Chương 6: Nhóm dự án
"Chan!" Jisoo hét lên, đứng dậy nhanh nhất có thể. Anh chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của hai Người Năng Lực đang ép sát nhau - tay của Yugyeom đặt trên ngực của Người Hỗ Trợ và Chan đang ôm cánh tay của Người Chiến Đấu, khuôn mặt của họ chỉ cách nhau vài inch. Jackson đang cười sau lưng Người Sử Dụng nhưng giọng cười của không hề có sự vui vẻ, mà chỉ là sự thích thú đầy cảm lạnh.
Jisoo không dám nhìn đi chỗ khác, sợ nhìn thấy Người Hỗ Trợ của mình gục xuống đất, run rẩy trong đau đớn - nhưng Yugyeom như đang chơi đùa với con mồi của mình, kéo dài đòn tấn công đó.
Jackson rõ ràng không thích điều đó. "Này, kết thúc đi. Anh phải đến lớp nữa," anh ta nói sau vài giây im lặng, giọng nói đầy sự khó chịu.
"Em. . . Em không thể." Câu nói đầy hoang mang của Yugyeom đầy sự nghi vấn và Jisoo nín thở quan sát vẻ kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt Người Chiến Đấu. Cơ thể cậu ta đã ngừng phát sáng, thậm chí không còn một tia điện nào có thể nhìn thấy xung quanh cậu ta nữa.
"Ý là sao khi nói 'không thể'?!" Jackson lúc này đang nổi cáu, coi sự bất lực của Người Chiến Đấu của mình là sự bất tuân.
Yugyeom thậm chí còn tái mặt hơn trước cơn thịnh nộ của Người Sử Dụng và tâm trí của Jisoo đã hướng về Người Năng Lực trẻ tuổi mặc dù cậu ta vừa cố gắng làm hại Kết Đoàn của anh. "Năng lực của em, nó không hoạt động."
Nghe những lời đó, Chan cuối cùng dường như cũng thoát khỏi trạng thái mơ hồ. Một nụ cười toe toét độc ác mà Jisoo chưa bao giờ nhìn thấy trước đây lan rộng trên khuôn mặt em. Chan không còn giống như cậu bé ngây thơ trẻ tuổi, người đã vui vẻ khen ngợi món trứng bác của anh và người đã khóc những giọt nước mắt cay đắng vì gia đình đã rời bỏ em; đôi mắt em lóe lên một thứ gì đó đen tối đã được giải phóng từ sâu bên trong.
Jisoo sợ hãi. Vì sự an toàn của Yugyeom, người chỉ đơn giản là làm theo mệnh lệnh của Jackson, và vì Chan, người dường như đã đánh mất chính mình trong cơn hưng phấn.
"Kết thúc mọi chuyện nào," Người Hỗ Trợ nói, nụ cười toe toét kỳ lạ vẫn còn trên môi khi em thu tay lại để tung một cú đấm.
"Đ** m* nó, thế thì đập chết mẹ thằng còi đó đi!" Jackson hét lên, mặt đỏ bừng giận dữ.
"Chan, dừng lại!" Jisoo đã khóc cùng lúc, cố gắng hết sức để tiếp cận Người Năng Lực của mình - nhưng đã quá muộn. Nắm đấm của Chan đập vào hàm của Yugyeom với một âm thanh ghê rợn và Người Chiến Đấu loạng choạng lùi lại, dựa vào bức tường của hành lang, gần như không thể đứng vững và đôi mắt của cậu ta không còn tiêu cự nữa. Người Hỗ Trợ trẻ tuổi cười khúc khích và tiến về phía cậu ta với nắm đấm trong tay với ý định rõ ràng là kết thúc trận đấu này.
Cánh tay gầy guộc ôm lấy ngực em từ phía sau, ngăn em lại giữa chừng. "Chan, đủ rồi," Jisoo kiên quyết nói, giọng nói của anh đủ uy quyền để khiến người nhỏ tuổi hơn tuân theo ngay lập tức. "Đứng yên đấy, anh sẽ giải quyết chuyện này." Jisoo bước vòng qua Người Năng Lực của mình và lo lắng bước đến chỗ Yugyeom, người vẫn còn đang ngơ ngác, vết đỏ sẫm đang hiện lên trên hàm cậu ta.
"Tránh ra, tên vô dụng này là người của tôi," giọng nói kiêu ngạo của Jackson vang lên từ phía sau.
Cơn giận dữ bùng lên trong lồng ngực Jisoo và anh quay lại đối mặt với Người Sử Dụng kia. "Vô dụng?! Cái quái gì vậy, Jackson! Chính anh là người đã bắt cậu ấy chiến đấu và hãy nhìn tình trạng của cậu ấy bây giờ đi!"
Jackson thẩn thờ đi về phía Kết Đoàn của mình và nhìn thoáng qua khuôn mặt đã bầm tím của cậu ta. "Còn có khi tệ hơn ấy," anh ta nhún vai bác bỏ lời nói của Jisoo trước khi hướng ánh mắt tức giận về phía Chan, người vẫn đứng bất động ở nơi Jisoo đã để em lại. "Vậyyyyy... Cậu đã thắng bằng một Kẻ Khác Biệt à? Với khả năng vô hiệu hóa năng lực, đòn đó hay đấy. Tôi đã đánh giá thấp vì nó nhỏ bé nhưng tôi sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa." Anh ta cười toe toét. "Nhưng cậu thì rất yếu đấy, cậu biết mà. Cậu có nghĩ rằng có thể khống chế nó không?"
"Tôi tự biết làm gì," Jisoo lạnh lùng trả lời, mắt anh không rời Jackson khi anh di chuyển đến trước mặt Chan, giờ đây nhìn đỡ hơn hồi nãy một chút.
"Sự cố chấp sẽ chỉ mang lại rắc rối. Cậu biết không, thay vào đó, cậu có thể kiếm cho mình một Người Chiến Đấu cấp thấp, sau đó sẽ không phải lo lắng gì nữa. Cậu sẽ giao nó cho tôi nếu tôi yêu cầu một cách tử tế chứ?" Jackson đề nghị với một nụ cười rất ngọt ngào, bước một bước táo tợn về phía Jisoo.
"Người Năng Lực không phải thú vật, Jackson," Jisoo nói với vẻ cau có u ám trong khi Chan tiến lại gần anh và dựa vào bên cạnh anh, đan những ngón tay của họ vào nhau.
Jackson chế giễu. "Cậu chắc chứ? Điêu, giờ nó cư xử như một con chó con. Gớm thiệt chứ."
Jisoo cảm thấy Chan cứng người lại trước những lời đó và anh siết chặt tay em trước khi bình tĩnh thu hẹp khoảng cách giữa anh với Jackson.
Bốp.
Lòng bàn tay của Jisoo nóng rát do lực mà anh đã sử dụng nhưng vết đỏ trên mặt của Người Sử Dụng kia là xứng đáng. "Anh nên đưa Yugyeom đến phòng y tế ngay đi, cậu ấy có thể bị tổn thương não đấy," Jisoo nói trước khi bước đi, tay anh một lần nữa đan vào tay Chan - bỏ lại Jackson đang ngây ngốc ôm lấy má anh ta.
Lần thứ hai trong hai ngày, Jisoo chui vào thư viện trước khi bắt đầu tiết học buổi chiều nhưng lần này anh dẫn theo Chan, người vẫn còn khá im lặng. Trốn vào một góc cách xa người thủ thư nhất, anh đặt người em lên ghế và quỳ xuống trước mặt em. "Chan, em có nghe anh nói gì không? Em có ổn không?" anh hỏi, giọng nói đầy lo lắng.
Đôi mắt của Người Hỗ Trợ đã mất đi sự lạnh lùng và giờ đây trông em chỉ còn vẻ mệt mỏi, kiệt sức và lấy lại sự ngây ngô. "Hyung... Chuyện gì xảy ra với em vậy?" Em hỏi, giọng em nghẹn lại và mắt ngấn lệ. Nỗi buồn tràn ngập trong Jisoo, nỗi buồn của Chan và của chính anh. "Em cảm thấy mình bất khả xâm phạm; cảm giác thật tuyệt nhưng cũng thực sự đáng sợ... Em nghĩ em thực sự giống gia đình mình. Em chìm đắm trong quyền lực và sức mạnh," người trẻ hơn thì thầm, cố tình tránh ánh mắt của Người Sử Dụng của mình, quá sợ hãi để thấy sự thất vọng phản ánh trong đôi mắt mắt ấy. "Cảm ơn vì đã ngăn em lại trước khi em làm tổn thương anh ta hơn nữa."
"Chan, nhìn anh này." Jisoo kiên nhẫn đợi cho đến khi Chan ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng. Người Sử Dụng mỉm cười với Kết Đoàn của mình và vỗ nhẹ vào đầu gối em. "Em đã mất kiểm soát nhưng đó là điều có thể xảy ra với bất kỳ ai. Em đã dừng lại khi anh giữ em lại và nghe lời anh nói, đó là điều quan trọng nhất. Đừng dằn vặt bản thân mình vì những sai sót đó nữa."
Chan vẫn trông có vẻ không tin, trán nhăn lại và mũi đỏ bừng. "Nhưng em là Người Hỗ Trợ, không phải Người Chiến Đấu. Em nên bảo vệ chứ không phải chiến đấu."
"Em đánh nhau vì có người tấn công em. Anh nghĩ đó là lý do chính đáng," Jisoo bình tĩnh nói.
"Vậy anh không giận em sao?" Chan hỏi, giọng chỉ là tiếng thì thầm và đôi mắt lại ướt.
Jisoo chỉ cười và đứng dậy ôm em. Người trẻ hơn tận dụng cơ hội để vùi mặt vào hõm cổ của Người Sử Dụng. "Tất nhiên là không rồi. Anh rất mừng vì em không sao; anh đã thực sự lo lắng khi Yugyeom cố giật điện em. Hãy cố gắng tránh xa Jackson đi nhé."
Chan bật cười trên chiếc cổ mềm mại của Jisoo, một chút ngứa ngáy chạy dọc sống lưng anh. "Cái tát của anh ấn tượng thật đấy, hyung. Em đảm bảo sau này sẽ không chọc giận anh nữa."
Jisoo lắp bắp và đỏ mặt trước lời nói của em.
Anh đuổi Chan đang gắt gỏng về nhà cùng với mật khẩu căn hộ và một số tiền để mua nhu yếu phẩm - sau một cuộc tranh luận dài về việc liệu Người Sử Dụng có an toàn một mình ở trường đại học hay không, mà Jisoo đã cắt ngang bằng cách chơi bài tuổi tác và nhắc nhở người trẻ hơn rằng dù sao thì em vẫn chưa được phép vào lớp học của anh - anh đã đến lớp học cuối cùng trong ngày, hoàn toàn quên mất dự án nhóm đáng sợ sắp tới.
Nhận ra sự thật đau đớn ngay khi giáo sư mở miệng. "Như tôi đã nói ngày hôm qua, ta sẽ làm dự án thay vì kiểm tra giữa kỳ. Để đảm bảo rằng không ai bị sót, tôi đã tự chia nhóm. Hãy đứng dậy khi tôi gọi tên để các thành viên trong nhóm có thể tìm thấy nhau."
Jisoo nuốt nước bọt và nhìn xung quanh, lo lắng tự hỏi mình có thể chung nhóm với ai.
"Nhóm bốn: Hong Jisoo." Anh loạng choạng đứng dậy, tim đập quá nhanh. "Kim Seokmin, Kim Youngwoon và Lee Jihoon."
Anh chết lặng khi tên sinh viên đô con đứng dậy, người đã dẫm lên hết đồ của anh ngày hôm qua. Jisoo nuốt khan và tránh ánh mắt của hắn, thay vào đó tìm kiếm các thành viên còn lại trong nhóm. Một tia hy vọng lóe lên khi anh nhận thấy cậu sinh viên dễ thương với nụ cười rộng giúp anh lấy giấy tờ cũng đã đứng dậy. Người thứ tư là một Người Sử Dụng nhỏ nhắn, trông còn khá trẻ với khuôn mặt tròn dễ thương nhưng đôi mắt đen sắc lạnh, ấn kí chìa khóa của cậu ta lộ ra từ cổ áo sơ mi.
Sau khi giáo sư nói xong, các nhóm có thời gian để bắt đầu lập kế hoạch cho dự án của mình. Với cảm giác bồn chồn trong người, Jisoo bước lại gần chiếc bàn mà những người khác đã tập trung xung quanh, co người lại một chút trước ánh nhìn của hai thành viên ném về phía mình. "Xin chào, tên tôi là Jisoo. Rất vui được gặp mọi người," anh tự giới thiệu mình với một nụ cười lo lắng và một cái cúi đầu nhỏ.
Cậu học sinh cao nhòng luôn trông vui vẻ cười toe toét và vẫy tay. "À, anh là người cầm cái túi hôm qua! Chào, em là Seokmin." Jisoo thoải mái đôi chút trước thái độ thân thiện của cậu - cho đến khi bắt gặp ánh mắt lườm nguýt của sinh viên đô con. Seokmin thở dài, nụ cười của cậu lại kém tươi hơn một chút. "Và đây là Youngwoon nhưng thích được gọi là Kangin hơn. Là Người Sử Dụng của em." Jisoo chỉ lúng túng gật đầu, vẫn còn sợ hãi trước hành vi hung hăng của người đó.
"Tên tôi là Jihoon," Người Sử Dụng bé nhỏ nói với giọng chán nản. "Người Năng Lực của tôi cũng học lớp này nhưng họ thuộc nhóm sáu. Còn anh là gì?"
Jisoo mất cảnh giác trước câu hỏi đột ngột ném về phía anh. "Ơ hở... sao cơ?"
"Anh là Người Năng Lực à?" Jihoon đánh bạo hỏi, ánh mắt mãnh liệt không rời khuôn mặt Jisoo.
"K-không, tôi là Người Sử Dụng," anh trả lời với một nụ cười lo lắng khác, loay hoay với chiếc túi của mình để bình tĩnh lại.
"Vậy thì đừng có bồn chồn và cư xử như vậy nữa. Cậu thật thảm hại," Kangin chế giễu, ánh mắt của anh ta giờ đây có vẻ khinh bỉ hơn là tức giận. Jisoo đỏ mặt xấu hổ và cắn chặt môi để ngăn không rơi nước mắt. Anh chưa bao giờ muốn trở thành một Người Sử Dụng ngay từ đầu và tại sao điều đó lại quan trọng với người tên Kangin này? Anh biết rằng anh không có năng lực làm Người Sử Dụng, đó chính là lý do tại sao anh đã phản đối việc lập giao ước với Chan, nhưng nghe điều đó từ người khác vẫn khiến anh đau lòng.
"Nào, nào," Seokmin vội vàng xen vào, "tất cả hãy hòa thuận với nhau. Chúng ta phải hoàn thành dự án này để qua lớp. Đã có ai có ý tưởng hay cho chủ đề này chưa?"
Jisoo giữ im lặng trong thời gian còn lại, chỉ góp ý khi được hỏi. Mặc dù điều đó không ngăn được Kangin đưa ra những lời nhận xét khiếm nhã về anh, mỗi lời nhận xét đều đè nặng lên trái tim anh.
Sau giờ học, khi Jihoon và Kangin đã rời đi, Seokmin một lần nữa bước đến bên anh. "Đừng để ý lời nói của Kangin, anh ta là một kẻ hay bắt nạt và thích bắt nạt những người mà anh ta cho là yếu hơn mình. Em đã từng cố gắng loại bỏ tính xấu đó nhưng giờ thì lại nghĩ đó là một phần tính cách của anh ta luôn rồi." Seokmin gửi cho Jisoo một nụ cười ấm áp và đặt tay lên vai Người Sử Dụng. "Em rất vui khi có anh trong nhóm. Em nghĩ chúng ta sẽ hợp nhau đấy."
Hơi ấm tràn ngập cơ thể Jisoo, chạy dọc sống lưng nhột nhột, và anh không thể không mỉm cười đáp lại. "Cảm ơn, Seokmin. Anh cũng rất vui khi có em làm cộng sự."
Khi Jisoo mở cửa căn hộ của mình, anh thấy khói và mùi của thứ gì đó đang cháy. Quá hoảng loạn, anh chạy vào phòng khách mà không cởi giày hay áo khoác, cố gắng xác định nguồn gốc của đám cháy. "Chan?! Em có ở đây không đó?" anh lo lắng gọi trong khi cố gắng kìm nén cơn ho.
Cửa bếp mở ra và Người Hỗ Trợ bước ra, trông có vẻ ngượng ngùng. "Ô, chào hyung, anh về sớm ghê."
"Mùi gì đấy?" Jisoo hỏi một cách nghiêm nghị - thầm nhẹ nhõm vì người kia vẫn còn sống và không bị cháy thành tro.
"Um... Em nghĩ rằng anh sẽ đói sau khi học về nên đã cố làm món mì ramyeon mua ngày hôm qua, nhưng nó không được ngon cho lắm..." Chan gãi gáy và cúi đầu xấu hổ.
Người Sử Dụng bước vòng qua em để xem xét căn bếp, chỉ để thấy một trong những chiếc nồi của anh đã bị hỏng hoàn toàn và toàn bộ bếp ngập trong sương khói, nước tràn lan. "Để anh đoán xem. Em đã để nhiệt độ cao nhất và nước sôi trào lên. Và trong khi đang bận lau nó đi, phần nước còn lại bốc hơi và sợi mì biến thành than chứ gì?" anh hỏi có phần thích thú trong khi mở cửa sổ nhà bếp thông thoáng hết mức có thể.
Chan đỏ mặt gật đầu. "Em xin lỗi, hyung. Hôm nay em đã mang đến cho anh rất nhiều rắc rối rồi."
"Chà, nó giúp anh không nghĩ dự án nhóm,một chuyện tốt đấy," Jisoo thở dài, "nhưng hãy hứa với anh là em sẽ không nấu ăn nữa khi ở nhà một mình."
Sau khi Jisoo dạy Chan cách nấu mì ăn liền đúng cách và Người Năng Lực đã vui vẻ ăn hết hai trong ba gói còn sót lại ("Chúng ngon quá, em muốn ăn chúng hàng ngày." - "Không, nó không tốt cho sức khỏe." - "Nhưng hyuuuuung..."), hai chàng trai xem TV, nằm ôm nhau trên sofa cho đến khi kiệt sức. Chan là người đầu tiên không thể mở mắt được nữa và ngủ thiếp đi khi tựa đầu vào vai Người Sử Dụng, thỉnh thoảng lại rúc vào xương quai xanh của anh. Jisoo theo sau không lâu, vòng tay ôm lấy cơ thể ấm áp của Chan và vùi mặt vào mái tóc mềm mại của em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip