13.
Joshua nhìn quanh một lượt, thu từng gương mặt vào trong tầm mắt, anh đưa đôi tay lên nắm lấy bàn tay của Seungcheol nhằm ý bảo gã buôn vạt áo mình ra.
Cơ thể như hợp chất lỏng lẻo mà ngã đụi xuống ghế, ngửa đầu ra sau, hai mắt nhắm lại vì không muốn chạm phải một ánh nhìn thương cảm nào.
Tông giọng trầm thấp ứ nghẹn ở cổ họng, chất giọng run không đáng kể nhưng đủ để khiến cho người nghe cảm nhận được đối phương đang vô cùng tuyệt vọng.
“Chỉ với cái việc các cậu không phải là bọn họ đủ để làm tôi phát điên.”
Đúng vậy, ngột ngạt đến phát điên.
…
“H-Hyung…”
“Mẹ kiếp.” Yoon Jeonghan gầm gừ trong cuống họng, ánh mắt hiện rõ hai chữ thất vọng. Bàn tay buông thõng hai bên.
“Tùy cậu.”
Dứt lời Yoon Jeonghan bỏ mặt lại tất cả mà bước nhanh ra ngoài, mọi người trong phòng nhìn nhau rồi cũng đành lẽo đẽo theo.
…
Joshua nhìn từng người từng người rời khỏi căn phòng ngột ngạt này, đôi mắt cứ láo liên đẩy đưa qua lại, nội tâm của Joshua muốn níu kéo họ lại, nhưng lý trí lại gào thét phản đối.
Bỗng bóng lưng thẳng tắp của một người nào đó di chuyển lọt vào tầm mắt anh, bàn tay đó vương ra rồi nâng mặt anh lên, đối diện với tầm mặt của cậu – Lee Seokmin.
“Hyung…” Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, con ngươi của Joshua mở to, khoảnh khắc đó anh như muốn giam lỏng gương mặt của cậu trong đôi mắt của mình.
“Lần đầu tiên em bị chính người mà em yêu thương tổn thương em như vậy.” Bàn tay Seokmin nhẹ nhàng vuốt ve phần bọng mắt ửng đỏ của anh.
“Chỉ mới mấy ngày mà mọi người đã dễ dàng coi anh như một người thương vậy, nghe bất khả thi quá.”
Lời nói của Seokmin khiến con tim của anh đay nghiến, Joshua nâng tay rồi hạ, miệng cứ mở rồi ngậm lại.
Joshua không có can đảm, cũng chưa từng có can đảm, lý do đơn giản nhất là vì nơi này chẳng phải phải là nhà của anh.
Nhà của Joshua là Seventeen cơ…
Joshua vẫn cứ luôn nhìn cậu, không tránh né, tâm tình anh lúc này giống như chiếc đĩa CD cũ, nó trầy xước nhưng hoài niệm, anh biết Seokmin đau đớn không kém gì mình nhưng chiếc đĩa CD cũ kỹ này chỉ nhớ về nơi kia, nhớ về những người kia chứ chẳng phải là nơi này, chẳng phải là người trước mặt anh đây.
“C-Có lẽ anh sẽ thấy kì, nhưng mà em luôn có những cảm nhận thân thuộc với anh một cách rất rõ ràng, anh chưa từng biểu hiện gì nhưng em lại biết anh ghét gì, anh thích gì, hay chỉ với việc nhìn vào gương mặt anh, em cũng hiểu anh như thế nào.”
“Sự liên kết kỳ lạ khiến em mất nhiều thời gian để nhận định chính xác.”
“Và rồi bây giờ em lại được nghe anh nói rằng chúng em chẳng là gì với anh.”
“Shua ơi…”
Seokmin cứ thế mà tuôn ra những lời mà cậu bé đã muốn nói từ lâu, từng câu từng chữ chậm chạp đâm vào trái tim Joshua. Lời nói nhẹ bẫng nhưng đối với Joshua nó nặng nề vô cùng.
Shua nâng tay lên xoa nhẹ lòng bàn tay của Seokmin, anh muốn nắm thật chặt nó, nhưng cũng muốn rời xa nó.
Seokmin vẫn đứng im tại chỗ, bởi lẽ cậu đang chờ mong một khoảnh khắc nào đó.
Nhưng với sự trông đợi này của cậu, đáp lại chỉ là thanh âm lặng im. Joshua vẫn cứ luôn nhìn cậu, không tránh né nhưng cũng chẳng có câu an ủi nào với cậu.
“…” Seokmin buông tay, đôi chân lùi bước lại, thu trọn con người Joshua trong đôi mắt to tròn của cậu.
Cạch.
Seokmin bước ra ngoài rồi quay người lại đối diện với chính anh, cánh cửa khép lại chậm rãi, hai đôi mắt luôn nhìn nhau cho đến khuất dần.
Cánh cửa là một ranh giới mơ hồ và hỗn độn, đằng sau nó là những cảm xúc khác nhau.
Cậu bé Seokmin lúc nào cũng hay cười nhưng giờ lại là người nhiều ưu phiền nhất, đôi chân chập chững đi được vài bước rồi khuỵu xuống, từng giọt nước mắt nhiễu xuống sàn nhà, không một tiếng nấc, Seokmin cứ thế chịu đựng.
Tâm trạng của Joshua cũng chẳng ngoại lệ, những suy nghĩ rối ren trong đầu anh cứ thế bủa vây, ngồi chiếc ghế sofa mềm mại Joshua dần lệ thuộc vào suy nghĩ nông cạn của mình chỉ để trốn chạy cái gọi là hiện thực viển vông.
Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên như một bản nhạc không lời, thúc giục từng giây phút trôi qua trong căn phòng ngột ngạt, kim giây lao vút chạy đuổi theo kim phút, kim phút đuổi theo kim giờ. Nó cũng giống như Joshua chạy đuổi theo một thứ mơ hồ nào đó vậy…mệt lắm.
Joshua khép hờ ánh mắt lại, dần thiếp đi…
.
‘Joshuji cậu dễ thương quá.’
‘Shua cười lên đi nào.’
‘@#$%^^@%$^#’
“Hannie…Minghao…mọi người đi đâu vậy, hức…đừng bỏ mình, Cheolie đừng thả tay ra…tớ sợ…hức…hah…” Joshua nhắm nghiền mắt, mồ hôi chảy nhễ nhại, hơi thở nóng ấm phả ra liên hồi, Joshua bị sốt rồi.
“Shua tớ vẫn ở đây, vẫn giữ chặt tay cậu, không sao cả…ngoan.” Seungcheol cầm chặt tay Shua, biểu hiện của cậu hiện tại làm Seungcheol lo lắng cực kỳ.
Mọi chuyện diễn ra như hiện tại thì phải quay lại 3 tiếng trước.
Sau cuộc cãi vã có phần quá khích ngày hôm qua, các thành viên chẳng ai đồng tình với Joshua về những suy nghĩ của anh, họ quyết định cho joshua một không gian riêng để suy nghĩ thấu đáo.
Nhưng nó kéo dài tới tận chiều ngày hôm sau, Joshua vẫn chưa ra khỏi phòng, các thành viên sốt ruột cực kỳ, nhưng người cầm khóa dự phòng lại là leader – người đang bận chụp tạp chí thời trang.
Nên cả đám cứ thế mà đứng ngồi không yên ở ngoài cửa phòng của anh, ánh mắt dáo dác không rời mắt khỏi cửa phòng, chờ cho đến khi Seungcheol về.
Đám trẻ cứ thế mà gật gà gật gù trước phòng của anh lớn, cứ như đám trẻ mầm non ngồi chờ phụ huynh đón về vậy.
Cảnh tượng trước mắt khiến Seungcheol khẽ cười, Seventeen là như thế, dù có lớn tiếng, cãi nhau ì đùng nhưng vẫn quan tâm nhau lắm.
“Này…mệt thì về phòng mà nằm.” Seungcheol cất lời quan tâm.
“Ư…Hyung…anh về trễ quá đó…”
“Chậc…lỗi anh được chưa."
Seungcheol chẳng thèm đôi co với lũ nhỏ mà nhận lỗi về phía mình. Hắn tra chìa vào ổ khóa, mở ra, một luồng khí lạnh phả ra bên ngoài.
Phòng của Joshua lạnh cóng luôn ấy.
Wonwoo bước vào đầu tiên, đã bị cận còn xung phong đi đầu bật công tắt đèn.
Phải tận 2 phút sau khi Wonwoo bật được đèn, Seungcheol chú ý rõ người đang nằm trên giường kia.
Joshua nhăn mặt nhăn mày, mồ hôi chảy ròng trong khi máy lạnh thì đang chạy hết công suất.
Seungcheol như biết Joshua không ổn, hắn hấp tấp bước đến bên giường, áp tay mình vào trán của anh, hai mắt hắn cau có.
“S-Sao vậy Hyung…”
“…Sốt rồi, nóng lắm…”
“Chan lấy cho anh khăn ấm, Seungkwan gọi quản lí mau lên.”
“Nae.”
“Hyung quản lý bảo phải 10 phút nữa ảnh mới đến được, đường đang kẹt dữ lắm.”
“Chậc.”
“…Hyung…làm sao đây ạ.”
Seungcheol xoa đầu Lee Chan cố làm dịu đi tâm tình lo lắng trong em.
“Chan này, không sao cả đâu.”
Những đứa trẻ tụ ba tụ bốn trong căn phòng, chạy đôn chạy đáo qua lại để chăm sóc cho Joshua.
Còn Seungcheol vẫn bị mắc kẹt nảy giờ ở cái nắm tay của Joshua, thật không nghĩ đến bệnh mà sức cũng mạnh thật.
Mọi người ở đây lo lắng một chứ Joshua lo lắng mười. Anh mơ màng, khó chịu, đôi mắt mù mịt, Joshua cố mở to mắt nhìn đường để cùng sánh bước với Seventeen.
Đôi chân chạy rồi lại vấp ngã rồi lại đứng lên chạy, nhưng sao cứ mãi không với tới mọi người, Joshua không muốn một mình, mọi người đợi Shua với.
“Hahh…đừng bỏ anh mà…hức…”
“Shua…Shuaa…tớ đấy, không sao.”
Được Seungcheol lay người gọi dậy, Joshua tỉnh mộng, hơi thở đứt quãng hơi hoảng loạn.
“Tớ…hah…”
“Cậu sốt rồi.”
“Quản lý chút nữa sẽ tới đưa cậu đi bệnh viện.”
…
“Tớ không đi đâu.” Joshua thều thào, nhăn mặt từ chối.
“Shua Hyung phải đi khám chứ.” Mấy đứa nhỏ tất nhiên rất đồng lòng phản đối Joshua, không khám bệnh thì đợi hành tới chết hay gì.
Khuyên nhủ là thế nhưng anh lại khá cứng đầu khiến cho Jeonghan cọc cằn lên tiếng.
“Cái thói cứng đầu nhu nhược đó chỉ khiến những người yêu thương cậu đau khổ, cậu biết không?"
“Tớ không cần mọi người rủ lòng thương tớ.” Joshua cố tình hiểu sai ý nghĩa. Anh cũng chẳng vừa mà ngoáy lại Jeonghan.
“Được mặc kệ cậu, cậu có chết tôi cũng mặt kệ cậu.”
"Jeonghan!”
“Shua hyung!”
“Cậu ấy nói đúng mà.” Joshua gióng mắt nhìn bóng hình Jeonghan khuất sau cửa, anh nén một tiếng thở dài.
Và cũng bởi vì sự ương bướng đó, Joshua đã không đi bệnh viện. Nên hiển nhiên rằng tình trạng của Joshua chẳng khấm khá là mấy vào ngày hôm sau.
Joshua mơ màng tỉnh giấc bởi ánh nắng chiếu rọi vào phòng, đôi tay định vươn ra nhưng lại bị kìm hãm bởi thứ gì đó.
Đôi mắt híp lại mơ màng nhìn vào cổ tay mình đang được Seungcheol nắm chặt lấy.
‘À, hôm qua mình bệnh.’
Định bụng bước xuống giường một cách nhẹ nhàng không ảnh hưởng tới Seungcheol, nhưng leader của nhóm lại quá nhạy mà tỉnh giấc.
“Ưmm…cậu thấy sao rồi, còn mệt không.”
Joshua nhìn Seungcheol còn chưa kịp tỉnh táo mà đã lo lắng cho anh, trái tim anh như bị mèo cào mà nhói lên.
“Tớ ổn cả.”
Ắt hẳn Seungcheol chẳng tin lời Joshua lắm bởi hắn vẫn vươn người lục lọi nhiệt kế để đo cho anh.
Joshua ngồi dựa vào thành giường, đôi mắt di dời di lùi trước những chuyển động của Seungcheol, nếu lúc này hắn quay đầu lại đối diện với đôi mắt đấy, hắn sẽ nhìn thấy sự yêu thương, và dịu dàng. Trong đôi mắt ấy, hắn thấy cả bầu trời sao lấp lánh, thấy cả đại dương bao la và thấy cả chính hắn.
Nhưng đáng tiếc đó chỉ là nếu.
Joshua thơ thẩn rồi va phải bàn tay trắng bệch của mình, anh xoay qua xoay lại cảm thán ‘ốm thật rồi.’
Rồi bỗng Joshua khựng lại, tầm nhìn dừng ở cổ tay mình, rồi đôi mắt lại láo liên nhìn xung quanh đủ góc độ.
Không thấy nó đâu cả.
Joshua không thấy nó đâu cả.
Đôi tay anh run rẩy mò mẫm rồi dần dà chuyển sang lục lọi, quăng gối mền sang một bên.
“Shua, sao vậy, cậu kiếm thứ gì, nói tớ.”
Joshua hoản loạng lắm, Seungcheol nói nhưng chẳng câu từ nào lọt nỗi vào tai anh cả.
Anh bấn loạng bước xuống giường, sau trận bệnh ập tới khiến đôi chân Joshua bước hụt mà ngã nhào xuống sàn.
“Shua!!!”
Seungcheol nhanh nhẹn bước lại đỡ Joshua lên, định nhất người Joshua đặt lên giường nhưng con người ương bướng này chẳng chịu nghe lời, anh vùng vằng khiến Seungcheol bất lực không thôi.
“Joshua Hong cậu muốn gì.”
Joshua giương đôi mắt ậm ự nước nhìn Seungcheol, đôi môi mếu máo đến đáng thương.
“C-Chiếc vòng…không thấy-y đâu cả…cheolie.”
“Chiếc vòng nào cơ?”
“Hức…hức.” Joshua sau khi thoát khỏi vòng tay của Seungcheol thì cứ lục tung mọi ngóc ngách trong phòng, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Anh lật tung gối, ga giường, thậm chí là cả tủ quần áo. Mỗi lần tìm không thấy, trái tim anh như thắt lại. Cảnh tượng đó khiến hắn xót không thôi, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Joshua, đưa tay xoa đầu anh.
(Ai không nhớ chiếc vòng thì đọc lại chương 5 nha).
“Chiếc vòng màu xanh đúng không Shua.” Seungcheol vừa dứt thì Joshua đã quay phắc sang hắn, đôi tay anh vồ lấy vai Leader, đôi mắt hằn đỏ tia máu.
“Đ-Đúng rồi, cậu thấy nó ở đâu.”
“Ư…hôm qua, tớ thấy nó dưới bàn ăn-…”
Joshua buôn lõng đôi tay, đôi chân loạng choạng chạy xuống nhưng bị Seungcheol giữ lại.
“Bỏ tay ra…”
“Cậu còn đang bê-”
“Bỏ ra Choi Seungcheol.”
Seungcheol đang khó chịu, Joshua biết, chưa một ai lại át được cái khí tức bức người của hắn, tất nhiên Joshua cũng không, nhưng chiếc vòng đó là thứ vô giá với Joshua, anh có thể bán mạng của mình cho chiếc vòng đó.
Đôi tay Seungcheol thả lỏng dần, cũng là lúc Joshua biết anh được cho phép, đôi chân yếu nhưng lại nhanh chóng chạy đi, vụt mất trong đôi mắt của Seungcheol.
Khoảnh khắc đấy, Seungcheol như nhận thấy sự bất lực trong chính bản thân hắn, Joshua luôn có một Seventeen trong lòng, nhưng chẳng phải là bọn hắn.
Seungcheol nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của mình, hắn khụy chân dưới sàn, lưng dựa vào tường, nở nụ cười tự giễu chính mình.
Lúc Joshua khuất sau cánh cửa cũng là lúc Seungcheol hiểu vị trí của hắn ở đâu trong tim Joshua.
chiếc điện thoại bị Joshua quăng ra một góc khi cứ mãi tìm kiếm chiếc vòng, nó bỗng phát ra ánh sáng đỏ, rồi hiện lên dấu chấm thang cứ nhấp nháy liên hồi.
Joshua Hong người chơi thứ 25, lựa chọn của bạn là:
1.Ở lại.
2. Rời đi.
3.Khác.
Mời bạn nhấn sự lựa chọn:...
Vẫn là câu hỏi đó và cũng vẫn là không có câu trả lời.
Nhưng lần này, chiếc điện thoại không tối đen như những lần trước, nó lập lòe ánh sáng đỏ, hiện lên thông báo rồi tắt ngúm đi.
‘Gợi ý: Liệu bạn có biết đến chiếc tủ điện thoại yêu cầu chứ?’
-
Coá ai biết chiếc tủ điện thoại yêu cầu hong nè 😺
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip