Chap 4: Niềm tin
◐◊—————————◊◐
✦------------------------------✦
"Mình đang...ở đâu vậy?"
Kim Thiện Vũ mơ màng mở mắt, cảm giác đầu đau như búa bổ, cố ép bản thân tỉnh táo. Cậu bất ngờ thấy mình đang ở một căn phòng lạ, trông rất sang trọng với nội thất đắt tiền, đến cả chiếc giường đang nằm cũng chẳng phải tầm thường. Thiện Vũ bị sự xa hoa này doạ sợ, trước khi ngất đi cậu chỉ nhớ mình đã trải qua một cơn đau thấu tận trời mây nhưng khi chạm lên nơi ấy nó lại lành lặn như chưa có gì xảy ra.
"Nhóc tỉnh rồi?"
Giọng nói lành lạnh quen thuộc vang lên kéo Thiện Vũ về thực tại.
"Tôi...đang ở đâu?"
"Nhà bọn tôi"
Gã băng lãnh thản nhiên đáp, cậu nhóc sững người một lúc liền đứng phắt dậy tiến đến túm lấy cổ áo hắn. Mọi sự ấm ức, sợ hãi và tức giận đã khiến cậu mất tự chủ.
"Các người muốn gì ở tôi?!"
Hắn có hơi bất ngờ với sự can đảm này, rõ ràng vài tiếng trước vẫn còn là động vật nhỏ vô hại run sợ trước sự hiện diện của hắn vậy mà giờ như trở thành người khác. Hắn bất giác phì cười, nhóc con này càng ngày càng thú vị, bản thân hắn ban đầu còn định để cậu tự sinh tự diệt nếu bị con Vampire cấp C kia lỡ tay hạ sát, nhưng nếu để chuyện đó xảy ra thì hẳn bây giờ sẽ hối hận lắm.
"Có gì buồn cười chứ?"
"Không có gì, bạn nhỏ này cũng không ngoan hiền như tôi nghĩ"
Tư thế bây giờ trông không mấy thuận tiện, hắn tựa lưng lên sofa dài còn nhóc con lại đang ngồi hẳn lên người hắn. Có lẽ nhóc ta chỉ tập trung với sự phẫn nộ của bản thân, không để ý đến tình cảnh có phần khó xử hiện tại.
"Như đã nói, nhóc là nàng dâu của bọn tôi nên đương nhiên nhóc cũng là vật sở hữu của bọn tôi"
"Cái gì mà vật sở hữu?! Đừng nói bậy nữa!"
"Gia tộc nhóc đã phá vỡ hợp đồng nên phải trả giá"
"Tên điên này!"
Gã con trai có chút mất kiên nhẫn, liền túm lấy đôi tay đang siết lấy cổ mình, hắn dừng sức không mạnh nhưng với Thiện Vũ thì nhức nhối vô cùng. Cổ tay nhỏ bị nắm đến độ hằn lên vết đỏ trông rất bắt mắt trên nền da trắng.
"Nghe đây, tôi là Phác Thành Huấn không phải tên điên. Tôi là chồng theo khế ước của nhóc nên nếu biết điều thì ngoan ngoãn một chút trước khi tôi mất kiên nhẫn"
Giọng điệu của hắn lạnh lẽo đến đáng sợ, khiến người nghe phải chết khiếp.
"..."
Hắn thấy nhóc con đau nên thả tay ra, dù sao cũng không thể để vật phẩm hoàn hảo thế này bị thương được. Thiện Vũ được thả liền một lần nữa đứng dậy, định sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quái này, vừa mở cửa thì có gã khác đứng ngay trước mặt.
"Vừa tỉnh đã chạy lung tung, nhóc đây là hồi phục rồi?"
"Tống Tinh?"
Thành Huấn khó chịu ra mặt với sự xuất hiện đột ngột của tên nọ, bất giác hàng mày đen nhíu lại trông rất đáng sợ.
"Tránh ra để tôi về nhà"
"Gì? Nhóc vui tính thật đấy"
"Tôi phải gặp dì!"
Tống Tinh bật cười.
"Được được nhóc muốn gặp cứ gặp nhưng ả ta chẳng nhớ nhóc là ai đâu"
"Sao cơ..."
"Ả bị xoá trí nhớ rồi nên nhóc có gặp cũng vô dụng"
"Nói dối! Làm sao có thể-"
"Không tin thì để bọn này cho nhóc thấy, đừng trách không nói trước nhé"
◇====❥
Cả ba liền đến nơi, dù không hẳn là tin lời gã kia nhưng Thiện Vũ thâm tâm cũng đầy hoài nghi. Lỡ đâu tất cả đều là sự thật thì biết phải làm sao...
"Sao? Không vào à?"
Mặc kệ câu nói có phần mỉa mai của Thành Huấn, cậu mở cửa bước vào. Vẫn là khung cảnh quen thuộc với bản thân nhất, nhớ những khi cậu đi vắng, dì sẽ chờ để nói lời mừng về nhà. Đây luôn là liều thuốc tinh thần quý giá nhất mà cậu có...
"Xin chào, không biết cháu tìm ai nhỉ?"
"..."
"Cháu sao vậy?"
"V-vâng không có gì đâu...cháu vào nhầm nhà thôi"
Thiện Vũ nuốt lấy sự nghẹn ngào vào trong, cố gắng nở nụ cười tươi nhất có thể chào tạm biệt người mà cậu từng gọi một tiếng "dì". Đến cả người thân cuối cùng cũng không còn bên cạnh nữa thì liệu cậu còn muốn sống tiếp không...
"Nhanh thế đã ra ngoài rồi?"
Tống Tinh cười khẩy một cái, biết làm sao được chỉ tại nhóc ta muốn gặp. Hắn cũng chẳng ép.
"..."
Thiện Vũ vẫn im lặng, giờ cậu muốn khóc lắm, cái gì mà xoá kí ức, cái gì mà khế ước vĩnh cửu. Cậu chỉ mong một cuộc sống bình yên, vậy mà giờ đã không còn gì nữa.
"Ôi trời, khóc đấy à? Đáng thương làm sao"
Một tia máu đỏ hướng về phía Tống Tinh khiến gã bất bất ngờ tránh đi nhưng vẫn kịp tặng gã một đường rạch dài trên khuôn mặt anh tuấn, nhờ thể chất Vampire ưu việt nên vết thương nhanh chóng biến mất. Nụ cười lúc nãy liền tắt ngấm, khi đối diện với ánh mắt đầy lửa giận của tên nhóc trước mặt càng khiến hắn điên tiết hơn. Gã định sẽ dạy dỗ lại nàng dâu không được ngoan cho lắm này, song bị Thành Huấn cản lại.
"Bình tĩnh đi"
Tống Tinh cũng nghe mà nhịn xuống để không làm hại đến vật phẩm khế ước.
"Tch- được thôi. Tốt nhất nhóc ta nên coi lại hoàn cảnh mà biết cách cư xử"
Thành Huấn lại gần nâng cằm Thiện Vũ lên đối diện với hắn, đúng là đang khóc. Nhóc ta những lúc thế này trông mới diễm lệ mong manh làm sao, hắn cũng không nỡ để người đẹp uất ức đến vậy. Thành Huấn đưa tay gạt đi mấy giọt lệ lấp lánh trên khuôn mặt nhỏ thì bị cậu hất ra một cách lạnh lùng, hắn thấy thế không tức giận mà lại càng thích thú hơn. Gã muốn biến đứa nhóc này thành vật sở hữu của riêng mình mãi mãi.
"Nhóc nên ngoan ngoãn một chút"
Thành Huấn kéo tay cậu đi nhưng vì quá cứng đầu nên hắn đành nhấc cậu lên đặt trên vai. Nhóc con đang mất hồn liền bị hành động này doạ cho giật mình.
"A-Anh làm gì vậy?! Thả tôi xuống!"
Thiện Vũ giãy giụa muốn thoát khỏi người tên đàn ông đáng ghét này.
"Yên nào"
Hắn dịu giọng, thời điểm này chỉ cần dỗ dành nhóc ta chút để biết nghe lời hơn, lạt mềm buộc chặt. Thành Huấn đã nghĩ tên nhóc này đơn giản như mấy đứa trẻ khác nhưng không, Thiện Vũ nghe xong càng phản kháng kịch liệt hơn, rất rõ ràng cậu không muốn tên này chạm vào người mình.
"Đúng là cứng đầu"
Tống Tinh nãy giờ im lặng, liền đưa tay làm một động tác nhỏ vậy mà Thiện Vũ ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
"Lúc ngủ thì rõ đáng yêu ngoan ngoãn"
Tống Tinh càm ràm trong khi không nhịn được mà bẹo lấy cặp má mềm mại kia.
"Đanh đá một chút thú vị hơn, có cảm giác chinh phục"
"Về thôi"
◊❣==================❣◊
Thiện Vũ một lần nữa tỉnh lại tại căn phòng đó, trên người cậu là bộ pijama hình con gấu rất trẻ con. Cậu thầm nghĩ mấy người này cũng quá kì quặc rồi, bộ nghĩ cậu là con nít à, định xuống giường thì cửa phòng lại mở ra. Thiện Vũ không giấu nổi sự kinh ngạc mà thốt lên.
"Bạn học Lương! Sao cậu lại ở đây?!"
Lương Trinh Nguyên khẽ đóng cửa nhẹ nhàng nhất có thế rồi tiến từng bước nặng nề vào trong.
"...Cậu thấy ổn hơn chưa, có khó chịu chỗ nào không?"
Thiện Vũ ngạc nhiên, lần đầu bạn học nói nhiều thế mà lời lẽ lại chứa đầy sự lo lắng. Nhìn thấy sự ngập ngừng và ánh mắt luôn nhìn xuống của cậu thật khác so với dáng vẻ lạnh lùng thường thấy, cậu ta đang bất an và sợ hãi. Trinh Nguyên sợ Thiện Vũ sẽ ghét cậu, sẽ không bao giờ muốn đến gần cậu nữa, cậu không muốn như vậy...
"...Tớ không sao"
"Vậy thì may quá..."
"Trinh Nguyên, cậu cũng giống họ sao?"
"Tôi-"
Cậu thấy sự ngập ngừng kia liền đoán được câu trả lời, đôi mắt trong veo không giấu nổi sự thất vọng. Thiện Vũ im lặng một lúc liền nở một nụ cười gượng, dường như đây là lời tạm biệt.
"Cậu có thể đi...tôi muốn ở một mình"
Giọng điệu nhẹ nhàng như mọi khi nhưng làm cậu trai nhói đau, ý Thiện Vũ chính là không muốn thấy mặt cậu ta nữa và cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ấy. Đôi mắt Trinh Nguyên mở to, cổ họng nghẹn lại, cảm nhận trái tim bị bóp chặt đến không thở nổi. Cậu đứng chôn chân tại chỗ, trơ mắt nhìn người mình yêu rơi vào tình cảnh này. Đáng lẽ cậu không nên tìm đến cậu ấy, đáng lẽ cậu phải giấu cậu ấy đi để các anh không tìm đến, đáng lẽ...
Cậu đi nhanh đến giường, có hơi do dự nhưng cũng quyết định làm một chuyện mà trước nay chưa dám nghĩ đến. Cậu ôm lấy người con trai kia vào lòng, cái ôm dịu dàng nhưng mạnh mẽ vì cậu đã lấy hết can đảm để thực hiện, hơi ấm và hương thơm từ người nhỏ hơn thật sự làm người khác dễ chịu...
"Cậu buông tôi ra"
Thiện Vũ cười tự giễu, tông giọng trở nên lạnh lẽo, cậu cố gắng đẩy người kia ra.
"Không- tôi sẽ không buông! Làm ơn hãy nghe tôi nói"
Trinh Nguyên giương đôi mắt khẩn thiết nhìn cậu, cậu ta đã hèn nhát đẩy Thiện Vũ vào nguy hiểm, chỉ vì sự ích kỷ và thiếu quyết đoán của mình nhưng lần này thì khác, cậu phải bảo vệ cậu ấy.
"Tôi không giống họ, tôi không muốn hút máu cậu, tôi cũng sẽ không chạm vào cậu khi chưa được cho phép!"
"Không giống họ? Ngay từ đầu cậu đã biết tôi là ai nên mới cố ý tiếp cận, giờ lại nói mấy lời này. Cậu không thấy nực cười sao?"
Cậu ta bị mấy lời này làm cho nghẹn họng, cậu ấy nói đúng, cậu là cố ý tiếp cận cậu ấy còn muốn cậu ấy thực hiện bản khế ước chết tiệt đó. Cậu ta có lỗi nhưng lại muốn sự tha thứ, muốn được đáp lại tình cảm ư, cậu tự thấy chính bản thân thật nực cười.
"T-tôi..."
Tay Trinh Nguyên thả lỏng, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ của đối phương. Cậu cuối đầu lí nhí.
"Tôi đúng là cố ý, đúng là muốn bắt cậu về nhưng từ khi tiếp xúc với cậu tôi đã không còn ý nghĩ đó nữa.. "
"Tôi không hiểu, cậu tiếp cận tôi bằng mọi giá như vậy vì điều gì mà thay đổi?"
Trinh Nguyên dừng một lúc lại cất lời.
"Vì tôi yêu cậu..."
"Cậu- vừa nói gì cơ?"
Thiện Vũ như không tin vào tai mình.
"Tôi nói là vì tôi yêu cậu! Như vậy đã đủ lý do để cậu tin tôi chưa?!"
"Làm sao- có thể..."
"Làm ơn hãy tin tôi, tôi không muốn thấy cậu phải đau khổ. Nên xin cậu- đừng ghét tôi mà..."
Thiện Vũ nhất thời khó mà tiếp nhận lời tỏ tình đột ngột trong hoàn cảnh này, đã vậy còn thốt ra từ miệng người mà cậu không ngờ đến.
"Tại sao lại thích tôi chứ...tôi không hiểu"
"Tôi chắc chắn sẽ không hại cậu!"
Giọng điệu kiên định và đôi mắt chứa đầy hình ảnh của Thiện Vũ khiến cậu do dự. Cuối cùng vẫn gật đầu chấp nhận vì bây giờ không còn lựa chọn nào khác, đành phải đánh cược mà thôi...
"Tôi- sẽ tin cậu..."
"Thật sao?!"
Cậu ta mừng rỡ vì Thiện Vũ đồng ý, như vậy là đủ, cậu không mong cậu ấy đáp lại. Chỉ mong đối phương cho cậu một cơ hội là đã mãn nguyện lắm rồi...
–✦✦✦–
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip