Chương 16
Sau khi ăn xong. Kim Sunoo đợi lúc Lee Jin không để ý mà bước vào phòng vệ sinh. Mở vòi nước bồn rữa mặt để che đi tiếng động bên trong.
Cậu nôn thốc nôn tháo những gì vừa ăn được. Sau đó ôm lấy bụng của mình, thật sự là vô cùng khó chịu. Bao lâu nay ăn uống khắt khe đã quen rồi. Bây giờ ăn một chút đồ ăn bình thường làm dạ dày đau đến như vậy. Lúc nãy là do cậu cố gắng ăn, vốn dĩ buổi ăn cơm ngày hôm nay đều có lý do cả.
Kim Sunoo chính xác là muốn tìm hiểu thêm vài điều từ Lee Jin. Mặc dù biết việc mình làm là đang lợi dụng người tốt, Kim Sunoo thừa biết rằng Lee Jin nhất định đã có tình cảm đặc biệt với cậu nên mới đối tốt một cách kỳ lạ với cậu đến vậy.
Nhưng Kim Sunoo không phải là người tốt, cậu đến đây đều là vì có mục đích riêng. Vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã chẳng tốt lành gì rồi.
Sunoo rữa mặt để bản thân tỉnh táo. Đến khi hoàn toàn trở lại trạng thái bình thường mới mở cửa bước ra.
"Cậu sao vậy? Nhìn sắc mặt có vẻ không được tốt."
Lee Jin ngồi ở phòng khách chờ cậu. Vừa thấy Sunoo bước ra đã lo lắng vì gương mặt có phần tái nhạt của cậu.
Lee Jin đúng thật là rất quan tâm đến cậu. Điều này làm Sunoo có chút hổ thẹn. Cậu ngồi xuống cạnh anh, mỉm cười nói:
"Không sao cả. Chắc là do lúc nãy ăn vội quá."
"Thế lần sau tôi có thể đến nữa không?"
Kim Sunoo cười ngại.
"Hôm nay tôi nói là mời anh, nhưng cuối cùng lại để anh làm tất cả. Vậy mà anh còn muốn đến sao. Anh không trách tôi à?"
"Sao lại trách cậu. Là tôi muốn nấu cho cậu ăn mà."
Lee Jin định đặt tay lên tóc cậu, tuy nhiên bàn tay lại dừng lơ lửng giữa không trung khi thấy hai vai của Sunoo có vẻ hơi rụt lại.
"Cậu...tôi xin lỗi, hình như cậu rất ghét người khác chạm vào mình."
Sunoo cảm thấy mình không lịch sự. Cậu miếng cưỡng mà nói thật.
"Đúng vậy, tôi cảm thấy không quen. Từ nhỏ đến lớn tôi hiếm khi cho ai đụng chạm vào mình."
Lee Jin có chút trầm tư. Anh đã nhìn thấy rất nhiều lần Sunoo và sáu người kia tiếp xúc thân thiết. Có lần anh còn vô tình nhìn thấy Lee Heeseung ôm Sunoo ở phòng chờ. Là cậu không thể tiếp xúc gần với mọi người, hay là chỉ có thể tiếp xúc sáu người họ mà thôi.
"Lee Jin. Anh có biết ai tên là Cha Seo Hyun không?"
Lee Jin bất động vài giây. Anh quay sang nhìn cậu, gương mặt đã vô tình thể hiện lên vài tia kỳ lạ. Nhưng ngay sau đó đã lập tức trả lời.
"Là ai vậy? Sao cậu lại hỏi tôi như thế?"
Sunoo nhìn thẳng vào anh rồi nói:
"Anh ấy từng là thực tập sinh của Enha. Là một người có giọng hát rất hay, đánh guitar cũng vô cùng giỏi."
Mày Lee Jin hơi nhíu lại.
"Tôi không biết. Tôi chưa từng nghe qua cái tên này trong số thực tập sinh của công ty."
Kim Sunoo lập tức cảm thấy kỳ lạ. Cha Seo Hyun chỉ mới đến đây hơn 2 năm trước. Anh ấy cũng không phải là không có thực lực. Vậy mà Lee Jin lại không có chút ấn tượng gì sao.
"Sao vậy. Đó là người quen của cậu à?"
Sunoo vẫn bình thản ăn trái cây.
"Chỉ là trước đây tôi có một người bạn nói rằng sẽ dự thi vào Enha nhưng bây giờ không gặp nữa, bất chợt nhớ ra thôi."
Lee Jin cũng không nói gì thêm. Bầu không khí bắt đầu chìm trong sự im lặng, bây giờ đã hơn 9h tối, Sunoo và Lee Jin cũng xem gần xong bộ phim chiếu trên TV. Thật tình không nói chuyện khiến cả hai có phần hơi gượng gạo. Nhưng có lẽ chỉ là Kim Sunoo cảm thấy như vậy thôi, bởi vì Lee Jin từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn cậu.
Đột nhiên tay cậu bị người bên cạnh nắm lấy. Sunoo giật mình vội rụt tay lại nhưng Lee Jin đã giữa chặt.
Cậu liền quay sang nhìn anh.
"Có chuyện gì vậy. Anh làm tôi giật mình đó."
Lee Jin dùng ánh mắt rất dịu dàng để nhìn cậu. Dường như mọi thứ xung quanh đều không còn tồn tại trong mắt anh vậy.
"Sunoo, cậu nghĩ tôi là người như thế nào?"
Kim Sunoo bắt đầu thấy tình hình có vẻ đã đi quá xa rồi.
"Anh...rất tài giỏi, rất tốt bụng, còn rất hòa đồng."
Lee Jin nhìn cậu được một lúc mới lên tiếng nói:
"Ngoài những điều đó. Cậu còn cảm nhận gì về tôi không?"
Kim Sunoo chẳng biết phải trả lời thế nào. Cậu không ngốc đến nổi không hiểu anh ta đang muốn nói điều gì. Chỉ là bây giờ trả lời thẳng thừng thì hoàn toàn không nên, dù sao anh đối với cậu vô cùng tốt.
"Lee Jin, thật ra tôi...tôi nghĩ là..."
"Tôi xin lỗi."
Lee Jin thở ra một hơi, anh buông tay cậu ra. Gương mặt có chút buồn bã.
"Tôi không nên hỏi cậu như vậy."
Kim Sunoo ngay lập tức chớp lấy thời cơ huýt vào vai anh một cái, cười vài tiếng rồi nói:
"Anh là người bạn đầu tiên của tôi khi đến đây. Nếu như không có anh động viên chắc tôi cũng nản lòng lắm."
Lee Jin nghe xong cảm thấy như vậy cũng là tốt rồi. Lần đầu tiên anh xuất hiện cảm giác muốn bảo vệ một người, từ khi quyết tâm trở thành người nổi tiếng, những chuyện khác anh đều không quan tâm đến. Nhưng thật lòng mỗi khi nhìn thấy Sunoo, được nghe giọng hát của cậu, trái tim anh giống như không còn điều khiển được nhịp đập nữa. Tâm trí cũng hoàn toàn bị hình ảnh của Kim Sunoo chiếm lấy, cũng chính là lần đầu anh chủ động muốn làm quen với một người, lại còn là một người con trai.
.
.
.
.
.
Vài ngày sau. Kim Sunoo được đề nghị hát lại bài hát do Sim Jaeyun sáng tác cách đây 2 năm để đăng lên web dành cho thực tập sinh chưa ra mắt của công ty.
Sunoo nghe đi nghe lại bài hát đó, cũng là do chính Sim Jaeyun trình bày. Giọng hát của anh rất du dương, lúc nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu. Giai điệu của ca khúc này nhẹ nhàng, được sáng tác vào mùa đông càng làm giọng hát của anh trở nên ấm áp hơn.
"Đúng là rất hay."
Kim Sunoo nhắm chặt hai mắt lại, cảm nhận từng giai điệu ngọt ngào một lần nữa trước khi thu âm.
Giọng hát của Sim Jaeyun....
Gương mặt của Sim Jaeyun....
Cậu từ từ mở mắt. Ngay lập tức đồng tử giãn to ra khi nhìn thấy Sim Jaeyun đang đứng ở trước mặt mình. Cậu bị dọa đến hét lên một tiếng nhỏ, cũng may là đã kịp đưa tay che miệng lại.
"Anh...sao anh đến sớm thế. Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ thu mà."
"Tôi định ghé qua chỗ cậu ở để tập luyện cho cậu một chút rồi mới đến Công ty. Đến nơi thì không thấy cậu ở đâu."
Sim Jaeyun đi đến ngồi bên cạnh Sunoo. Thấy cậu vẫn đang nghe bài hát đó. Lúc nãy còn rất tập trung lắng nghe. Quả thật làm anh cảm thấy vô cùng hài lòng.
"Cậu đã nghe bao nhiều lần rồi."
"Khoảng hơn 10 lần."
Kim Sunoo lần này không hề nói dối.
Sim Jaeyun nhìn thẳng vào cậu. Sau đó cất giọng hát du dương ấy hát lại ca khúc đó trước mắt cậu.
Kim Sunoo bị cuốn vào trong chất giọng đầy mị hoặc của anh. Ngay cả gương mặt khi hát của Sim Jaeyun cũng hiện lên sự quyến rũ lạ thường. Mắt của anh rất đẹp, chiếc mũi thật cao, tỉ lệ gương mặt cân đối vô cùng...tất cả đều hoàn mỹ. Giọng hát thật phù hợp với gương mặt. Cả hai đều tuyệt vời.
"Hay quá."
Kim Sunoo vô thức nói ra câu đó sau khi anh ngừng hát. Cậu nhìn anh một lúc lâu, sau đó cũng cất giọng hát nối tiếp theo anh.
Chất giọng của Sunoo và Jaeyun rất khác nhau, nhưng khi hát cùng lại hòa hợp đến lạ. Một bên là mê hoặc, một bên là du dương, kết hợp lại tạo ra một tuyệt phẩm hiếm khi được chiêm ngưỡng.
"Kim Sunoo. Cậu làm rất tốt."
Jaeyun đưa tay xoa nhẹ tóc cậu. Giống như một lời khen thưởng dành cho Sunoo.
"Vì tôi có người hướng dẫn rất giỏi."
Sim Jaeyun nhìn Sunoo một cách trầm tư. Nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi của anh.
"Kim Sunoo, cậu cứ như vậy là muốn chúng tôi chỉ quan tâm một mình cậu đúng không."
Sunoo quay mặt sang hướng khác, thở ra một hơi rồi nói.
"Điều đó thì thực tập sinh nào mà không muốn. Tôi chỉ là muốn nhiều hơn họ một chút thôi."
Cả hai im lặng được một chút thì Sunoo lại đột nhiên bật cười. Cậu đấm nhẹ vào cánh tay Jaeyun một cái.
"Dù sao thì tôi cũng rất vui, vì được các anh bảo vệ cho nên mọi người ở đây đã không còn thành kiến nào với tôi nữa. Cảm ơn các anh nhiều lắm."
"Nếu muốn cảm ơn chúng tôi thì cậu nhất định phải làm tốt hơn nữa. Tập lại một lần nữa với tôi."
Sim Jaeyun yêu thích giọng hát của Sunoo. Cách cậu thể hiện ca khúc không đơn giản chỉ là hát, cậu khiến anh muốn nghe thêm một lần nữa, có cảm giác muốn cùng Kim Sunoo ngâng vang lên bài hát ấy.
Điều này làm anh có suy nghĩ rằng khả năng mà cậu có được ngày hôm nay có lẽ vừa là trời phú, vừa là kết quả của việc luyện tập không ngừng...quan trọng là, dường như cách mà cậu thể hiện bài hát, đều trở thành cách thể hiện một câu chuyện riêng của bản thân Kim Sunoo.
Sim Jaeyun nhớ lại lần Sunoo ngủ đã mơ thấy ác mộng, thời điểm đó cậu rất sợ hãi. Điều gì đã khiến Kim Sunoo sợ đến vậy. Rất có thể vì những chuyện đã trải qua trước đây làm cho Sunoo có khả năng thể hiện cảm xúc vô cùng tốt.
Buổi thu âm thuận lợi diễn ra. Sau khi xong, Kim Sunoo ngồi xe của Sim Jaeyun trở về nhà. Thu âm xong bài hát này cậu sẽ được nghỉ một ngày chủ nhật. Sunoo đang rất hào hứng, cậu muốn ngày mai trở về nhà thăm ba. Đã lâu rồi cậu chưa về.
"Anh muốn ăn gì không, để tôi gọi cho anh."
Sunoo vừa thay giày vừa nói với người đi cùng mình. Khi cậu ngẩng mặt lên thì đã thấy những người khác đều đang ở đây.
Kim Sunoo cười tươi.
"Các anh cũng đến à. Hôm nay tôi đã thu âm rất tốt đấy."
"Vậy sao."
Yang Jungwon ngồi trên sofa phòng khách, cũng chẳng biết có chuyện gì hay không mà nhìn vẻ mặt của các anh đều không được vui cho lắm.
"Không khí gì đây. Các anh làm tôi lo lắng đấy. Có chuyện gì à?"
Sunoo đi đến ngồi bên cạnh các anh, cậu nhìn từng người một. Sau đó thì im lặng không nói nữa.
Không khí đúng là đã trở nên căng thẳng.
Yang Jungwon mở chiếc iPad đặt trên bàn. Đưa sang cho Sunoo.
"Cậu tự xem đi."
Sunoo nhìn vào màn hình iPad, đang chiếu chính là đoạn camera của vài ngày trước. Chính xác là hôm Lee Jin đến đây. Lại còn đúng ngay đoạn Sunoo hỏi về tin tức của Cha Seo Hyun.
"Cậu muốn biết điều gì từ Lee Jin. Tại sao cậu phải đích thân gọi anh ta đến đây để hỏi."
Jungwon nhìn thẳng vào cậu. Ánh mắt chứa đầy vẻ nghi hoặc.
Kim Sunoo vẫn đang nhìn vào màn hình. Chuyện này nằm ngoài dự đoán của cậu. Nhưng với một người như cậu thì chuyện tìm bừa một cái cớ để trả lời chỉ mất khoảng vài giây.
"Tôi muốn cảm ơn việc lúc trước Lee Jin đã giúp tôi. Còn về Cha Seo Hyun thì giống như đoạn camera này. Chỉ là vô tình nhớ ra."
Các anh không có bất kỳ biểu hiện gì. Sim Jaeyun lúc nãy vẫn cười nói vui vẻ, bây giờ sắc mặt cũng đã biến đổi. Thật ra các anh đã xem đoạn camera này vào 2 ngày trước. Quả thật khi vừa nghe Kim Sunoo nhắc đến cái tên Cha Seo Hyun, họ dường như đã đoán được điều gì đó.
"Cậu quen biết Cha Seo Hyun sao?"
Park Sunghoon nói, ngữ điệu không nặng không nhẹ của anh khiến người được hỏi nhận ra đây không đơn thuần chỉ là một câu hỏi bình thường.
Nếu như Kim Sunoo không trả lời khéo léo thì mọi việc sẽ hoàn toàn không phải do cậu làm chủ nữa.
Bàn tay Sunoo hơi siết lại. Cậu từ tốn nói:
"Là bạn lúc còn ở Đại học. Cũng không thân thiết gì mấy."
"Tôi không hỏi cậu có thân với cậu ta hay không."
Kim Sunoo ngừng lại. Quả thật cậu không nên vội vã trả lời như vậy.
"Kim Sunoo. Cậu thăm dò tin tức của Cha Seo Hyun từ Lee Jin thay vì trực tiếp hỏi chúng tôi. Điều này cũng không phải là tình cờ nhớ ra chứ?"
Nishimura Riki hơi mất bình tĩnh. Bởi vì chuyện này đối với các anh và cả Công ty là không hề nhỏ.
Park Jongseong cũng tiếp lời Riki.
"Cậu tốn công sức đến đây để lấy được lòng tin. Sau đó thì bí mật điều tra về Cha Seo Hyun, cậu đến đây...đều là vì cậu ta đúng chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip