lư rồi đen ngòm, cậu như thể thấy những giọt nước mắt và máu của Lee Hoon đang kêu gào cầu cứu...

Kể cả cậu là kẻ gà mờ cũng biết, trong vòng nửa tiếng mà phải làm lại cả một bản kế hoạch là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Nhưng!!!

Jimin cậu thật sự, thật sự, thật sự là không biết phải cứu anh ta thế nào cả

Jimin động não, binh pháp tôn tử ba mươi sáu kế chạy lòng vòng trong đầu. Đợi quân địch mệt rồi mới tấn công? Âm hồn của Lee Hoon sẽ tìm đến giết cậu trước mất!!! Bắt giặc phải bắt thằng cầm đầu trước? Nhưng chính Kim Taehyung là vua ở đây mà!!! Vây Ngụy cứu Triệu? Lấy đâu ra Ngụy để cho cậu vây?

Chẳng lẽ.... mỹ nhân kế? Dẹp, dẹp, dẹp ngay nhá!!!!!!

Cuối cùng, Jimin đập bôm bốp vào đầu

Có rồi!!! Điệu hổ ly sơn!!!

Park Jimin hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới gọi điện cho Kim Taehyung

Đúng vào lúc này, tại tập đoàn MT, phòng họp chuyên viên của mảng thời trang cấp cao

Trong phòng họp, trên màn hình lớn kết nối với điện thoại của Kim Taehyung đang chiếu một đoạn tư liệu nội bộ.

Các nhân viên trên dưới đều đang căng não ra mà xem, bởi vì lát nữa Kim Taehyung sẽ hỏi bọn họ. Cảm giác này khủng bố y hệt như hồi nhỏ bị thầy giáo kiểm tra bài cũ vậy, tim đập muốn lòi ra ngoài luôn rồi

Đúng lúc này, điện thoại Kim Taehyung bỗng vang lên.

Anh chẳng thèm nhìn, trượt tay nghe, thế là, ngay sau đó, trong loa truyền tới một giọng nói mềm mại, trong trẻo như ngày xuân ập về

- Alo? Taehyungie, cậu đang bận à?

Ngay tại giây phút đó, tất cả nhân viên trên dưới đều sững sờ, mặt ngẩn hết cả ra

Chuyện gì vậy???!!!

Đây là điện thoại riêng của sếp mà?

Không ngờ còn có giọng điệu nhỏ nhẹ như vậy gọi tới, đã thế còn gọi thẳng tên sếp nữa chứ!!!

Điều càng khiến họ ngạc nhiên hơn chính là cảnh tượng phía sau...

Taehyung vừa nghe thấy giọng nói đó, hơi lạnh tỏa ra quanh người bất giác liền thay đổi

Như cơn gió mát từ nhân gian thổi tới đóa hoa bỉ ngạn trên cầu Nại Hà...

Lee Hoon đang vùi đầu vào làm bản kế hoạch biết chắc không thể nào hoàn thành, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Jimin, liền kích động đến nỗi nước mắt giàn giụa.

Anh yêu ơi, anh dâu của em, cuối cùng thì anh cũng đến rồi huhu

Kim Taehyung giơ tay ra hiệu tạm dừng cuộc họp, sau đó anh rút thiết bị kết nối ra, áp điện thoại vào tai, nhìn không rõ biểu tình gì, ngữ khí cũng cứng nhắc

- Có chuyện gì?

Jimin ở đầu dây bên kia vừa nghe thấy giọng nói đáng sợ đó liền muốn đem người bỏ chợ luôn, cuối cùng, cậu vẫn cố gắng lấy hết dũng khí, điều chỉnh giọng điệu nhẹ nhàng một chút, hơi cầu khẩn một chút, ấp úng nói

- Chuyện đó, tối nay cậu có về không? Chúng ta đã hứa hôm nay sẽ cùng Kookie đi ăn lẩu...

Kim Taehyung lạnh mặt

- Đang bận, chưa chắc đã về

Bởi vì đã tắt loa ngoài rồi nên Lee Hoon không nghe được Jimin nói cái gì, chỉ có thể đoán chừng cậu đang gọi Taehyung về.

Nghe câu trả lời lạnh lùng của anh, trong lòng Lee Hoon gào thét: Đừng mà! Tại sao! Đến cả Park Jimin cũng xuất đầu rồi mà vẫn vô dụng! Chẳng lẽ trời muốn diệt ta sao?

Jimin mềm giọng nói

- Nhưng mà, một mình tớ với Kookie đi nhỡ đâu đột ngột phát sinh chuyện gì thì sao? Như hôm trước ấy! Chắc chắn Kookie cũng muốn cậu đi cùng! Cậu đi cùng được không? Được không? Đi đi, nhé!

Jimin chỉ thầm ăn năn trong lòng, Jeon Jungkook mà nghe được câu này chắc sẽ không ngần ngại mà giận cậu nửa ngày mất. 

Kim Taehyung trầm mặc vài giây, sau đó mở miệng nói

- Được rồi, tớ về ngay

Lee Hoon ngẩn ngơ, cảm tưởng như toàn thân đều được ánh sáng rực rỡ chiếu rọi, cuối cùng cũng được giải thoát rồi!!!

Jimin uy vũ bá đạo!!!

Đã biết chắc chắn cậu ấy làm được mà!

Còn tưởng anh trai khí phách thế nào, hóa ra cũng chỉ làm mình làm mẩy tí thôi

Sau khi cúp điện thoại, Taehyung liền cho tan họp.

Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không dám tin có thể thoát một kiếp dễ dàng đến vậy!

Lee Hoon cười đắc ý, nghĩ thầm: Mau cám ơn tôi đi, là tôi gọi người cứu mạng mấy người đó, các người đều nhờ phúc của tôi!

Vừa tan họp, Lee Hoon lập tức bị bao vây

- Vừa nãy là chúng tôi nghe nhầm sao?

- Người vừa gọi là ai vậy? Chỉ cần một cú điện thoại thôi cũng có thể kéo Kim tổng đi giữa lúc đang họp!

- Đúng đúng đúng! Có phải Kim tổng đã kiếm được người giao phó cuộc đời rồi không? Rốt cuộc là công tử tiểu thư nhà nào? Cậu Lee Hoon, tiết lộ cho chúng tôi đi!

...

Lee Hoon vẻ mặt đề phòng trợn mắt nhìn bọn họ

- Làm gì làm gì! Mấy người hỏi đấy là ai để làm giề? Muốn ôm đùi người ta? Đừng hòng! Đùi anh dâu tương lai chỉ có tôi mới được ôm! Các người đừng hòng mơ tưởng!!!

- ...

Chúng tôi muốn ôm đầu ngón chân cũng không được sao?

...

Trong góc phim trường, Jimin như trút được gánh nặng mà cúp di động.

Cuối cùng cũng xong...

Lần này chắc không có vấn đề gì chứ?

Rõ ràng là chuyện không liên quan đến cậu, mà cậu lại cứ thế mà đâm đầu vào!

Vừa mới chuẩn bị đi thì di động lại reo, lại là Lee Hoon

- Sao rồi? Vẫn không được sao?

- Không không không, mĩ nhân kế của Jiminie quá tuyệt vời! Đã giải trừ nguy cơ một cách hoàn mỹ!

Jimin vừa nghe mặt liền đen

- Cái gì mà mĩ nhân kế! Rõ ràng là tôi dùng kế điệu hổ ly sơn có được hay không? Anh có kiến thức không đấy hả!

- Ayo, tôi hiểu! Tôi hiểu mà, cứ thế đi, tôi cúp máy đây! Lần sau rảnh rỗi mời cậu ăn cơm!

Jimin câm nín nhìn chiếc di động trong tay.

"Con hàng" này rốt cuộc hiểu cái gì?

- Jiminie, mày trốn ở chỗ này làm gì? Đi ăn cơm

Kim Namjoon không biết tìm tới từ lúc nào.

Jimin vội vàng nhìn đông ngó tây, chắc chắn không có ai nhìn thấy Kim Namjoon đến tìm cậu mới bình tĩnh lại, mệt mỏi dựa vào cột gỗ đỏ thẫm nói

- Mọi người đi thôi, tối nay tao có chuyện, xem chừng không đi được

- Cái gì?

Kim Namjoon vừa nghe thấy thế lập tức đổi sắc mặt

- Đây là tiệc tẩy trần cho tao, tao lại còn là đối tác diễn của mày! Mà mày lại không đến?

Park Jimin nhéo mi tâm một cái

- Tao biết tao biết, chuyện này là tao sai, nhưng hôm nay tao thực sự có chuyện rất quan trọng, lần sau tao đích thân mời mày có được không?

- Không được!!!

Kim Namjoon không bị cậu lay động chút nào, dùng ánh mắt sắc bén quét cậu từ trên xuống dưới một lần

- Mày thì có việc quan trọng gì chứ?! Tối nay mày định đi gặp ai?

Jimin nghe vậy sắc giọng hơi trầm xuống

- Tao có gặp ai thì có liên quan gì đến mày chứ?

Vừa dứt lời, sắc mặt của Kim Namjoon khó coi đến cực điểm

- Có phải mày định đi gặp Kim Taehyung đúng không?!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip