TG4 - Tòa chung cư cũ năm 1995 (6).
Chương 54: Mời ăn tối.
Âm thanh náo nhiệt vang vọng cả mùa hè, nắng phất lên rọi xuống nền đất đến nóng bỏng, tiếng tí tách rơi trên gạch lát sàn của từng giọt nước mới dễ chịu làm sao.
Sakura rũ bộ quần áo vừa giặt tay xong, cố ý vắt cho khô mới đem lên phơi sào.
Mấy chậu xà lách, ớt vươn mình phát triển, chẳng mấy chốc có thể thu hoạch. Sakura vui vẻ chạm lên thân lá, đặt chúng vào chỗ thích hợp mới yên tâm. Nắng mùa hè không cẩn thận có thể thiêu đốt mọi sự sống, phải chú ý từng chút một mới có vụ mùa như ý nguyện.
Hiện tại đã gần bốn giờ chiều, hai đợt quần áo cũng đâu vào đấy. Sau khi phơi xong đống đồ thơm mùi nước xả lên ban công trong phòng, Sakura trở về giường ngủ, yên tĩnh gấp quần áo đã khô.
Quần áo không bao nhiêu, cũng có mấy cái bung chỉ phai màu nhưng đối với cậu đó chính là bảo vật trân quý. Sakura nhớ lại ngày làm việc hôm nay, cảm thấy rất tốt, đồng nghiệp hòa thuận nhiệt tình không hề có chút gò bó gì, thoắt cái đã hết một buổi.
Ban nãy trên đường về Sakura có ghé qua chợ, mua mấy lạng thịt băm cùng trái bí đao, định về nấu canh cho mát.
Canh bí đao thêm chút thịt bằm cùng hai ba lát hành đẹp mắt, vừa ngon lại bổ dưỡng, rất thích hợp cho ngày dài mùa hạ.
Canh bí đao nấu tương đối dễ, với lại mấy ngày gần đây cứ ăn đồ linh tinh khiến cậu thấy hơi khó chịu, nhân tiện chúc mừng lần làm việc đầu tiên ở quán cà phê, Sakura tự thưởng cho mình chén canh ngọt nước.
Nghĩ tới đã thấy thèm.
Đôi khi rảnh rỗi cậu cũng thường ngó ra ngoài cửa xem có gặp Uryu hay không, nhưng trùng hợp không hề xảy ra, nguyên một ngày hôm nay cậu chưa thấy bóng dáng của đối phương. Cũng chẳng biết hắn đi đâu, về chốn nào, Sakura sờ soạng khuôn mặt nóng lên do thời tiết, lủi lại vào phòng.
Cứ tưởng bốn giờ vẫn còn sớm, ai mà ngờ chớp mắt vài cái, đi lại vài vòng, mặt trời đã bắt đầu xuống núi. Lưng chừng lấp lửng chiếu rọi khoảnh khắc hoàng hôn rũ bóng, hắt từng đợt ánh cam rực rỡ lên khung cửa sổ, mang đến cảm giác da thịt như bị thiêu rụi.
Thật sự quá nóng!
Sakura phe phẩy quạt giấy trong tay, uống mấy ngụm nước đá. Nước đá tan trong cuống họng, mát lạnh sảng khoái, đá bay cái khô nóng từ nãy giờ. Sakura thấy ổn hơn một chút, quyết định xuống bếp lấy đồ thịt từ ngăn đông ra.
Nghĩ thử xem dưới cái thời tiết này, để thịt bên ngoài sớm muộn gì cũng hỏng.
Tầm sáu giờ nấu là vừa kịp cơm nước, Sakura xoa cằm nghĩ ngợi, quyết định đi quét phòng. Phòng sạch sẽ được cậu quét mỗi ngày một lần, mặc dù nhỏ nhưng rất tinh tươm, không phủ lớp bụi mịn nào.
Dù sao, cậu là con người ưa sạch sẽ, cho nên việc này đối với cậu chẳng có gì là to tát cả.
Quét phòng xong, Sakura gom rác lên ky, định mang ra thùng trước phòng đổ đi. Vừa mở cửa bất chợt thấy Uryu đứng trước phòng, dáng vẻ đờ đẫn ngây dại, trên người còn ôm tấm chăn đêm qua. Hiểu được mục đích đối phương tìm mình vì việc gì, Sakura đặt ky hốt rác xuống dưới đất, mỉm cười nói.
"Chào buổi chiều."
Uryu không ngờ bản thân bị bắt gặp trước tình huống đứng như khúc gỗ trước nhà người ta, hắn nghiến răng che giấu đôi mắt run rẩy, cần cổ được mái tóc che đi hơi ửng đỏ. Chẳng qua hắn chỉ muốn trả đồ, nhưng rất lâu rồi không tiếp xúc với người khác cho nên quên mất cách ngỏ lời như thế nào mới hợp lý.
Tấm chăn với lớp bông xẹp trong tay bỗng chốc trở nên thật nặng nề, ghim cả người hắn vào nền đất khiến hắn không tài nào nhúc nhích nổi. Uryu lo lắng, hồi hộp thậm chí là sợ hãi, tất cả cảm xúc thay đổi xoành xoạch như thị trường chứng khoán lúc tăng lúc giảm làm hắn chẳng tài nào thấu hiểu mạch suy nghĩ của chính mình.
Bao nhiêu tâm tình rối như tơ vò cuộn tròn tâm trí tối đen của hắn, Uryu nắm chặt bàn tay phủ lên lớp mồ hôi mỏng manh, cũng không dám đưa lòng bàn tay bao lấy tấm chăn được giặt sạch sẽ hoàn toàn trong hôm nay.
Sợ làm bẩn chăn của đối phương.
Đó là những gì hắn suy nghĩ. Uryu nhận ra bản thân có xíu xiu thay đổi, nhưng cụ thể thế nào thì hắn không rõ.
Nó bấp bênh như thuyền nhỏ ngoài sóng lớn, trôi dạt mãi chẳng thấy điểm dừng, lênh đênh lận đận trông vô cùng khổ sở.
Uryu nghe thiếu niên chào hỏi mình, mím môi im lặng, chỉ gật đầu một cái.
Giọng nói hắn không có hay, hắn sợ.
Sakura dường như nắm bắt rất tốt biểu cảm của hắn, cậu không ngại mỉm cười xán lạn, vươn tay cầm lấy tấm chăn cho đối phương, tùy ý để Uryu điều chỉnh tâm trạng chút xíu.
Hắn sờ chóp mũi, cố ý kéo tay áo sơ mi xuống thấp nhất để tiện cho việc che lấp đi sự xấu xí ẩn giấu trên cơ thể. Quá khứ đó của hắn bắt buột phải giấu đi, không được người nào được phép đụng vào, rạch đi lớp vảy mỏng manh dễ xước.
Rũ mi mắt, Sakura khéo léo chuyển đề tài, tránh đi ngại ngùng khó tả.
Dưới khu chung cư cũ là tiếng nô đùa của lũ trẻ vang lên đánh úp vào lồng ngực từng người một, để cả hai nhận ra bản thân đang lâm vài tình trạng gì. Uryu một mực cúi đầu, dáng vẻ tự ti không đáng có ở một người đàn ông hai mươi mốt tuổi, nếu không phải biết quá khứ của hắn như thế nào, chắc hẳn Sakura sẽ tỏ ra tò mò nguyên nhân. Cậu vô thức đặt tay lên tấm vai yếu mềm, nhanh chóng xoa dịu trước khi Uryu kịp phản ứng, cậu biết hắn còn đề phòng mình, dẫu thế cậu vẫn muốn tiếp tục tiến lên che chở người đàn ông này, để anh ấy nhận ra rằng ngoài lớp màn u ám chính là sự ấm áp vô kể.
Cậu không ép buộc Uryu yêu thích thế giới đầy rẫy mặt tối, cũng không bắt hắn phải đối diện quá khứ đáng sợ, mọi việc diễn ra trước kia, nếu có thể quên được thì cực kỳ tốt, còn nếu quá khó, cậu sẽ làm điều gì đó để chàng trai trước mặt cảm thấy an toàn.
Sakura chẳng hiểu tại sao bản thân cậu lại nảy ra từng dòng suy nghĩ xa lạ ấy, có vẻ như cơn gió mùa hè quá khô quá nóng, mang đi bao tâm tư của cậu treo lên cành cây ở lễ hội Tanabata náo nhiệt, mà cành cây đó lại xuất hiện tờ giấy ghi chú chứa dòng chữ ước nguyện nguệch ngoạc ghi rằng — Chờ một ngày nào đó, tôi có thể dũng cảm đối mặt với loại ấm áp mang tên tình cảm.
Nét chữ Kanji cứng cáp, vậy mà trong một đoạn khoảnh khắc kỳ vỹ của đời người, nét chữ bỗng nhiên trở nền yếu mềm không thể tả. Rất hy hữu, cũng rất nao nức tấm lòng.
Sakura phát hiện lông mi của người trước mặt run rẩy tựa đợt sóng nhấp nhô, hiểu ra vấn đề.
Nếu xấu hổ chứng tỏ Uryu đã vô thức từ một chú người máy rỉ sét trở lại thành con người bằng xương bằng thịt, không còn vô cảm tĩnh lặng nữa.
Cái chạm vai mang đến tia ấm nóng, tựa chú chim sẻ nhỏ bám rúc không ngừng líu lo, truyền đến giai điệu du dương phá vỡ lớp băng dưới mặt hồ vào tháng mười hai năm ngoái.
Khu chung cư cũ kỹ hóa ra lại hoa lệ đến nhường này, Uryu thở gấp nắm chặt cổ tay, thoáng chốc bên tai chỉ còn nghe được mấy chữ.
"Anh có phiền nếu tôi mời đến phòng ăn tối được không?"
Răng nanh cà vào nhau, Uryu hạ khóe môi, đầu ngón tay giấu dưới lớp vải thô ráp xoắn chặt với nhau, trái tim bất chợt nảy lên một nhịp.
Hắn khó khăn khẽ khàng bật ra giọng nói khàn đặc, "....Đ-Được.."
Một chữ được rất giản đơn vậy mà khi phút giây lắng xuống, hắn giật mình phát hiện ra bản thân không có cách nào đánh vần thành tiếng hoàn chỉnh, Uryu thấp thỏm đặt tay lên lồng ngực, ánh mắt chạm vào chiếc ót lộ ra của cậu, cố gắng che giấu tiếng tim đập mãnh liệt.
Hình như hắn đang sợ hãi căng thẳng thì phải?
Uryu không biết mình bị sao nữa.
[Ting — Cốt truyện lệch 32%.]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip