Chương 9.

Không biết đã qua bao lâu rồi nhỉ?

Người ngoài kia tất bật công việc, chạy đua với thời gian, từng giây phút trôi qua đều cảm thấy quá nhanh, thật ngưỡng mộ.

Han Wang-ho ngồi chán nản tựa lưng vào thành giường cùng đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía cửa sổ bị bít lại kia càng khiến cho tâm trạng trở nên tệ xuống. "Là từ khi nào nhỉ? Rõ ràng hôm qua bản thân vẫn mở nó ra bình thường, vẫn có thể từ cửa sổ ngắm nhìn đường phố mà". Không có câu trả lời nào cho tiếng lòng của Han Wang Ho, nhưng dù vậy thì cũng rất dễ dàng để đoán ra là mọi thứ được hoàn thành trong đêm qua. Tới bây giờ chính cậu vẫn không lý giải được hết thải những hành động của Chovy, mọi thứ xảy ra quá nhanh, trong một đêm lại có thể từ một người vui vẻ, ân cần dịu dàng trở thành một người điên cuồng đáng sợ như vậy? Thật sự là mọi chuyện bắt đầu từ khi nào? Cẩn thận suy nghĩ lại, ghép từng câu chữ mà Chovu nói lại với nhau, cái gì mà cứu mạng cậu ta vào đêm đó, ở quán rượu? Han Wang-ho nghi ngờ rằng bản thân khả năng đã gặp Chovy trước đó rất cao, nhưng lại cứ không nhớ được là đã gặp ở đâu?

Chovy trở về "nhà", nhìn về phía căn phòng im ắng của Han Wang-ho cậu ta lại không mảy may lo lắng quá nhiều về người trong đó, trốn không thoát được. Kỳ thật Chovy không hề muốn nhốt người lại, nếu Han Wang-ho đừng phản kháng, đừng muốn bỏ đi mà thay vào đó là chấp nhận tình yêu của cậu và cùng nhau "chung sống" thì có lẽ giờ này Chovy vẫn sẽ để cậu ra ngoài, dưới sự dám sát của mình. Nhưng Han Wang-ho thật sự rất cứng đầu, cho dù là đã làm mọi cách, từ nhẹ nhàng dịu dàng đến đe dọa mạnh bạo đều không ăn thua. Chovy lại như thường lệ, mang hộp đồ ăn mà dì giúp việc ở nhà đã làm sẵn cho cậu, bỏ vào dĩa bát rồi sau đó là đặt lên khay bưng vào phòng của Han Wang-ho, đi vào đã thấy bóng lưng của của cậu rũ rượi mệt mỏi, dù nghe tiếng mở cửa bước chân thì người trong phòng cư nhiên vẫn không nhúc nhích phản ứng, như một pho tượng xinh đẹp.

- Em đã nấu xong bữa trưa rồi nè anh à...

- ...

- Em xin lỗi nhé là em về trễ, anh đói rồi phải không?

- ...

Dù có mở lời như thế nào thì Chovy cũng không nhận được một chút sự chú ý từ Han Wang-ho, không biết làm sao nhưng cậu ta cảm thấy dạo này mình rất hay tức giận, nhất là đối với "anh trai" này của mình, cứ khoảnh khắc nào mà Han Wang-ho ngó lơ cậu ta liền chịu không được mà mất bình tĩnh.

- Han Wang-ho! Anh cứ định như thế với em sao?

- Cửa sổ! Sao lại làm vậy?

- Haizzz...anh thật sự muốn rời xa em sao?

- Chovy, tôi là một con người, tôi có cuộc sống và chuyện riêng tư của mình, tôi càng không phải là vật sở hữu của cậu, tôi, không yêu cậu.

- Rồi anh sẽ yêu thôi, Han Wang-ho anh sẽ yêu em thôi.

- Sẽ không!

- Thế thì chờ xem, Chovy này đã muốn thì mọi giá phải có được.

- ...

Han Wang-ho không nói gì nữa mà Chovy cũng không cố ép buộc cậu ăn uống, đồ ăn để đó, căn phòng lại tiếp tục được đóng. Lại lâu nữa căn phòng được mở ra, Chovy vẫn thấy khay cơm còn nguyên, cậu ta nhíu mày rất chặt nhìn Han Wang-ho đang nằm trên giường vẫn không chịu để ý đến mình. Trên tay bưng thức ăn lại cố tỏ ra vui vẻ.

- Anh Wang-ho à...đừng giận em nữa mà, chúng ta làm hòa đi có được không?

- ...

- Anh ơi?

- ...

- Han Wang-ho?

- ...

- Mẹ nó anh đừng có dọa em Han Wang-ho?

- ...

Cảm nhận được có điềm không lành Chovy liền quăng đồ trên tay chạy đến lay người dậy, lại lay mãi một hồi vẫn không thấy tỉnh, Chovy liền móc điện thoại ra định gọi bác sĩ đến.

- Ưm...

- ???

- Cái gò mà ồn thế?

- Han Wang-ho...anh...ngủ sao?

- ...

Nhìn nét mặt mệt mỏi chưa tỉnh hẳn Chovy lúc này mới bình tĩnh lại, sau đó liếc trên bàn cạnh giường thấy có một vỹ thuốc đã uống được vài viên, một người từng ghét dùng mấy loại này như Han Wang-ho nay lại uống thuốc ngủ sao?

- Sao...sao anh lại dùng thuốc?

Chovy khó hiểu hỏi Han Wang-ho nhưng có vẻ thuốc còn tác dụng nên chỉ thấy người trong lòng nhập nhèm buồn ngủ không để ý điều gì mà trả lời

- Giết thời gian.

Sau đó lại thản nhiên ngủ tiếp, Chovy lúc này im lặng, cậu ta cũng không biết phải nói gì khi mà chính mình đã nhốt người lại ở đây, sau đó bên ngoài phòng khách điện thoại của Han Wang-ho reo lên.

[ - Alo?

  - À...vâng anh là...

- Tôi là Choi Hyeon-jun, cậu...là Chovy?

- Ừm, anh có việc gì?

- Anh...bác sĩ Han, tôi muốn hỏi thăm tình hình của anh ấy thôi, nghe y tá trưởng nói anh ấy hôm nay bị bệnh rồi.

- Đúng rồi, tôi đang chăm sóc anh ấy đây.

- À...vâng, vậy thì tôi không làm phiền nữa, mai tôi sẽ đến thăm anh ấy sau.

- Anh Wang-ho...anh ấy nói không muốn gặp ai hết, anh không cần phải đến đâu.

- Không muốn gặp ai sao? Anh ấy...không tìm tôi sao?

- Không! Anh Wang-ho ngủ rất ngoan, không nhắc đến bất kỳ ai cả, anh ấy nói chỉ cần tôi thôi.

- Anh ấy...không nhắc ai khác nữa sao?

- Tôi nói rồi! Anh ấy chỉ cần tôi thôi.

- À...vâng, vậy tôi cúp máy đây, bác sĩ Han...trông cậy vào cậu Chovy nhé.

- Ừm! ]

Cuộc hội thoại kết thúc, Choi Hyeon-jun nhìn điện thoại của mình suy nghĩ một hồi rất lâu, Han Wang-ho bị bệnh như thế nào? Tại sao lại không muốn gặp ai hết, không lẽ từ khi đi gặp Faker ở trong bệnh viện giữa hai người đã xảy ra chuyện rồi sao?

Bên này sau khi cảm thấy bản thân có hơi kích động khi nói chuyện với Choi Hyeon-jun Chovy lại hít một hơi thật sâu, sau đó lại đi vào trong phòng ngủ của Han Wang-ho, người đang ngủ nhưng nhìn sắc thái không được tốt, Han Wang-ho đã không ăn uống từ trưa rồi, bây giờ lại không ăn khả năng sẽ rất khó chịu.

- Anh à...anh thật sự không thể yêu em sao?

- ...

- Rốt cuộc...em có chỗ nào không bằng tên đó chứ?

- ...

- Haizzz...tại sao hắn làm anh đau khổ như vậy mà anh vẫn còn luyến tiếc hắn chứ, em cũng yêu anh mà, em đã luôn dõi theo anh đã từ rất lâu rồi, rõ ràng anh tốt như thế, người xứng đáng với anh chỉ có thể là em thôi không phải sao?

- ...

- Han Wang-ho, dù thế nào em cũng sẽ mãi yêu anh, em sẽ giết tất cả những kẻ dám cản đường, họkhoong có quyền xen vào tình yêu của chúng ta, sau này em tin anh nhất định sẽ yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #chonut