Chương 8

3 ngày sau - 20:22, tại Kim gia

Dưới căn hầm tối tăm, hôi hám chỉ lẻ loi một cái bóng đèn vàng chập chờn, nhấp nháy. Thân ảnh nhỏ nhắn nằm cuộn tròn vì lạnh ở trên chiếc giường cộc kệch. Park Jimin đã 3 ngày rồi chưa được ăn gì, khát cũng không dám lấy nước uống. Park Jimin vốn sợ bóng tối, nơi tù ngục này lại không có ánh sáng, Kim Namjoon lại tùy tiện sai người lắp dưới gần chỗ cậu một cái đèn vàng nhỏ. Xem ra là hắn còn chút tình người, dù sao hắn vẫn còn đang trong mối quan hệ mập mờ không rõ với cậu.

Park Jimin vì lạnh mà cuộn tròn người trong chiếc chăn mỏng manh. Cả người đều run bần bật lên, hai tay bắt chéo nhau ôm lấy bả vai run rẩy. Gió bên ngoài không thể luồn vào bên trong, nhưng căn phòng dưới hầm nay lại dưới lòng đất nên nhiệt độ giảm xuống chỉ còn ở mức âm độ.

Cánh cửa căn hầm cót két mở ra, thân ảnh một nam nhân cao ráo bước vào bên trong, trên tay cầm một hộp nhỏ gì đó tiến đến phía cậu. Thì ra là Kim Seok Jin, trước đó Jeon Jungkook đã nhờ anh đem đồ ăn xuống cho Jimin vì hắn có việc phải làm. Kim Seok Jin đã định đem đồ mà hắn đã đặt từ trước cho cậu, nhưng không ngờ Jeon Jungkook lại nhanh hơn anh, nên anh đành cất đồ ăn của mình mà lấy đồ của Jungkook.

Kim Seok Jin nhìn thân ảnh bé nhỏ đang run lên vì rét mà có chút thương sót người tình. Anh là không nỡ nhìn thấy cậu như vậy nhưng Kang Hana lại bị cậu đâm. Từng bước chân khẽ sải bước đến chiếc giường nhỏ, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, bàn tay to lớn đặt lên vai cậu lắc lắc vài cái. Park Jimin khe khẽ mở mắt ra, đập vào mắt cậu là Kim Seok Jin đang ở trước mặt cậu. Jimin run lên vì sợ mà cũng vì lạnh, cậu mau chóng bật dậy rồi lùi từng bước ra phía sau.

Nhìn thấy người thương bị đánh bầm giập mà anh không khỏi sót xa. Kim Seok Jin đặt hộp cơm lên bàn, nhanh chóng lấy lọ thuốc trong túi áo ra, anh nhìn cậu rồi bắt lấy tay cậu kéo xịch lại gần anh. Jimin đương nhiên sợ nhưng cậu không dám phản kháng, sợ rằng khi anh tức giận cậu sẽ chẳng còn đường lui. Thấy tiểu khả ái không còn sợ, anh mau chóng mở nắp lọ thuộc rồi thoa lên làn da đỏ tím

"Còn đau không?"

Park Jimin phút chốc bị câu nói của Kim Seok Jin làm cho sững người, từ vụ hôm đó đến giờ Kim Seok Jin thậm chí một cái nhìn cũng không có với cậu, giờ đây anh lại ngồi trước mặt cậu và hỏi han xem cậu còn đau không. Cậu tin sao? Đương nhiên là tin, nhưng lại có chút dè chừng anh.

Park Jimin lắc đầu, gương mặt đáng thương trước mắt làm cho Seok Jin cười thầm. Anh vuốt ve hai má tròn bụ bẫm búng ra sữa này, ít ra còn giữ được hai cái má mềm như bông. Park Jimin bị Seok Jin nhéo má mà khẽ rên một tiếng nhỏ, vừa xấu hổ lại vừa đau.

Anh dừng lại, nghĩ bụng rằng chắc bé con rất đói lên anh lấy một hộp nhỏ màu hồng rất đẹp mắt, mở ra liền bị mùi hương thơm làm cho Jimin chú ý đến. Là cơm gà. Seok Jin cầm lấy một cái muỗng đưa cho Jimin, cậu cầm lấy rồi nhận lấy hộp cơm lên ăn ngấu nghiến. Kim Seok Jin tuyệt nhiên bất ngờ, anh chưa từng thấy cậu đói đến mức ăn ngấu nghiến như vậy, mặc dù chỉ là cơm trắng. Seok Jin dẹp cái suy nghĩ đấy qua một bên, liền tiện tay lấy một miếng gà chiên xé ra từng miếng nhỏ đút cho cậu ăn. Park Jimin không nhanh không chậm liền ngậm lấy miếng gà đã được xé sẵn trên tay Kim Seok Jin. Cậu nhìn anh, anh nhìn cậu, hai ánh mắt vô tình va chạm vào nhau khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng. Jimin nhanh chóng lùi xịch ra đằng sau, mắt thoáng chốc đỏ bừng. Còn Kim Seok Jin, anh lại đỡ đẫn một hồi thì liền bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình.

"Chuyện gì?"   Seok Jin vừa bắt máy, mặt anh liền tối sầm lại chông rất đáng sợ. Kim Seok Jin là người không dễ gì tức giận, nhưng một khi đã nổi cơn thịnh nộ, ngay cả Jung Hoseok còn không dám hé nửa lời.

"Được, tôi tới ngay"

Cúp máy, anh xoa đầu cậu dặn dò ăn xong rồi hẵng ngủ, Jimin nghe lời gật đầu nghe theo khiến anh yên lòng mà rời đi. Trước khi đi anh còn không quên khóa cửa lại, nhưng cũng chỉ hờ hờ.

Ăn xong bữa no nê, Jimin dọn dẹp một chút liền ngồi lên trên giường, thở một dài một tiếng nặng nhọc. Cậu không biết chừng nào bản thân nới được giải thoát khỏi nơi như địa ngục này. Vừa hẻo lánh, vừa tăm tối lại rất khủng khiếp. Suốt hai năm qua cậu chưa một lần được hít thở bầu không khí trong lành như những năm tháng về trước. Chỉ có thể nhìn ánh Mặt Trời qua khung cửa kính đắt đỏ ấy mà trong lòng đã như nước sôi. Cậu nhớ mẹ, nhớ cả em trai mình, nhớ cả người mà cậu dùng cả thanh xuân chỉ để yêu. Nước mắt không thể kiềm được mà đã trực trào rơi xuống, giọt nước mắt của người thường vừa ngọt lại vừa mặn, nhưng chỉ có giọt nước mắt của cậu, là vừa đắng lại vừa cay. Jimin lủi thủi một mình, ngồi co ro một góc tường, đầu tựa lên bức tường đá đã mọc đầy rêu phong. Cánh môi hồng hào mím thật chặt để không phát ra tiếng, cánh cửa phía trên đã khép hờ bỗng lại có tiếng cót két như ai đã mở nó ra. Tiếng cộp cộp phát ra từ đế giày truyền vọng lại khiến Jimin run người. Park Jimin nhìn bóng người quen thuộc cũng đoán được là ai, chính là Kim Taehyung.

Những bước chân loạng choạng bước đến bên chiếc giường cũ kĩ cộc kệch. Mái tóc hắn vì mồ hôi mà bết lại thành những lọn tóc xoăn. Hơi thở dồn dập, ý thức lại dần mất đi. Kim Taehyung không nhanh không chậm liền vồ lấy Park Jimin đang sợ hãi ngồi trên giường như sắp khóc tới nơi.

"Buông... buông ra, không, đừng mà..."

"Suỵt, bé yêu à cưng nhỏ tiếng thôi. Hưm... thật thơm"

Kim Taehyung rê lưỡi từ dưới xương quai xanh cậu lên đến trên cằm rồi tiếp theo là ngậm lấy đôi môi đang cắn chặt đến bất máu. Park Jimin bị hắn áp đảo, hai tay đều bị Taehyung siết chặt đem đặt lên trên đỉnh đầu. Cái lưỡi hắn tinh rắn như con rắn độc luồn lách khắp cả khoang miệng ngọt như mật ong này. Quần quét hết tất cả mật ngọt, dịch vị hòa quyện cùng với máu tươi tạo nên cho Kim Taehyung một khoái cảm tuyệt vời, khiến hắn hứng lên một cách nhanh chóng.

Tay hắn nhanh nhẹn cởi chiếc quần của cậu ra, để lộ tiểu đệ nhỏ nhắn của cậu cùng với lỗ huyệt óng ánh ngập nước. Kim Taehyung hắn như người mất trí mà lại đi khen cúc huyệt thật đẹp, thật ngon ngọt khiến Jimin vừa nhục nhã vừa xấu hổ đến mức lấy cổ áo che đi khuôn miệng đang không ngừng phát ra những âm thanh gợi tình. Kim Taehyung rê rê ngón giữa quanh hậu huyệt rồi dần tiến vào bên trong, nếp thịt căng ra liền ngậm lấy ngón tay hắn tham lam đòi ăn. Hắn điên cuồng chọc ngoáy nơi mẫn cảm của cậu, tay còn lại vân vê đầu vú ửng hồng đã cương to lên. Hắn từng tí một lại rải khắp nơi từ cổ đến tay, đùi toàn những dấu hôn đỏ chi chít. Tiếng rên rỉ gợi tình như làn sóng êm ái gợi cảm cứ đánh thẳng lên đại não của Kim Taehyung, hắn vội vã kéo khóa quần rồi kéo chiếc boxer màu đen tuyền xuống, cầm lấy cự vật to lớn bức người ra trước mắt Jimin, thành công khiến cậu mặt mày tái mét lại, hai tay gượng lên cố lùi lại nhưng bị Taehyung kéo xuống. Hắn cầm tiểu đệ cương cứng vừa to vừa dài một phát đâm đến lút cán nếp thịt mông bị kéo căng ra, đôi đồng tử cậu co thắt lại đầy đau đớn.

"Không... Taehyung, xin anh... a... ưm dừng, dừng... a"

"Tiểu khả ái thật biết kẹp, a sướng chết mất"

Kim Taehyung cứ vậy mà nhấp thật mạnh vào trong hậu huyệt, hai bao tinh hoàn đập mạnh lên hai cánh mông căn mẩy cậu tạo nên những tiếng bạch bạch khiến người khác nghe thấy mà đỏ mặt. Taehyung đâm vào rút ra, nước dâm chảy càng lúc cành nhiều, chơi bé con thì cần gì phải dùng gel, chỉ cần đùa bỡn với cậu liền sẽ tiến vào một cách dứt khoát.

Kim Taehyung tìm đến bờ môi đang há to vì rên rỉ cùng cực, hắn như con hổ bị bỏ đói lâu ngày vồ lấy bờ môi cậu, mút mát liếm láp quanh khoang miệng.

Park Jimin bị hắn làm đến dục tiên dục tử chìm vào khoái lạc, nhưng trong đầu chỉ hiện lên một hình bóng khác, một cái tên khác khắc sâu trong trái tim cậu.

"A... ưm... em sương... a Dong Gun, ư... chỗ... chỗ đó a"

"Dong Gun... Dong Gun ưm... em nhớ anh... a"

Kim Taehyung chợt dừng lại động tác làm tình, hai mắt hắn mở to ra, phút chốc hắn liền tức giận, tay hắn nắm lấy tóc đằng sau gáy cậu giật lên một cách mạnh mẽ khiến Jimin la lên một tiếng đau đớn. Kim Taehyung thật sự đã nổi điên lên rồi, hắn vẫn còn chưa quên cái tên Dong Gun này đã ám ảnh cậu suốt hai năm qua, ngay cả lúc làm tình ở khác sạn, hắn cũng nghe thoáng qua cái tên "Dong Gun".

"Con nẹ nó Park Jimin, cưng vẫn là không nhớ anh dạy gì sao? Làm tình với anh thì đừng có nhắc tên thằng khác, đặc biệt là cái thằng thấp hèn kia. Tại sao vẫn còn nhắc đến, hả?"

Kim Taehyung trừng to mắt nhìn người dưới thân mình đang đau đớn đến phát khóc. Jimin nhìn Kim Taehyung với ánh mắt cầu xin, nhưng trong mắt hắn chỉ toàn thấy hình ảnh cậu đang gợi tình, là muốn hắn chơi cậu, Kim Taehyung cười khinh, liền để cậu nằm úp xuống, hai tay mau chóng bóp mạnh hai bờ mông căng mẩy đĩ đượi vểnh lên cao, Kim Taehyung nhắm thẳng vào hậu huyệt mà đâm thật mạnh, ra ra vào vào một cách thô bạo không nể tình người dưới mình đang đau đớn cầu xin hắn.



___________________________

nói chung các bác cứ đội mũ bảo hiểm trước khi đọc nhé, em có tật phanh gấp giữa đường cua:))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip