Chương 2
Tỉnh dậy thì cậu đã thấy mình nằm trong phòng bệnh của bệnh viện, vẫn đang hoang mang thì một bóng dáng cao lớn bước vào.
"Chào, có lẽ mày đang sợ nhỉ? Tao là Rindou, và mày chắc là người của Touman nhỉ?"
Nghe đến từ Touman, mi mắt của cậu khẽ giật, cậu cúi đầu xuống lẩm bẩm.
"Tao, tao không...không phải"
Mím môi mà lắc nhẹ đầu, hành động này đã lọt vào mắt của Rindou, hắn thầm cảm thán ông trời vì đã cho hắn nhặt được một vật nhỏ dễ thương như thế này.
"Haha, không cần phải sợ, nếu mày không dễ thương thì tao đã để mày chết ngoài đó luôn rồi"
Tay chống cằm tiếp tục nhìn vật nhỏ trước mặt mà đánh giá một lượt về thân thể của cậu.
"Thế, vật nhỏ sao lại nằm ở giữa đường vậy? Còn thêm chi chít vết thương nữa"
"Tao...tao có tên nhá, còn chuyện vết thương thì...hiểu lầm chút thôi..."
Vừa nói đầu vừa cúi thấp hơn nữa.
"Đúng là ngốc mà, nhưng ai làm thế với mày còn ngốc hơn nữa đấy"
Nói rồi hắn búng trán cậu.
"Auu..."
Cậu xoa xoa đầu ra vẻ uất ức, điều này còn dễ thương hơn nữa khiến đôi má của Rindou phớt hồng.
"Thôi được rồi, tao sẽ mang vật nhỏ này về"
"Đã bảo người ta có tên-"
Chưa kịp nói dứt câu, cậu đã bị hắn vác lên người và ra khỏi bệnh viện trước sự ngỡ ngàng của bác sĩ và y tá
( ngang ngược:)) )
Sau khi đến thiên trúc, hắn vác cậu vào nơi Ran và Izana đang ngồi.
"Xem tao tìm thấy được gì này"
Hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống rồi quay cậu sang hướng của Ran và Izana.
"Vật nhỏ này dễ thương mà đúng không?"
Hắn tự hào đập đập vào ngực.
"Hmm, sao nhìn giống người trong Touman mà ta đã từng gặp nhỉ?"
Ran chỉ nói vu vơ nhưng tất cả đã lọt vào tai của Izana, anh chẳng nói chẳng rằng mà vụt qua một cơn gió đến chỗ cậu và chìa con dao ngay trước cổ của cậu khiến cậu có chút thót tim.
( Độ hảo cảm của crush -1:D )
"Mày là người của Touman à?"
Nói rồi lại chìa con dao sát cổ cậu hơn.
"Từ từ đã, có gì hẵng nói sau..."
Cậu giơ tay ra vẻ đầu hàng, nhưng rồi lại bị nhấc lên bởi Rindou.
"Nào, tao không muốn tốn tiền viện phí để rồi mày giết nó dễ dàng thế đâu"
Izana không nói gì nữa mà rút dao lại rồi quay về chỗ ngồi.
"Tại sao mày lại đem người của Touman vào địa bàn của Thiên Trúc?"
"Tao cảm giác như nó bị Touman ruồng bỏ thôi, chả ai lại nằm trước địa bàn của Touman và người chi chít vết thương cả. Phải không, vật nhỏ?"
Rindou xoay người cậu lại, mặt đối mặt với hắn khiến cậu có chút mất tự nhiên.
"Tao hỏi có phải không?"
Lực tay của hắn bỗng siết chặt lại khiến eo cậu đau, ánh mắt đe dọa giống như nếu cậu còn chần chừ thì hắn sẽ bóp chết cậu vậy.
"Ư ừm"
Cậu quay mặt sang hướng khác để tránh đi đôi ánh mắt ấy. Nhận được câu trả lời ưng ý thì hắn cười nhẹ mà đặt cậu xuống.
"Tao muốn vật nhỏ ở lại đây"
Cậu nói này khiến cậu ngạc nhiên, quay sang nhìn hắn.
"Sao cũng được"
Izana nói rồi đi mất, để lại cậu ở lại với anh em nhà Haitani. Ran từ từ tiến lại gần ngắm nghía khuôn mặt và vóc dáng của cậu.
"Mảnh khảnh hơn so với một thằng con trai nhỉ?"
Ran vừa đánh giá vừa tiện tay bóp lấy mông cậu khiến cậu giật thót.
"Ư..."
Tiếng rên khẽ nhưng cũng đủ khiến Ran đứng hình và dừng hành động ấy.
"Nhạy cảm đấy"
Nói rồi Ran bỏ đi, nhưng cậu lại thấy sau mái tóc ấy là vành tai đã ửng hồng, dù không thấy rõ nhưng cậu nghĩ Ran thay mình nhục quá.
Vẫn đang suy nghĩ thì cậu lại bị bế lên, Rindou ngắm nghía hồi lâu rồi hỏi:
"Chưa tính sổ vụ khiến tao phải mất tiền nữa. Nói xem, ai làm?"
Rindou nghiên về phía bên trái để xem rõ phản ứng của cậu, nhưng cậu lại cúi đầu khiến hắn phải nâng cậu lên cao. Cậu hoảng hốt mà ra sức vùng vẫy.
"Nếu muốn té thì giẫy tiếp đi"
Bỗng cậu ngưng mọi hành động mà ngoan ngoãn để hắn bế xốc lên, hắn cũng hài lòng vì độ nghe lời của cậu mà vác cậu đến chỗ Izana đã ngồi.
Nhẹ nhàng đặt cậu xuống, hắn cũng nhanh chóng kéo ghế lại rồi ngồi phía đối diện cậu.
"Nào, kể tao nghe xem?"
Hắn đặt tay lên đùi ra vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn như nếu cậu không kể thật thì hắn sẽ đấm cho tới khi cậu bất tỉnh nhân sự mới thôi.
Bất quá đành nghe lời vậy...
Sau đó cậu đã kể hết cho Rindou nghe từ đầu đến đýt không xót một chi tiết. Hắn nghe xong cũng im lặng một hồi khiến cậu lo sợ, nhỡ đâu hắn đấm cậu thật thì làm sao???
"Hay là vật nhỏ ở lại đây đi, Thiên Trúc sẽ thu nạp mày"
"Tao đã bảo là...haizz, nhưng tao không mạnh"
Cậu bất lực với tên này, sau khi bị đánh thì cậu định rời khỏi Touman và sống quãng đời còn lại bình yên và không dính dáng gì đến đánh nhau nữa. Nhưng từ đâu lòi ra cái tên này khiến cuộc đời cậu lại phải quay xe sang một trang mới, nói chung là bang mới.
"Tao biết"
Hắn bây giờ mới mở lời, bộ trả lời một câu hỏi đối với hắn khó lắm hay gì???
"Tao không giỏi đánh nhau"
"Tao biết"
"Tao không lanh lợi và hiểm ác đâu nhá"
"Tao biết"
"Tao cũng không đẹp trai"
"Nhưng lại dễ thương, chí ít cũng có người cho tao chọc khi tao chán"
"..."
Thấy cậu khó xử, hắn đành nhún vai.
"Lựa chọn là ở mày, tao không ép buộc"
"..."
( Độ hảo cảm của crush +1=)) )
"Nếu mày lại muốn về Touman, nơi vì luật lệ mà lu mờ lí trí thì cứ việc"
"Tao cần thời gian..."
"Được thôi"
Trong vài giây ngắn ngủn, cậu đã nhìn lên, lướt qua là ánh mắt của hắn, cậu đã thấy được một tia mong chờ bé nhỏ nhưng cũng đủ khiến cậu mềm lòng.
"Ừm vậy tao về nhé, ngày mai gặp tao ở trước cổng Thiên Trúc"
Nghe như thể cậu có thể đồng ý, khóe môi của hắn không tự chủ mà cong lên.
"Vậy mai gặp, tạm biệt vật nhỏ, đừng để lũ Touman thấy đó!"
Chào tạm biệt xong rồi cậu chạy về. Về đến nhà, cậu đã hửi thấy mùi hương ở trong bếp bay ra ngoài.
"Mẹ ơi, mẹ nấu gì ngon thế?"
Cậu chạy vào nhà rồi từ phía sau ôm lấy lưng bà. Nhưng vài giây sau bà quay lại thì thấy con trai mình mẩy toàn băng và băng, bà lo lắng mà cầm lấy vai Takemichi mà lay hỏi:
"Ôi trời, ai đã khiến con ra nông nỗi này?"
Cậu cũng sợ mẹ mình lo lắng thái quá nên đành kiếm đại lí do nói với bà:
"À, tụi con giỡn xung quá nên con lỡ té cầu thang thôi ạ"
"Haizz... Lần sau đừng như vậy nữa đấy, cứ phải làm cái thân già này lo thôi"
"Hì, lần sau con sẽ lưu ý"
Cậu nở nụ cười với bà rồi chạy lên lầu thay đồ.
"Haizz, con trai tôi bao giờ mới chịu lớn đây"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip