[Faker/Shanks] Drunk
cảnh báo: thô tục
----
Thôi Hiệu Quân không biết em đang ở đâu.
Thỏ con chỉ thấy đầu đau như búa bổ, chắc hẳn là vì em đã uống quá nhiều rượu, Lý Thừa Dũng có can ngăn em mấy lần nhưng rốt cuộc em vẫn say bí tỉ. Thôi Hiệu Quân nhìn thấy một bóng người trước mặt em, nhưng có lẽ chỉ là ai đó trong đội đang giúp em quay về khách sạn, nghĩ vậy, thỏ con hoàn toàn cởi bỏ tất cả phòng bị của mình, để lộ phần cổ non mềm yếu ớt và bày ra dáng vẻ vô hại nhất.
Nhưng tiếc đó không phải là người anh đội trưởng của em, cũng không phải là huấn luyện viên hay ai cả, nếu như Thôi Hiệu Quân biết người trước mặt mình là Faker thì có lẽ em sẽ bỏ chạy mất. Nhưng Thôi Hiệu Quân đã bị rượu làm cho ngớ ngẩn cả người, khuôn mặt trắng nõn cũng bị đã đỏ bừng đến nóng rát, thỏ con hoàn toàn không biết gì cả, hai mắt đã mơ màng chẳng tìm thấy tiêu cự.
Người đi đường giữa nọ nhìn em, chẳng ai biết hắn đang nghĩ cái gì, Thôi Hiệu Quân thì giống như cá nằm gọn trên thớt, hoàn toàn vô hại đến mức em không biết phải phản kháng ra sao. Lee Sanghyeok với tay đến chiếc đèn trên tủ đầu giường và gạt nó về mức thấp nhất, chỉ để hắn thấy em dưới ánh đèn vàng nhạt mờ ảo và làm tâm trí của thỏ con thêm mờ mịt, mọi dòng suy nghĩ bắt đầu trôi dạt và trở nên trống rỗng.
Thôi Hiệu Quân cứ nghĩ em sẽ có một giấc ngủ ngon khi tấm lưng đã được yên vị trên nệm mềm êm ái, tuy nhiên, em lại mơ màng cảm nhận bàn tay của ai đó lướt qua khuôn mặt của em, môi em, rồi đến nốt ruồi đáng yêu giữa nhân trung, lực tay của hắn càng ngày càng mạnh, Thôi Hiệu Quân vô thức nín thở theo từng chuyển động của bóng người lạ lẫm đó. Thôi Hiệu Quân cố gắng bắt lấy bàn tay của người lạ, chỉ để nghe thấy tiếng cười thích thú của ai đó, thỏ con mờ mịt lắc đầu, cố gắng nheo mắt nhìn dáng người trước mặt.
Lee Sanghyeok thì bận hơn em, hắn cởi bỏ từng lớp quần áo của em như bóc tách một món quà thú vị. Bàn tay nóng rực của hắn lướt qua trên da thịt em, hun đút cả người em trở thành một màu đỏ hồng vì xấu hổ. Em vẫn không biết hắn là ai, nhưng em không muốn bị cởi hết quần áo, Thôi Hiệu Quân giãy nãy, nhưng Thôi Hiệu Quân đã quá yếu ớt vì rượu nên thỏ nhỏ chỉ biết vô thức thút thít trong lúc bị người khác quấy rối mà chẳng thể kháng cự. Rượu làm đầu óc em mụ mị, càng làm cơ thể em trở nên nhũn mềm không tả nổi.
Người đi đường giữa nọ đã lần mò vào tận đũng quần của em, ẩm ướt, cứng rắn và nóng bỏng, hắn nghĩ có lẽ mình đã kích thích em đủ nhiều. Thôi Hiệu Quân mờ mịt hai mắt, khẽ rên rỉ vì bị đụng chạm quá càn rỡ, không, đây không phải là cảm giác em nên có, đáng lẽ em phải vội vã đứng dậy và bỏ chạy ngay, những người anh thân thiết của em không bao giờ làm ra những loại chuyện như vậy. Em biết rồi, đây chắc chắn là người lạ. Thôi Hiệu Quân vươn tay chạm vào người trước mặt, ý muốn nói là buông em ra đi, em không thích như vậy, chẳng hiểu thế nào đến tai đến mắt của hắn lại giống như ve vãn, em muốn, làm tiếp đi anh.
Chẳng mất quá nhiều thời gian để em lồ lộ ở trên giường, Thôi Hiệu Quân chỉ biết ngăn cản hắn bằng những cái gạt tay mềm nhũn thì làm sao hắn có thể dừng lại, hậu quả là thỏ con chẳng còn mảnh vải nào che thân, tất cả đều phô diễn cho hắn ngắm như một món chính thật ngon miệng giữa bàn tiệc xác thịt đầy hư hỏng. May thay, chỉ có hắn là vị khách duy nhất ở đây. Lee Sanghyeok nghĩ chẳng ai có thể từ chối một miếng mồi ngon ăn như vậy, em, hoàn toàn trần trụi và mơ màng vì say, nhìn thế nào cũng giống như một con điếm đang sẵn sàng để phục vụ đàn ông, có thêm hai hay ba người nữa em vẫn chịu được mà thôi. Nhưng ít nhất không phải là hôm nay, vì bây giờ em chỉ có hắn.
Sanghyeok vuốt ve khuôn mặt gầy gò của em, lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má. Em uất ức lắm, em không muốn phải bị cưỡng hiếp như thế này, cảm giác bất lực thậm chí còn dữ dội hơn chuỗi thua khủng khiếp em đã trải qua trong quá khứ. Không, khi em là một tuyển thủ, thắng thua chính là do em quyết định, nhưng khi nằm trên giường của ai đó và bị chuốc say như hôm nay, toàn bộ ý chí phản kháng của em bị men say ăn mòn như dung dịch a-xít kịch độc nhất. Thôi Hiệu Quân bật khóc nức nở, cứ nghĩ người lạ thấy sẽ mềm lòng tha thứ cho em, thế nhưng đáp lại em chỉ là cái nhếch môi và một nụ cười đầy ẩn ý. Không, em không muốn hiểu, em chỉ muốn thoát ra ngoài, báo với mọi người để hắn bị bắt đi, em sẽ khóc thật to, kể cho mọi người nghe em đã sợ hãi như thế nào...
Ngay khi bị hắn tiến vào, Thôi Hiệu Quân chỉ biết nắm chặt ga trải giường, cả người em run rẩy vì những cơn cực khoái không thể kiềm chế. Thỏ con chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế này, ngón tay của hắn quá linh hoạt, chạm vào em, vào những điểm yếu mà em không hề hay biết. Chỉ đến khi em nức nở vì bị bàn tay của hắn dạo đầu đến bắn ra thì Thôi Hiệu Quân mới có thể tỉnh táo hơn đôi chút. Nhưng ánh đèn quá mờ nhạt làm em không thể nào nhìn hắn một cách rõ ràng, chỉ biết là, người đàn ông này quá mạnh mẽ, một tay hắn nâng cả hông của em lên, em không biết vì sao lại dễ dàng như vậy, có phải vì em quá gầy không?
Lee Sanghyeok không thể kiềm chế nữa, hắn siết chặt hõm eo em mà thúc vào bên trong, thỏ con chỉ biết cong người lên vì sướng. Hai mắt em đã mờ sương vì nước mắt, không, đây chính là cưỡng hiếp, em không muốn đâu, nhưng hắn luôn chạm vào điểm ngọt ngào nhất bên trong em, Thôi Hiệu Quân chỉ biết nức nở khi một cơn cực khoái khác mỗi lúc một gần. Đến đây thì em chẳng thể giấu nổi những tiếng rên rỉ đầy sung sướng, lý trí duy nhất cũng từ bỏ ý định bỏ chạy. Thỏ con quấn đôi chân dài quanh eo của người trước mặt, phải rồi, tại sao lại phải chạy cơ chứ, chẳng phải người trước mặt của em đang là Faker sao?
Thỏ con có nghĩ trăm phương ngàn kế cũng không tính đến việc mình sẽ leo lên giường của hắn, nhưng biết làm sao được, thay vì nghĩ đến việc đánh bại người đi đường giữa lẫy lừng trên sân khấu, em lại muốn quỳ rạp xuống chân hắn mà cầu xin được giao hoan. Có phải em quá hư hỏng, quá dâm đãng hay không? Không phải đâu mà, thỏ con lắc đầu khi được hắn xốc lên mà chịch, em chỉ không muốn bỏ qua cơ hội quý giá này, em nghĩ, làm gì có ai có thể từ chối được lên giường với Quỷ Vương chứ?
Đúng vậy, em chỉ là một kẻ cuồng tín hèn mọn, may mắn có được một lần để gần gũi với hắn, với vị thần em luôn sùng bái kính cẩn và ngoan đạo. Em, chỉ biết ôm chặt lấy bả vai của thần, nức nở rên rỉ và gọi tên của thần, miễn là hắn muốn, em sẽ cho hắn tất cả, cơ thể của em, trái tim của em, linh hồn của em...
Và làm sao Sanghyeok có thể buông tay khi chính em là người giở thủ đoạn với ly rượu của hắn?
Có lẽ là em đã tính toán tỉ mẩn để cả hai cùng say, cùng trải qua một đêm mật ngọt đầy sai trái, để rồi hôm sau em sẽ lập tức bỏ đi và chúng chỉ còn là một bí mật mãi mãi bị chôn vùi dưới ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, thế nhưng, em vẫn còn quá non nớt, ly rượu đó sớm đã bị hắn đổ đi, chỉ có em tự nguyện hiến dâng cho hắn.
Nhịp ra vào của hắn một lúc một nhanh, Thôi Hiệu Quân chẳng thể nghĩ được nữa, sướng, em sướng, em chỉ biết lầm bầm những câu chữ vụn vỡ bằng tiếng Quan Thoại, ngước nhìn hắn với ánh mắt tôn thờ và mù quáng. Em đây, tất cả đều là của anh, em cho anh hết...
Thôi Hiệu Quân đã bị giày vò đến mức không thể thở nổi, tay em bị hắn cầm lấy như dây cương, biến em thành một con ngựa cái bị cưỡi không thương tiếc. Tuy nhiên, Thôi Hiệu Quân chỉ biết phóng túng rên rỉ, để lộ bản chất thật của một con đĩ dưới chân của thần. Nhưng em nghĩ, chỉ cần là Sanghyeok, dù có bị sỉ nhục, bị chà đạp, bị cưỡng hiếp tàn bạo, em vẫn thỏa mãn chấp nhận mà thôi. Chưa kể là hắn làm em sướng, Thôi Hiệu Quân bị chịch tàn nhẫn đến mức lưỡi hồng cũng nhè ra, sướng...
Vị thần của em đang thì thầm cái gì đó, tiếng Hàn sao, em nghe không thể hiểu, chỉ biết là giọng nói của hắn quá quyến rũ, khiến cả hai chân em mềm nhũn ngã khuỵu xuống, vô tình khiến mông mềm em ngẩng lên, cổ vũ hắn đâm vào, giày xéo nó, khiến em nức nở sung sướng đến bắn thêm một lần. Thôi Hiệu Quân đã hoàn toàn trở thành một con đĩ nứng tình, phô bày tất cả những gì xinh đẹp nhất của bản thân để lấy lòng Lee Sanghyeok. Nếu đồng đội em biết thì có giận em không, nếu Lý Thừa Dũng biết thì có thất vọng về em không? Em lắc đầu, chắc là sẽ không, vì mấy ai can đảm để giành lấy cơ hội lên giường với hắn? Chắc hẳn anh ấy sẽ phải khen em thông minh, khen em nhanh nhẹn, vì em cho rằng tất cả những tuyển thủ Liên Minh Huyền Thoại đều chẳng phải muốn lên giường với Lee Sanghyeok sao?
Thôi Hiệu Quân không biết mình đã bị làm đến bắn ra bao nhiêu lần, tuy nhiên eo em lại tiếp tục bị xốc lên mặc cho cặp đùi trắng nõn đang run rẩy vì vẫn còn cực khoái. Lỗ nhỏ đã bị đâm rút đến mềm rục, đỏ au, tinh dịch trắng đục hòa lẫn với nước dâm. Hắn lại lẩm bẩm cái gì đó, Thôi Hiệu Quân nghĩ hắn đang mắng em dâm, nhưng em mặc kệ, vì em biết hắn vẫn chưa muốn dừng lại. Dương vật của hắn vẫn còn cứng, đôi mắt của hắn vẫn còn đỏ ngầu vì dục vọng, rõ ràng là em chưa đủ tốt để thỏa mãn thần, em vẫn còn muốn cố gắng thêm nữa...
Lee Sanghyeok lại đặt em về tư thế bình thường, vắt hai chân của thỏ con lên bờ vai vững chãi. Thôi Hiệu Quân chỉ còn biết sướng, dương vật của hắn đâm thẳng vào điểm nứng của em, thỏ con đã khóc đến ướt đẫm hai má, nước dâm của em cũng tuôn đầy cả giường. Những âm thanh va chạm đầy xấu hổ, những giọt mồ hôi đọng lại trên trán của hắn, em muốn vươn người dậy mà liếm hết chúng đi. Tuy nhiên thỏ con đã mềm tan vì bị chịch đến không biết trời trăng gì nữa, những cơn cực khoái cứ đến, rồi lại đến, rồi lại đến, từng chút từng chút đẩy em đến bờ vực, để rồi cuối cùng em không còn cơ hội để quay đầu, hoàn toàn tan vỡ trước mặt của hắn.
Lee Sanghyeok đã quyết định dừng lại, Thôi Hiệu Quân trước mặt hắn đã trở thành một con búp bê bị đụ nát bấy. Làn da trắng nõn cũng không còn như trước, phủ đầy những vết cắn xanh tím, những vết hôn, liếm mút vẫn còn đỏ bừng. Nếu người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ cáo buộc hắn bạo hành tình dục với người đi đường giữa trẻ tuổi người Trung Quốc.
Nhưng Thôi Hiệu Quân lắc đầu.
Thỏ con tiếp tục chổng mông lên, mặc cho tinh dịch nhỏ giọt xuống ga trải giường. Em biết, hắn vẫn còn cứng.
Và Sanghyeok thì không muốn từ chối. Dương vật lại tiếp tục tìm kiếm và lùng sục điểm dâm của em, đúng vậy, em chính là một con chó cái ngoan ngoãn của Lee Sanghyeok, em sẽ không ngần ngại thừa nhận điều đó, miễn là hắn yêu cầu em nói ra. Em yêu anh, Thôi Hiệu Quân lấp bấp bằng vốn tiếng Hàn ít ỏi của mình, em chỉ hy vọng vị thần cao quý ấy nghe được nỗi lòng của em, không cần phải hồi đáp. Lee Sanghyeok chạm nhẹ lên vành tai đỏ ửng của em, bên dưới vẫn ra vào không ngừng, hắn không trả lời, chỉ hôn lên môi em như một câu trả lời không đầu không cuối.
Sướng quá, Thôi Hiệu Quân khóc ré lên, dương vật của em đã bị hắn chạm vào và an ủi, khiến nó giật nảy lại muốn bắn ra, nhưng từng chút tinh dịch của em đã bị hắn ép phải bắn sạch trong những cơn cực khoái lúc nãy. Thôi Hiệu Quân van xin, em muốn dừng lại, nhưng Sanghyeok vẫn mặc kệ mà nắc em, chỉ đến khi em thấy vô số những vì sao trắng xóa, em mới biết mình đã bị hắn đụ đến mức hư hỏng tè ra cả giường.
Thôi Hiệu Quân chỉ còn sức để hôn hắn một chút, sau đó ngất đi.
Sanghyeok mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip