Chương 12: Cãi lộn
Jihoon đã miễn cưỡng để Jisoo và Chan trở lại chiếc ghế dài mà họ đã sử dụng cho dự án của họ hồi nãy, trong khi Jeonghan đang lục lọi gì đó trong căn hộ và Seungcheol lười biếng dựa vào tường. Rõ ràng Seungcheol và Jihoon vẫn cực kỳ phản đối sự ràng buộc của người anh em của mình. Mặc dù Jihoon thừa nhận đã nghĩ Jisoo là một Người Sử Dụng tốt bụng, nhưng điều đó rõ ràng không có nghĩa là cậu nghĩ về anh như một người có năng lực. Tuy nhiên, Seungcheol dường như nói chung là phản đối việc có một Người Sử Dụng và lập giao ước, bất kể với ai. Jisoo có thể cảm thấy cái lườm lườm của anh ta xuyên qua một bên đầu mình.
Chan là người duy nhất thẳng thắn về tình hình. Em đã cố gắng than vãn, cầu xin, phàn nàn và ngay bây giờ, cố gắng chỉ ra tất cả những lý do tại sao Jisoo không nên gắn bó với Jeonghan (thật lòng mà nói, em không thể nghĩ ra nhiều lý do) mà đều như là gió thổi qua tai. Người Sử Dụng đã nhiều lần giải thích rằng đó chủ yếu là quyết định của Jeonghan và giờ thì anh đã quá mệt mỏi với việc lặp lại câu nói đó. Anh chỉ đang nghĩ cách để Người Hỗ Trợ của mình bình tĩnh lại, khi nguyên nhân thực sự của sự không hài lòng của Chan bước vào phòng.
Jeonghan đang cầm một chiếc hộp nhỏ làm bằng gỗ bóng loáng và đặt nó lên bàn cà phê trước khi ngồi xuống cạnh Jisoo (cách xa Chan, người đang cau có với anh ấy). "Mẹ đã cho tôi cái này khi tôi mười tám tuổi, bà đã nhận nó từ cha mẹ mình khi còn nhỏ." Mở nó ra, anh ấy để lộ một con dao găm bạc lấp lánh được đặt chắc chắn trên lớp nhung đỏ như máu. "Tôi khá chắc chắn rằng thứ đó đã được kế thừa trong gia đình hàng thế kỷ nhưng có lẽ tôi là Người Năng Lực đầu tiên làm vấy bẩn nó," anh ấy nói với vẻ khinh bỉ, trong khi lướt những ngón tay mảnh khảnh trên tay cầm trang trí. Anh ấy lấy nó ra khỏi hộp và cân nó trong tay trước khi quay về phía Jisoo, anh trông khá khó chịu khi ở gần vũ khí. "Được rồi, bây giờ đến lượt cậu sử dụng nó.
Người Sử Dụng tái nhợt đi đáng kể khi Jeonghan đưa cho anh con dao găm và anh cầm nó như thể con dao bạc có thể cắn đứt tay anh ngay lập tức. "C-cậu không tự làm được sao? Tôi không muốn làm đau cậu," anh yếu ớt hỏi nhưng hi vọng của anh lập tức bị Jihoon dập tắt.
"Theo truyền thống, Người sử dụng sẽ lấy máu của Người Năng Lực trước. Anh đã ngủ hết lớp một hay gì đó à? Đó là kiến thức cơ bản," Người Chiến Đấu nhỏ bé chế giễu.
"Chỉ vì anh học nó không có nghĩa là nó nhất thiết phải đúng. Tôi đã tự mình làm điều đó và mối liên kết của tôi với Jisoo là hoàn toàn tốt đẹp." Chan lao vào bảo vệ Người Sử Dụng của mình, "Tôi cũng được dạy rằng phải thường xuyên đánh các Người Năng Lực của mình để giữ họ trung thành và tôi nghĩ tất cả chúng ta đều có thể đồng ý rằng điều đó như cc ấy." Jisoo nhăn mặt trước từ ngữ của em trong khi các Người Chiến Đấu nhăn mặt trước bức tranh bạo lực mà người trẻ hơn đã gợi ra; Gia đình của Chan thực sự rất khác với cha mẹ của họ.
"Được rồi, vậy thì hãy làm theo cách của cậu," Jeonghan nhượng bộ sau vài giây do dự và lấy lại vũ khí từ tay Người Sử Dụng đang rất nhẹ nhõm.
Mọi người nín thở khi Người Chiến Đấu dùng đầu nhọn của con dao găm rạch một đường dài đẫm máu trong lòng bàn tay. "Trời ơi, có cần phải rạch sâu như vậy không? Nó chảy ra đầy thảm rồi," Jihoon ngay lập tức khó chịu trong khi Jisoo cuống cuồng tìm khăn giấy trong ba lô để cầm máu.
"Chỉ cần liên kết và vết cắt sẽ khép lại - và đừng phàn nàn nữa Ji, anh đã không nói gì khi em bị chảy máu mũi vào ngày hôm kia."
"O-oh đúng rồi, xin lỗi, tôi quên mất" Jisoo lắp bắp và ngại ngùng, khiến Chan và Jeonghan thích thú. Seungcheol và Jihoon chỉ nhìn nhau với vẻ hoài nghi. Người Sử Dụng lấy con dao găm và cẩn thận cắt vào đầu ngón tay của mình, nao núng khi nhìn thấy máu của mình. Anh nhanh chóng ấn ngón tay của mình vào lòng bàn tay của Jeonghan, người đã tận dụng cơ hội để lén lút nắm tay anh (khiến Chan rất khó chịu).
Cảm giác dễ chịu quen thuộc khi có thứ gì đó ấm áp quấn lấy tay chân bao trùm lấy Jisoo và anh nhắm mắt lại để hưởng thụ nó. Nơi mà khoảnh khắc trước đó chỉ có Chan và anh, giờ đây có một sự hiện diện thứ ba đang hình thành trong lồng ngực của anh. Cảm giác đó khác hẳn với Người bảo vệ, hơi kém mềm mại và ngây thơ, nhưng cũng dễ chịu như vậy. Hiện tại anh không thể nắm bắt được cảm xúc của Jeonghan thông qua mối liên kết, nhưng anh chắc chắn rằng điều đó sẽ thay đổi sau khi hiểu rõ hơn về đối phương.
Khi anh mở mắt ra, Jeonghan đang mỉm cười với anh, trông khá hài lòng. "Cái này cảm giác khá tốt và thực sự khác biệt so với khi mẹ tôi làm."
"Nó khác biệt như thế nào?" Seungcheol hỏi, quá tò mò để giữ im lặng vì giận Jeonghan lâu hơn nữa.
"Hm, thật khó để diễn tả. Với mẹ, nó giống như một cuộc xâm lược mặc dù đó là một giao ước chung. Nhưng cái này thì thực sự ấm áp theo một cách nào đó, nó rất nhẹ nhàng và tớ thực sự có thể cảm thấy rằng Jisoo đang rất gần gũi." Cả hai Người Chiến Đấu đều tò mò trước lời giải thích của anh em họ và nhìn Jisoo với mối liên kết mới.
"Hyung và tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của nhau thông qua mối liên kết," Chan tự hào nói, "đó là cách tôi tìm thấy anh ấy sớm như vậy."
"Có thật không? Tớ không biết bố mẹ cũng làm được điều đó?" Seungcheol hỏi Jeonghan, người chỉ nhún vai.
"Không biết, nhưng nếu có thì họ cũng chưa bao giờ nói với tớ. Lần sau hãy hỏi họ đi."
Sau khi kiểm tra điện thoại, Jisoo đứng dậy khỏi ghế sofa trong khi vô vọng lau vết máu khô trên tay. "Tôi nghĩ bây giờ nên về nhà rồi, đã tám giờ rưỡi rồi."
"Chờ đã, khoan đã, cậu không tò mò về khả năng của Jeonghan sao?" Seungcheol hỏi, dáng vẻ chàng sinh viên vui vẻ mà Jisoo đã gặp trước đây khi thấy qua vẻ ngoài lạnh lùng, "cậu ấy là một năm sao nên khá tuyệt đấy." Anh ta đẩy Người Sử Dụng xuống, đặt thẳng vào lòng Jeonghan.
"Ừm... Được rồi. Nó là gì vậy?" Jisoo hỏi, hơi bối rối vì bị đối xử thô bạo và cố gắng đến vị trí cũ của anh là ở giữa hai Kết Đoàn của mình - nhưng Người Chiến Đấu mới của anh như vô tình mà vòng tay qua eo anh (trong khi Chan một lần nữa lườm từ bên kia sopha).
"Tớ sử dụng thuật thôi miên. Hay tớ gọi nó như vậy. Nếu tớ khiến đối thủ nhìn vào mắt mình trong vài giây, tớ có thể ra lệnh cho họ làm một việc gì đó hoặc hành động theo những mệnh lệnh nhất định. Sau đó, họ không nhớ gì về nó, điều này sẽ giúp ích che giấu cấp bậc của tớ, nhưng tớ không thể ra lệnh cho họ làm bất cứ điều gì trái với ý muốn hoặc quy tắc đạo đức của họ. Tuy nhiên, sau đó tớ bị đau đầu kinh khủng, đó là lý do tại sao tớ cố gắng không sử dụng nó quá thường xuyên." Jisoo đã ngừng ngọ nguậy và quay lại nhìn anh ấy đầy kinh ngạc và ngay cả Chan cũng có vẻ ấn tượng - Người Chiến Đấu rõ ràng rất hài lòng với sự chú ý không khinh biệt đối xử.
Jihoon phá vỡ sự im lặng bằng cách vỗ tay, khiến bộ ba giật mình vì tiếng động đột ngột. "Được rồi, khoác lác đủ rồi. Jisoo, tôi sẽ gọi taxi cho anh và Chan để hai người không phải đi bộ về - không được cãi! Dù sao thì cũng là lỗi của chúng tôi khi giữ anh muộn vậy, hãy để chúng tôi trả tiền." Jeonghan gật đầu đồng ý trong khi Seungcheol cau mày nhưng chọn cách im lặng.(Tác giả không ghi nhưng chắc chắn anh Thắng trả rồi:))))
Việc chia tay với các Người Chiến Đấu hơi khó xử. Không ai biết phải nói gì nên cuối cùng họ chỉ gật đầu cứng nhắc và hẹn gặp lại vào ngày mai. Jisoo cảm thấy kỳ lạ khi bỏ lại một trong những Kết Đoàn của mình, mặc dù mối liên kết vẫn chưa đủ mạnh. Chiếc xe càng đưa anh ra khỏi khu chung cư sang trọng, anh càng cảm thấy sức căng của mối liên kết, giống như một sợi dây chun đang bị kéo căng. Việc không chắc liệu nó có thể đứt sau khi kéo dài quá xa hay không khiến anh vô cùng lo lắng và khó chịu. Trước đây anh đã từng xa Chan nhưng đó chỉ là sau khi mối quan hệ của họ đã bền chặt hơn và bằng cách nào đó, khoảng cách dường như chưa bao giờ lớn như vậy.
Người Hỗ Trợ tất nhiên có thể cảm nhận được sự lo lắng của Người Sử Dụng và cố gắng hết sức để giúp anh thoải mái hơn. Ngay khi họ về đến căn hộ, em bắt anh tắm nước nóng trong khi em pha trà và chuyển tấm chăn dày từ giường sang ghế sofa. Họ dành thời gian còn lại của buổi tối để âu yếm, ăn ramyeon và xem "Chúa tể của những chiếc nhẫn".
Sáng hôm sau với quá nhiều bận rộn để chuẩn bị khiến Jisoo không thể lo lắng về mối liên kết. Đó là ngày chính thức đầu tiên của Chan ở trường đại học và theo thời khóa biểu mà em nhận được từ thư ký, em học tất cả các lớp của Jisoo trừ một lớp - và tất nhiên đó là lớp của Jeonghan và các Người Chiến Đấu khác. Trên đường đi, Jisoo giải thích rằng các lớp học chỉ cho phép những Người Năng Lực có ràng buộc tham gia chỉ khi lớp đó chưa đủ sỉ số, và họ không thể làm gì được với điều đó, nhưng Chan vẫn trông có vẻ hờn dỗi khi họ đến cổng. Em đã vui lên đáng kể khi Người Sử Dụng đề nghị chia sẻ sách và tủ đựng đồ của anh với em.
Jisoo không hề chuẩn bị tinh thần để bị tấn công từ cả hai phía khi bước vào hành lang dài. Cơ thể đầu tiên đâm sầm vào anh, suýt nữa khiến anh nằm xuống sàn, là Yugyeom, mặt cậu bé đã bớt tím hơn trước rất nhiều (thay vào đó, vết bầm bây giờ chuyển sang màu xanh lục và vàng trông đẹp hơn rồi). Người thứ hai là Jeonghan, khuôn mặt xinh đẹp có phần nhợt nhạt và mệt mỏi khi bám vào cánh tay anh.
Màn chào hỏi cuồng nhiệt đã thu hút sự chú ý của Jihoon và Seungcheol, cũng như nhóm của Jackson, những người nhìn với vẻ khinh thường rõ ràng. Nó làm cho Người Sử Dụng đỏ mặt như quả cà chua chín và anh vội vàng cố gắng để hai Người Chiến Đấu buông anh ra với sự giúp đỡ của Chan (đều thất bại). "Uhm.. chào buổi sáng. Đợi đã, cái gì vậy?" Cả hai Người Chiến Đấu đồng thời mở miệng định nói chuyện nhưng Jisoo đã giơ tay ngăn họ lại. "Làm ơn từng người một. Yugyeom, em trước vì em thực sự cần quay lại với Jackson, anh ấy trông không được vui." Người trẻ hơn ngay lập tức bắt đầu vui vẻ lảm nhảm về loại thuốc mỡ mà Jisoo đã đưa cho cậu ấy và nó hoạt động tốt như thế nào. Khi cậu ấy vẫn đang khen ngợi Jisoo sau vài phút trò chuyện liên tục, sự kiên nhẫn của Jeonghan rõ ràng đã cạn kiệt.
"Bây giờ cậu tự quay lại chỗ Người Sử Dụng của mình hay để tôi phải quăng cậu đến đó?" anh ấy rít lên, cắt ngang cuộc độc thoại của Yugyeom. Jisoo ném cho anh ấy một cái nhìn khiển trách vì đã thô lỗ nhưng Jeonghan chỉ phớt lờ anh trong khi nhìn chằm chằm vào Người Chiến Đấu trẻ.
"Thử đi, tôi sẽ nướng khét mông anh, đồ con gái..." Giọng Yugyeom nhỏ dần và mặt cậu bé trở nên trống rỗng một cách kỳ lạ. Cậu ấy buông Jisoo ra mà không phản kháng gì thêm và lặng lẽ bước đến chỗ Jackson, người ngay lập tức bắt đầu kéo cậu bé đi. Ngay khi Người Sử Dụng kia chạm vào Yugyeom, cậu bé hoang mang và dường như trở lại bình thường (mặc dù trông vẫn khá bối rối).
Jisoo biết chính xác chuyện gì đã xảy ra khi nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Jeonghan. "Điều đó có thực sự cần thiết không? Dù sao thì em ấy cũng sẽ rời đi sớm thôi, cậu biết điều đó mà."
"Như vậy thì nhanh hơn," Người Chiến Đấu nói đơn giản và cười toe toét với Chan.
Người Sử Dụng chỉ biết thở dài và lắc đầu. "Ồ được rồi. Cậu có ổn không? Cậu trông rất mệt mỏi."
"Đêm qua anh ta không ngủ được nhiều," giọng Jihoon vang lên sau lưng anh, "và anh sẽ hối hận vì đã giao ước ngay khi cơn đau đầu ập tới." Cậu nhìn Jeonghan, anh ấy chỉ nhún vai theo kiểu 'đáng mà'.
"Anh nghĩ có vấn đề gì đó với khoảng cách giữa chúng ta. Khá là khó chịu," Jeonghan nói, nhưng khi nhận thấy khuôn mặt ủ rũ của Jisoo, anh ấy lập tức cố gắng giảm nhẹ. "Cũng không tệ lắm, anh chắc là mình có thể quen với nó. Đừng buồn thế, bé cưng, nó không hợp với bạn đâu."
Cái tên thân mật khiến Người Sử Dụng nở một nụ cười nhưng sự lo lắng của anh đã làm lu mờ cảm giác xao xuyến trong lòng anh. "Mình cũng cảm thấy điều đó và mình nghĩ mình cũng sẽ không thể ngủ được nếu không có Chan chăm sóc cho mình. Cậu có nghĩ chúng ta nên hủy giao ước không?"
Jeonghan hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của anh để quan sát Chan với vẻ nghi ngờ. "Chính xác thì Chan đã chăm sóc cậu tối qua như thế nào?"
"Huh? Ừm... Em ấy-" Jisoo hơi giật mình trước giọng điệu sắc bén mà Người Chiến Đấu đã sử dụng và anh không chắc điều gì đã tạo nên cái nhìn nóng bỏng giữa hai Kết Đoàn của mình.
"Chúng tôi đi tắm, vui vẻ trên ghế, sau đó thì ngủ cùng nhau và âu yếm nữa. Hyung hơi mệt sau đó nên anh ấy ngủ thiếp đi khá nhanh," Chan nói một cách tự mãn, nhấn mạnh vào tất cả những từ sai trái. Jisoo không chắc tại sao mình lại đỏ mặt nhưng bằng cách nào đó câu nói đó nghe có vẻ sai sai và cái nhìn mà anh nhận được từ các Người Chiến Đấu chỉ làm cảm giác đó thêm mãnh liệt.
"Ừ, anh nghĩ tối nay anh sẽ ngủ lại chỗ bạn," Jeonghan đột nhiên nói. "Sau đó, chúng ta sẽ không gặp phải vấn đề đó nữa."
"Nhưng mình chỉ có sô pha cho cậu ngủ, không thoải mái lắm đâu?" Người Sử Dụng hỏi một cách lo lắng, hoàn toàn bỏ lỡ vấn đề trong khi cố gắng tìm hiểu xem chiếc ghế dài của anh có đủ lớn để Người Chiến Đấu nằm đúng cách hay không.
"Anh sẽ ngủ chung giường với Chan. Sẽ không có vấn đề gì vì chúng ta đã biết nhau quá lâu - phải không Chan?"
"Xin lỗi đã làm anh thất vọng nhưng tôi ngủ với Jisoo," người trẻ hơn nói với nụ cười toe toét hài lòng, "còn nữa, mới hôm qua anh nói rằng anh sẽ ở nhà của mình."
"Hãy giải quyết chuyện này vào bữa trưa, lớp học sẽ bắt đầu sau năm phút nữa," Seungcheol can thiệp vào điều có thể biến thành một cuộc ẩu đả lớn và cả nhóm miễn cưỡng tách ra.
Mặc dù họ đã thảo luận trong suốt giờ nghỉ trưa (ít nhất là Chan và Jeonghan đã làm, Jisoo vẫn ổn với mọi thứ và các Người Chiến Đấu khác thực sự không quan tâm) họ không thể tìm ra giải pháp làm hài lòng tất cả (hai bên).
Cuối cùng, Jisoo đề xuất chỉ đơn giản là cố gắng để Người Chiến Đấu ngủ qua một đêm trước, trước khi quyết định bất cứ điều gì lâu dài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip