vii. Nhà
"Sakura hiểu rõ những lời Endo nói hơn bao giờ hết."
_ Rồi mày cũng sẽ nhẫn chìm chúng xuống, sâu và càng sâu hơn. Chính mày sẽ hủy hoại chúng, thứ đáng ra chẳng bao giờ tồn tại.
Sakura hiểu rõ điều này hơn bao giờ hết. Không, đúng hơn nó đã luôn được nhắc nhở về điều này. Mỗi đêm, mỗi giây, mỗi phút, những thứ tương tự luôn vang vọng trong đầu nó.
Sakura chưa bao giờ đủ tốt cho thế giới này.
Thật buồn cười khi mà nó lại quên đi gần mười sáu năm dai dẳng đó chỉ bởi hai tháng ngắn ngủi trong thị trấn này.
Nhưng làm sao đây...
"Mình muốn ở lại."
Lần đầu tiên Sakura có một mong ước mãnh liệt như thế. Nó không nhận ra mình đã chìm sâu vào Makochi, vào Furin và vào những ánh mắt đầy trìu mến đó. Sakura không nhận ra nó đã yêu quý nơi này nhiều như thế nào. Đến nỗi, nếu tự do của nó có thể đổi lấy sự bình yên cho những con người ở đó, vậy thì cũng không sao.
Vì Sakura chưa bao giờ tự do cả.
Nó có thể tiếp tục sống mà không cần thứ trìu tượng như thế.
"Mình muốn được lưu lại đây."
Nhưng nó không được phép ích kỉ. Sakura đã được lựa chọn, vậy nên nó phải đưa ra điều đúng đắn.
_ Sakura!
Âm thanh run run khiến đôi mắt dị sắc phải mở to. Sakura nhận ra mình đã mơ. Bàn tay run rẩy, tim đập thình thịch và cả tấm lưng đã đẫm mồ hôi, Sakura đang sợ hãi. Hỗn loạn, lộn xộn và trống rỗng, nó không cảm giác được bất cứ điều gì cả. Sakura muốn để hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt mình nhưng chưa kịp nâng lên, hơi ấm đâu đó nhè nhẹ đan xem qua từng ngón tay nó.
Ấm quá.
_ Sakura, cậu ổn chứ?
Nó ổn. Sakura muốn nói như thế. Nhưng khi nhìn vào hai con ngươi to tròn đang run lên vì lo lắng của chàng trai tóc vàng đó, cổ họng bỗng khô khốc. Dù cho nhịp thở đã ổn định lại, đôi bàn tay của Nirei vẫn dính chặt vào nó. Cậu không ổn chút nào cả. Đôi mắt đó như đang muốn hét lên như thế. Cuối cùng nó không nói gì cả, chỉ ghì chặt lấy chút hơi ấm đó và bặm môi mình lại để không phát ra tiếng. Khi đó, phía sau lưng lại được vuốt nhẹ nhàng.
_ Không sao đâu.
Suo chỉ cười như mọi ngày. Gã vẫn bình tĩnh nhưng đáy mắt đỏ rực đó như đang xoáy sâu vào tâm trí nó. Thật kì lạ khi mà một bên mắt vẫn được bịt lại kể cả khi gã đi ngủ, dù vậy bên còn lại vẫn đang đục ngầu một màu như máu. Sakura biết ánh mắt đó, cái ánh mắt khi họ đối đầu với Keel. Suo không lên tức giận như thế, đúng hơn là gã không lên tức giận với chính mình.
_ Tao ổn rồi.
Chẳng hề. Nhưng nó vẫn phải nói, vì cách hai người này vẫn dính chặt lấy nó khiến Sakura như đang chìm nghỉm vào niềm vui. Nó không quen, cũng chẳng ghét, nhưng vẫn cần thở.
Suo hiểu điều đó bởi gã luôn là kẻ tinh ý, bàn tay sau lưng bỗng dừng lại và hơi ấm của gã cũng dần biến mất. Suo đứng dậy lấy hai cốc nước rồi quay lại nơi chúng cùng nằm.
_ Uống chứ?
Sakura không nói gì, chỉ đưa tay ra cầm lấy một cốc, từ từ hớp lấy một ngụm. Cốc còn lại Suo ngồi xuống, đưa ra trước mặt Nirei, người vẫn không hề buông tay Sakura ra. Dù thế cậu nhóc đó vẫn chẳng hề nới lỏng hai bàn tay đó ra, chúng vẫn đan xen nhau, nhẹ nhàng, âu yếm trao từng chút nhiệt độ vào trong lòng bàn tay nó. Lúc này Sakura mới nhận ra, tứ chi nó lạnh ngắt. Cơ thể Sakura có bao giờ lạnh nhứ thế không? Ai biết. Trước kia nó còn chẳng rõ con người có thể ấm áp như thế nào, làm sao mà có thể nhận ra được thân nhiệt của bản thân cơ chứ.
Và rồi bên tay còn lại của nó cũng dần ấm hơn. Không phải cái siết chặt như của Nirei, mà chỉ đơn giản là cái áp nhẹ trên mui bàn tay, từ từ bao bóc lấy phần trơ trọi từ nãy đến giờ. Là Suo. Gã vẫn cười, nhưng nụ cười đó dịu hơn, không còn dáng vẻ mỗi ngày trêu chọc nó hay sự thích thú len lỏi trong màu máu đó, chỉ là ánh nhìn trấn an và buồn bã.
_ Tao không sao, thật sự không sao rồi.
Thật buồn cười khi mà hai đứa chúng nó đòi đến ngủ cùng Sakura, bởi chúng biết những cơn ác mộng triền miên để lại sau trận Noroshi, để đảm bảo rằng lớp trưởng của chúng sẽ không cảm thấy cô đơn mỗi lần thức dậy. Để rồi cuối cùng người an ủi lại chính là người cần được giúp. Sakura bật cười thật nhẹ, một tiếng cười trong trẻo trong màn đêm trống vắng chẳng còn gì ngoài ánh trăng lên cao. Suo và Nirei ngẩn ngơ mà nhìn. Chúng nhìn không phải vì ánh trăng quá sáng mà bởi vì hai con ngươi dị sắc khép hờ dưới mí mắt, là vì đôi má đang dần cong lên vì tiếng khúc khích ở đâu đó và vì Sakura vẫn là Sakura.
_ Ừ, tớ biết mà.
_ Vì Sakura luôn như thế mà.
Cả hai đáp lại, giữa sự vui sướng và man mác buồn, giọng chúng thật dịu dàng bao bọc lấy người con trai đó. Suo và Nirei vẫn không để bàn tay nó trống không, vẫn đan xen từng ngón tay của họ vào mười ngón tay đã dần ấm lên của Sakura.
_ Cậu có muốn ngủ tiếp không?
Nirei hỏi. Sẽ là nói dối nếu Sakura bảo rằng có. Bởi nó biết rõ mầm mống mà Endo gieo rắc sâu trong tâm trí là thứ không phải ngày một ngày hai sẽ biến mất. Có lẽ mất một tháng, một năm hay thậm chí còn lâu hơn. Sakura sẽ không bao giờ có thể ngủ ngon giấc mỗi khi đêm xuống nữa, dù trước đây nó cũng chẳng bao giờ thực sự chìm trong mộng đẹp. Chỉ là khi đến Furin khiến những sợi dây đã giam giữ nó từ thuở nào được gỡ ra, để rồi bầu trời trong xanh rơi vào mắt nó và mùi cây cỏ mơn mởn xen vào đầu mũi. Sakura chỉ mới thực sự biết một giấc ngủ lại có thể tuyệt vời ra sao gần đây. Nhưng rồi mọi thứ lại trở về như cũ.
Thậm chí còn tệ hơn.
_ Cậu có thích nghe kể chuyện không?
Suo nói bằng âm thanh dịu dàng của gã. Mặc dù thiếu niên màu mận đó luôn là kẻ thiếu đòn nhất trong đám bạn, nhưng gã lại mang chất giọng có thể khiến người ta thấy an tâm giống như một liều an thần. Sakura không biết phải làm gì, cuối cùng nó "ừ" một tiếng, hai bên má hơi ran rát mà ửng hồng lên. Sao cũng được, chỉ cần không phải nhắm mắt lại để màu đen kéo tới.
Sakura không nhận ra rằng nó hoàn toàn thả lỏng khi ở bên cạnh hai lớp phó, giống như đó là một điều hiển nhiên. Giọng Suo đều đều giữa vầng trăng mờ nhạt, gã trầm ngâm kể về một câu chuyện nào đó, Sakura không biết, Nirei cũng không biết. Hai đứa chỉ nghe rồi thi thoảng bật cười mà chẳng biết lí do.
Ừ, như vậy cũng tốt.
Cả ba nằm xuống, trong căn phòng nho nhỏ của riêng Sakura và chiếc futon đỡ sờn vải từ lâu. Đơn sơ, giản dị và trống vắng. Nó đã không để ý nhiều đến nơi này, mãi cho đến khi nằm xuống đây rồi nhìn xung quanh. Thì ra Sakura đã chẳng có gì ngay từ đầu, thì ra nó đã quen với cái lạnh khi ở một mình và thì ra, Sakura thực sự thích được quan tâm. Đôi bàn tay nó ấm, hai bên người cũng cảm nhận được nhiệt độ toả ra. Nirei ở bên trái, chẳng biết đã ngủ từ bao giờ. Còn Suo nằm bên phải, một bên mắt đã dần lim dim, chỉ còn chút nữa thôi cũng chìm vào mộng đẹp. Cả hai có lẽ đều đã mệt nhưng tay chúng vẫn ôm chặt lấy nó, dẫu cho ý thức đã dần mê man, vẫn mãi không chịu buông.
_ Cảm ơn.
Giọng nó nhi nhí như thể một đứa trẻ rụt rè đang mắc lỗi. Nhưng Sakura biết cả hai đều đang nghe. Bởi hai bên tay được siết chặt hơn, và cả nhịp tim hai bên đang thình thịch như đáp lại. Hai mái tóc tiến lại gần hơn, dịu dàng hơn, để cho nó đủ không gian để thở, những cũng đủ giữ nó chặt bên mình.
Nirei sẽ không bao giờ để Sakura một mình và Suo sẽ là người đảm bảo điều đó.
Ngọt ngào như thế, khiến Sakura phải dịu lòng đi.
Thật may khi nó đã đến đây, thật may khi Sakura đã luôn mạnh mẽ vượt qua mọi thứ, để rồi ở đây, nó được yêu thương, được kết bạn và tìm cho mình một ngôi nhà.
Nơi đó đã từng trống vắng, bây giờ cũng vậy. Nhưng nó biết rồi đến một ngày khi mở mắt ra, là nắng ban mai trên cửa sổ, là mùi gió bay thoang thoảng trên đầu mũi và cả những âm thanh ồn ào đầy vui tươi.
Sakura biết mình không còn đơn độc nữa.
Nó đã tìm được rồi.
Nhà của nó.
Một fic riêng về ba đứa nhỏ. Mình rất thích những moment nho nhỏ về cả ba đứa này nên đã viết về nó, nhất là sau khi đọc xong c146. Yêu chết mấy đứa luôn á 😭 😭 😭.
Con fic này có từ sau khi c146 được cập nhật rồi cơ mà giờ mình mới viết xong, và nói thực thì nó hoàn toàn khác với ý ban đầu luôn á.
Và mình cũng không ngờ con fic tùy hứng này của mình lại được mọi người quan tâm nhiều đến thế, lâu lắm rồi mình mới không flop luôn á.
Mình cũng thấy những lời khen mọi người để lại, thật sự cảm ơn rất nhiều. Nhưng vì mình khá bận rộn nên có thể từ giờ mình sẽ không rep lại từng bình luận được nữa (nhưng mình vẫn sẽ đọc nếu có thời gian). Mong mọi người thông cảm🥺.
Dù sao thì cũng cảm ơn mọi người nhiều nha ❤️.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip