[MSCG] Tiên Cá Koi

Link: junxun138.lofter.com

Trên đỉnh Bạch Trúc Sơn có một ngôi đền cá Koi nọ. Theo truyền thuyết thì bên trong đó có các vị thần cư ngụ. Rất ít người có thể nhìn thấy được mặt của các vị thần, nhưng gia đình họ Lâm ở Ty Châu lại là một ngoại lệ. Tổ tiên ngày xưa của Lâm gia là bạn tốt của các vị thần cho nên bọn họ cũng nhận được sự quan tâm nhiều hơn.

Tiểu thế tử khi còn nhỏ đã được mẹ cõng đi đến thăm viếng thần. Ngày đó, thần vừa sai người đi tìm một số loại bánh ngọt từ Tô Vân Các về, chưa kịp nếm thử thì đã bị bàn tay nhỏ của tiểu thế tử nắm lấy: "Bánh... Bánh, bánh!"

Làm thần lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người ngang nhiên giật đồ ăn của mình. Tiên nhân bất đắc dĩ lắc đầu, cầm một miếng bánh, quỳ xuống đưa cho tiểu thế tử. Tên nhóc này vậy mà cầm lấy bánh nhét thẳng vào miệng, không nói hai lời. Sau khi nuốt xuống miếng bánh ngọt kia, cậu vui vẻ vẫy tay với mẹ của mình.

Mẹ Lâm nhìn thấy cảnh này cũng lắc đầu, đang định đi tới giúp cậu thì tiên nhân đã đưa tay ra, cẩn thận dùng ngón tay lau đi khóe môi dính vụn bánh của tiểu thế tử. Suy nghĩ một lúc, y lấy ra khăn tay lau sạch đi bánh ngọt còn sót lại trên tay mình. Dù sao thì, thần tiên cũng cần thể diện chứ.

Nhờ chuyện lần này, mẹ Lâm lần sau tới thăm viếng cũng không mang theo tiểu hài tử nhà mình nữa. Tiên nhân đối với trẻ nhỏ cũng không mặn mà gì lắm, nên cũng không để ý gì.

Cứ như vậy, mấy năm trôi qua. Tiên nhân nằm trong sân nhỏ phẩy phẩy cái quạt đã hỏng trong tay. Trên bàn bên cạnh là một ấm trà xanh cùng mấy đĩa hoa quả đã được thái lát.

Hạ đi, thu đến. Nhiệt độ vẫn chưa giảm, quá nóng rồi. Ngay đến cả tiên nhân cũng muốn quay về Thiên Cung để tránh nóng, nhưng mà quy tắc của Thiên Đình dày như sao vậy đó, khác xa so với sự thoải mái ở dưới trần gian này. Cho nên, y đã gạt bỏ ý tưởng điên rồ đó đi.

Tiểu bạch long ở biển Đông thỉnh thoảng sẽ đến chùa Koi để nghỉ ngơi. Và như một lẽ đương nhiên, trước khi nó rời đi, rồng nhỏ sẽ làm mưa để giải nhiệt cho các vị thần và những chú cá ở trong sân.

Hôm nay, tiểu bạch long vừa rời đi được một lát, đã không nhìn thấy cá ở đâu. Tiên nhân thấy làm lại bèn nhìn xung quanh xem thử, thì thấy bên kia ao là một người đang đứng. Người này tóc đen, đội mão, mặt mũi tuấn tú. Không biết cậu lấy từ đâu ra một bịch mồi, rắc vài nắm vào trong ao, thu hút hết sự chú ý của đàn cá đến tranh giành thức ăn.

Tiên nhân cảm thấy người này có chút quen mắt, lại không nhớ mình đã gặp ở đâu. Ngày nào ở chỗ này cũng có người đến, nếu quen có lẽ là có duyên gặp gỡ rồi. Y bèn chỉnh lại y phục, cất cao giọng hướng người đó nói: "Này tiểu gia hỏa, đừng cho bọn chúng ăn nhiều quá."

Tiểu thế tử đích thị là đang lẻn ra ngoài. Vì hoàng đế rất coi trọng nhà họ Lâm. Cha Lâm thì ở trong cung suốt ngày, mẹ Lâm thì phải quản lý tất cả các công việc lớn nhỏ ở trong nhà.

Mẹ lâm tìm được ở đâu một người thầy cho tiểu thế tử. Người thầy này kiến thức uyên thâm, cái gì cũng giỏi nhưng có hơi cổ hủ. Nội dung trong sách, cậu đã thuộc từ rất lâu rồi. Dần dần, ý định trốn học nảy sinh ra trong đầu của tiểu thế tử.

Hôm nay, có một cậu bé cưỡi xe ngựa đến chùa cá Koi đi ngang qua nhà họ Lâm, tiểu thế tử liều mình lặng lẽ trốn vào trong xe, được cậu bé nọ chở thẳng đến ngôi chùa này.

Tấm biển hiệu của chùa cá Koi là do chính hoàng đế ban tặng. Nó được khắc bằng vàng và trông rất uy nghiêm. Lúc đang thả đồ ăn cho cá, tiểu thế tử nhớ lại mẹ đã từng kể cho cậu nghe câu chuyện về tiên nhân sống ở trong chùa, còn cười cậu dám xin xỏ bảo bối của tiên nhân. Cậu có chút lo lắng, không biết vị tiên nhân kia còn nhớ mình không nhỉ?

Trong lòng đang suy nghĩ, đột nhiên ở phía bên kia truyền đến một giọng nói làm cậu ngẩng đầu lên. Chỉ thấy một ánh sáng màu cam xuyên qua làn nước mờ ảo, giống như đàn cá Koi ở trong ao này. Cậu bèn hỏi: "Sao ạ?"

"Thôi, bỏ đi." Tiên nhân đứng dậy, nhét vào trong miệng mấy quả nho xanh óng ánh, y nhai vài cái, khoác tay với tiểu thế tử, "Ngươi từ đâu đến?"

Tiên nhân được tam giới công nhận là có dung mạo xuất chúng. Không biết đuôi mắt của y được đánh phấn hồng hay đó là vảy cá mà lại có hai vệt đỏ. Tiểu thế tử chưa từng thấy qua người nào đẹp như thế này. Cậu bàng hoàng, không trả lời câu hỏi của tiên nhân.

Tiên nhân đợi một lúc lâu cũng không thấy câu trả lời bèn tiến lại gần hơn. Tiểu thế tử giật mình hoàn hồn lại, vội vàng lùi lại một bước.

Thấy hành động của cậu, tiên nhân bất mãn phồng má, "Ta đáng sợ đến vậy sao?"

Tiểu thế tử vội vàng lắc đầu, khuôn mặt đỏ bừng, cậu lắp bắp, "Không, không có..."

"Sao vậy?" Tiên nhân buồn cười nhìn hắn, nhích lại gần, kiên trì hỏi.

Chóp mũi khẽ đụng nhau, hàng lông mi của tiên nhân chớp chớp mấy cái. Trong mắt của y ẩn chứa ý cười sâu xa. Quả táo Adam của tiểu thế tử trượt lên trượt xuống. Cậu dứt khoát quay đầu đi chỗ khác.

Tiên nhân chẳng qua cũng chỉ là một con hổ giấy, học đòi theo mấy quyển truyện mà ra oai. Y ho vài tiếng rồi trở về vị trí ban đầu. Một hồi huyên náo như vậy, tiên nhân mới nói, "Ngươi là Lâm Mặc, tiểu thế tử của Lâm gia ở Ty Châu."

Tiểu thế tử vừa ổn định tâm tình thì nghe thấy tiên nhân gọi tên mình, trong lòng lại dậy sóng. Cậu không nhớ lúc còn nhỏ mình đã xin bảo bối gì của tiên nhân, khi trở về nhất định phải hỏi mẹ cho ra lẽ mới được. Cậu nhỏ giọng trả lời, "Đúng vậy."

Ai ngờ, tiên nhân chỉ mỉm cười, phất tay mở ra một con đường nhỏ, "Thời gian trôi nhanh thật, qua đây đi."

Tiên nhân đi phía trước, tiểu thế tử theo sau. Có lẽ do trời quá nóng, áo của tiên nhân chỉ buộc lỏng lẻo ở bên eo, vải vóc cứ thế quét dưới đất. Y vừa đi vừa chậm rãi lắc lư, rất giống một con cá nhỏ đang quẫy đuôi.

"Ngươi lẻn ra ngoài sao?" Tiên nhân đột nhiên quay đầu lại hỏi.

"Đúng."

Tiểu thế tử nhìn chằm chằm vào gấu áo của mình, suýt chút nữa đã giẫm phải tà áo của tiên nhân. Cậu vội vàng nhấc chân lên, không ngờ rằng lại mất thăng bằng, ngã về phía tiên nhân. Cậu còn chưa kịp phản ứng gì đã rơi vào vòng tay đầy hương hoa sen.

Tiên nhân cho rằng cậu lén lút ra ngoài như thế, sợ mẹ Lâm trừng phạt. Y liền vỗ nhẹ vào lưng hắn hai cái, an ủi, "Ta sẽ không nói cho mẹ ngươi biết đâu, đừng hoảng."

Tiểu thế tử cảm thấy mình như rơi xuống một vũng nước suối, mọi thứ xung quanh cậu bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ có trái tim là đập thình thịch nghe thật rõ.

Sau đó phát sinh chuyện gì, cậu cũng không nhớ rõ. Cậu chỉ mơ hồ nhớ rằng, mình cùng tiên nhân uống trà, đánh cờ. Thậm chí còn không biết mình bị đưa về thư phòng như thế nào. Nhưng, đôi mắt cười của tiên nhân lại cứ đọng mãi trong tâm trí của cậu.

Vài ngày sau, tiên nhân đã chán cảnh ngắm hoa trong sân chùa, không biết vì sao lại nghĩ đến tên tiểu thế tử họ Lâm kia. Không biết có phải cậu lại bị cha mẹ nhốt trong thư phòng để đọc sách hay không. Y nheo mắt, cười khúc khích.

Tiểu thế tử mà y nhớ nhung vừa bước ra khỏi Tô Vân Các, trên tay là một hộp bánh ngọt. Cậu đã kể cho mẹ Lâm nghe, ai ngờ nghe xong, mẹ Lâm cười cậu một trận ra trò trước khi kể cho cậu nghe về chuyện trong quá khứ.

Biết được bảo bối của tiên nhân chính là bánh ngọt của Tô Vân Các, tiểu thế tử vội vã chạy đến đây. Mấy ngày liền, cậu đều trở về tay không. Hôm nay may mắn lại mua dược cho nên lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa đi đến chùa cá Koi.

Tiểu thế tử vừa đến cửa, tiên nhân đã đứng ở đó chờ. Nhìn thấy trong tay cậu là một hộp bánh ngọt, y cười nói, "Sao đây? Ngươi đến đây để xin lỗi ta à?"

Tiểu thế tử nhếch môi, trả lời, "Vậy không biết tiên nhân có nhận tấm lòng của ta không nhỉ?"

"Đương nhiên là nhận rồi."

Tiên nhân nhận lấy hộp bánh ngọt mà cậu đưa cho, nghiêng người mời cậu vào.

Đèn ngoài cửa chùa được thắp sáng. Tiên nhân đã thay một bộ y phục màu đen, mái tóc dài xõa sau lưng, thỉnh thoảng gió thổi qua làm tóc của y hơi rối, y vươn tay gạt chúng sang một bên, muốn quấn tóc ra sau đầu.

Dù động tác của y uyển chuyển đến thế nào, nhưng từ cách y lóng ngóng cầm cái trâm cài tóc, cậu đã nhìn ra được tiên nhân không biết cách buộc tóc. Tiểu thế tử đứng dậy, giúp đỡ tiên nhân.

Tiểu thế tử dẫn y đến trước ao để soi mình, sốt ruột hỏi, "Thấy thế nào?"

"Ừm, tốt hơn ta làm." Tiên nhân trả lời.

"Ta còn tưởng tiên nhân sẽ khen ta chứ." Tiểu thế tử bĩu môi, cười khan một tiếng, kéo y ra ngoài. "Đi thôi, không phải tiên nhân nói muốn cùng ta đi hội chợ sao?"

Tiên nhân nhìn đôi bàn tay của hai người đan lấy nhau. Chỉ vậy thôi. Chỉ cần ngươi hạnh phúc là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip