v. Ở đâu đó
"Câu chuyện về một Sakura đã không được may mắn như nó ở thế giới khác."
Sakura có một giấc mơ, mơ về một nơi mà nó vẫn là đứa trẻ bơ vơ một mình. Từ khi sinh ra cho đến khi từ giã cõi đời này, Sakura chỉ có một mình.
"Tại sao mày lại trông như thế này cơ chứ?"
Mẹ nó, người đã trao cho Sakura cơ hội để nhìn ngắm thế giới này. Nó rất yêu bà, bởi bà đã mang nó đến nơi đây. Người phụ nữ đó đã từng rất dịu dàng nâng niu nó bằng hai bàn tay ấm áp đó, đã từng hát ru mỗi khi nó quấy khóc và nhẹ nhàng thủ thỉ những âm thanh ngọt ngào với nó. Bà đã từng coi nó là một người con, một đứa trẻ của bà, khi mà nó vẫn chẳng biết gì. Nhưng rốt cuộc vì sao? Từ khì nào mọi thứ lại thay đổi nhanh như thế? Từ nơi đáy mắt đã từng là ánh bình minh chiếu sáng sau màn đêm lại dần dần thành bóng tối giữa màn đêm không trăng, từ những âm thanh cổ vũ nó tiếp tục lại thành những lời oán thán không nguôi. Sakura muốn biết.
Nếu là tại nó, nó sẽ sửa mà.
"Mày không thể bình thường được sao?"
Nhưng thế nào là bình thường? Nó vẫn thở, vẫn nói, vẫn nghe, vẫn nghĩ, vẫn cảm nhận được giống mọi người, giống với bất cứ ai mà nó đã từng thấy. Đâu có chỗ nào là khác biệt đâu? Tại sao Sakura lại trở thành người bất bình thường? Chỉ bởi vì mái tóc của nó không phải là một màu, vì bên mắt với ánh hoàng hôn kia quá chói loá ư? Nó không hiểu. Rốt cuộc thì là sai ở đâu.
"Tôi phải nói bao lần thì em mới chịu nhuộm lại mái tóc này nữa hả?"
Không muốn. Đây là chính nó, là kể từ khi sinh ra đã là nó, là thứ mà cả đời này sẽ không bao giờ thay đổi được. Đó là Sakura, là chính nó, là thứ được sinh ra và được phép sống như nó muốn. Tại sao nó lại phải thay đổi cơ chứ.
"Cái gì vậy? Đây là tự nhiên á?"
"Vẻ ngoài đã không bình thường rồi làm ơn hãy sống im lặng đi!"
Không, Sakura không muốn. Nó đã chán ngấy khi mỗi ngày đều phải nghe những âm thanh như thế. Cách bọn họ cười đùa vì vẻ ngoài khác biệt của nó, cách lũ khốn nào đó chỉ muốn kiếm chuyện để khiêu thích nó và cả thứ âm thanh dè bỉu muốn lấy nó làm nơi giải toả cảm xúc. Sakura cảm thấy thật ghê tởm.
Và rồi nó trở thành một đứa côn đồ, lao vào đánh nhau với bất kì ai mà nó khó chịu. Sakura chẳng cần ai nữa. Nó đã đủ mạnh để sống một mình. Không cần cầu xin những lời khen từ người đàn bà đã đánh chửi nó mỗi ngày nữa, cũng không cần phải chịu đựng sự ghê tởm trong ánh mắt của người đàn ông luôn tự xưng là bố nó, cũng chẳng phải ngần ngại trước những kẻ coi nó như bao cát mà đánh đấm mỗi ngày.
Sakura không cần ai nữa.
"Dù gì thì mày cũng chỉ là thứ đồ bỏ đi thôi."
"Đâu có ai cần mày."
Ừ thì, nó cũng đâu cần ai. Dù chẳng có ai thì nó vẫn sống đó thôi. Vẫn cố gắng để thở qua từng ngày, vẫn là khi mỗi đêm buông xuống lại mong chờ ngày mai sẽ không bao giờ đến, lại tự mình học về những thứ mà không ai chỉ nó.
Sakura vẫn ở đó, một mình nó.
Nó đã quen rồi.
Năm mười sáu tuổi, Sakura rời đi khỏi nơi nó sinh ra. Nó không biết phải đi đâu, thế nhưng đôi chân đó vẫn bước đi, bất cứ nơi nào cũng được, bởi dù ở đâu nó cũng vẫn sẽ một mình mà thôi. Sakura không nghĩ sẽ có một nơi chứa chấp nó.
Nơi đầu tiên nó đặt chân tới là một thị trấn sầm uất. Nơi đó rực rỡ và náo nhiệt. Điều đầu tiên Sakura làm là tìm kiếm một ngôi nhà đã chẳng còn ai ở. Dù sao thì nó cũng cần một chỗ ở kể cả khi chẳng có đồng nào. Sau đó lại lượn khắp khu phố, kiếm một công việc để sống qua ngày. Nó chỉ ước đời cứ trôi như thế, để nó sống trong tĩnh lặng, rồi từ từ chết dầm chết mòn ở đâu đó, thế là đủ rồi. Sakura không còn cầu mong gì về những thứ tình cảm yếu mềm nào nữa, nó biết cả đời này sẽ chẳng có ai nguyện trao cho nó nữa đâu.
Thế nhưng chẳng có gì là duy trì được mãi cả. Sakura rời khỏi thành phố đó, tiếp tục lang thang tìm một chốn nghỉ ngơi. Khi đó nó mười tám tuổi.
Nơi thứ hai lại là một nơi bình thường. Không quá náo nhiệt những cũng không im ắng hoàn toàn. Một khu phố mà nó nghĩ mình sẽ không thể ở lâu cho lắm. Vì nơi nó sinh ra cũng giống như thế. Bởi họ ghét sự bất bình thường của nó, vậy nên sẽ không thể chứa chấp nó ở đây. Sakura tiếp tục bước đi. Nó sống ở đây đến năm mười chín tuổi.
Nơi thứ ba là một khu phố bất trị. Hỗn loạn, đổ vỡ và rác rưởi. Dường như là một nời phù hợp với nó. Sakura lựa chọn nơi này làm chỗ nghỉ chân tiếp theo của nó. Tìm kiếm lấy một chỗ có thể ngủ được, gom góp từng đồng tiền qua từng công việc làm thêm, cuộc sống của Sakura lại tiếp tục quay đều. Nó sống một cuộc sống tự do ở nơi đây, nhưng thực chất cũng chỉ là di chuyển từ đoạn dây thừng này sang đoạn dây thừng khác. Mỗi ngày vật lộn với mọi thứ, học cách để có thể sống qua từng ngày, nó cảm thấy cả cơ thể rã rời. Sakura không biết mình có thể chịu đến bao giờ nữa.
Những ngày tháng ở khu phố mới của nó, thức dậy, làm việc, đáng nhau rồi đi ngủ, lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn vô định, chạy hoài chạy mãi, cho đến khi sức cùng lực kiệt, Sakura dần dần chẳng còn sống vì nó muốn nữa.
Chỉ đơn giản vì vẫn còn thở thôi.
Đến năm hai mươi tuổi, cái tuổi người ta gọi là trưởng thành lại chẳng có gì mới mẻ đối với nó. Sakura tiếp tục lê bước dài trên con đường quen thuộc của nó, mái tóc dài hơn một chút, con đôi con ngươi dị sắc thì chỉ vô hồn nhìn về phía nào đó. Sakura giờ có được gọi là sống không?
Nó không biết.
Chỉ là nó mệt. Mệt mỏi với tất cả mọi thứ.
Sakura đã không còn muốn sống nữa. Cả việc thở cũng không. Cuộc đời của nó đã quá dài rồi.
Nó tiếp tục bước đi, bước đi và bước đi. Rồi có ai đó chặn trước nó, nói những thứ vô nghĩa mà chính Sakura cũng chẳng muốn hiểu, bắt đầu lao vào nó như những con thiêu thân lao đầu vào ánh sáng, kể cả khi chúng biết mình sẽ cháy rụi nếu động vào. Thế nhưng may thay vùng sáng đó đã chẳng còn bao nhiêu. Sakura đấm rồi lại đá, giống như một thứ bản năng được tích lũy theo thời gian và sẽ chẳng bao giờ dừng lại, cho đến khi cái chết đến tìm.
Và rồi màu đỏ vẫy gọi, Sakura thấy bụng mình đau nhói. Mùi sắt tanh tưởi bắt đầu chảy qua đầu lưỡi và cả cái mát lạnh của kim loại đâm vào người. Lạ thay Sakura chẳng thấy đau đớn gì cả. Dường như nó còn cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Con dao được rút ra cùng với cú đá của nó. Chiếc áo đã sờn vải dần nhuộm lấy màu đỏ tươi, ở giữa thời tiết tháng mười hai giá buốt. Sakura đã nở một nụ cười thật tươi. Đã lâu lắm rồi, nó không còn cười nữa.
Nụ cười sau từng đó thời gian, lại là vì cái chết đến gần.
Sakura của năm hai mươi tuổi đó, nhắm mắt ngay nơi phế thải chẳng ai hay.
Ở khoảnh khắc cuối đời, nó bỗng nhớ đến một đêm nào đó.
Sakura đã từng có một giấc mơ, giấc mơ nơi có mọi người bên cạnh nó, nơi mà mỗi khi tỉnh giấc là những ánh nắng ban mai đáp trên khung cửa, là mỗi ngày thức dậy tự hỏi nay sẽ làm gì và là khi màn đêm buông xuống lại mong chờ ngày mai hơn.
"Giá như nơi đó là nơi mình tới."
Giá như có ai đó ôm lấy cậu thật chặt khi tuyết rơi đầu mùa, có phải cậu sẽ tiếp tục nhìn về tương lai không?
Sakura ở một nơi nào đó, nơi mà cậu đã không lựa chọn đến Furin và tiếp tục lẻ loi một mình.
Mình không biết sao mình lại nghĩ ra cái plot này nữa 😭😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip