ℭ𝔥𝔞𝔭 13
Vì cậu bị sốt mà Phạm Thiên một phen nháo nhào, công việc thì bị bỏ lại, bao nhiêu cuộc làm ăn bị mất đi, khiến Phạm Thiên bị thất thoát một khoản lớn, nhưng đó là đối với bọn họ chẳng quan trọng, quan trọng nhất chính là tính mạng của cậu
Đến chiều nhờ thuốc của Kokonoi thì cậu cũng đã bớt sốt, nhưng cậu cứ mê man mà nói mớ, khiến tâm trạng họ lại trùng xuống trước lời nói của cậu
"Không...mình không thể...chết được....Mikey vẫn chưa được cứu....mình vẫn chưa...cưới Hina, xin lỗi...Mikey...xin lỗi...." trong mơ cậu thấy mình trưởng thành, thấy mình quen biết với các anh, cùng các anh đi chơi, đi đánh nhau, còn mơ thấy cậu và một anh nào đó bắt tay nhau, rồi cậu trở về quá khứ, đáng lẽ đã có một kết thúc tốt đẹp, nhưng cậu lại quay về lần nữa, nhưng lần này cậu lại chết, cậu trước khi chết đã nói xin lỗi với rất nhiều người, nhiều nhất là với anh Manjiro
Hắn nghe những lời đó, khiến cho hắn nhớ lại chuyện của hai năm trước, dù cậu đã chết nhưng vẫn luôn miệng xin lỗi hắn, dù cậu chẳng làm sai gì cả, nhưng vì hắn mà cậu hy sinh hạnh phúc của mình, vì một người bạn mới quen mà từ bỏ đi cuộc sống của mình, vậy mà hắn lại nghe theo bản năng kia, khiến cậu thất vọng
Hắn không có tư cách giữ cậu lại bên mình, hắn không xứng với những gì cậu đã bỏ ra, hắn chỉ là một kẻ bỏ đi. Takemichi tỉnh dậy sau cơn sốt liền đi tìm hắn, cậu mặc kệ bản thân đang mệt mỏi, cứ đòi Draken-san bế mình đi, cậu đi trước, rồi cả đám theo sau, lượn hết Phạm Thiên thì cũng không thấy hắn đâu, rồi cả đám lại lên sân thượng thì thấy hắn đang ngồi hút thuốc, cậu vùng khỏi tay Draken chạy về phía hắn, nhào vào lòng ôm hắn
Takemichi: Manjiro-san, em sợ lắm
Mikey: Takemitchy, sao em lại sợ thế?
Takemichi: Trong mơ, em mơ thấy em lớn lên, em gặp được các anh, còn biết du hành thời gian, nhưng em lại chết. Giấc mơ đáng sợ lắm
Mikey: Rồi rồi, Mitchy ngoan nào, đừng sợ, có anh ở đây rồi
Takemichi: Vâng ạ
Chifuyu: Michi, em vừa bớt sốt thôi, đi xuống với bọn anh nào
Takemichi: Vâng ạ
Tv 1: Boss, có người muốn gặp
Mikey: Ai thế?
Tv 1: Người đó tên là Yuki
"Yuki?" Cả đám đồng thanh nói. Hắn vứt đi điều thuốc, bế cậu đi xuống phòng khách của Phạm Thiên. Vẫn là cô gái đó, vẫn là chiếc váy trắng lần đầu gặp, vẫn là ánh nhìn dịu dàng như trước
"Yuki-san, chị tới rồi " Takemichi nghe thấy cô tới thì cậu thấy vui lắm, cũng đã mấy tháng cậu không gặp cô rồi, cậu còn tưởng cô bỏ rơi cậu, nhưng xem ra cậu đã sai rồi
Yuki: Micchi à, em sống ở đây có tốt không?
Takemichi: Có ạ, em sống chung với các anh rất vui
Yuki: Ừm, vậy thì chị yên tâm rồi. Em bị sốt rồi này
Takemichi: Em không sao ạ. Yuki-san, chị tới đây sống chung với em đi
" Không được rồi Micchi à, chị có việc phải làm, không thể sống chung với em" Yuki nhẹ nhàng xoa đầu em, cô cũng muốn lắm nhưng mà bạn đời của cô thì không, nên cô đành chịu thôi
Mikey: Yuki, cô thật ra là ai?
Yuki: Hmm....Tôi là thiên sứ
Hanma: Hahaha, thiên sứ? Đừng đùa chứ cô gái
Kisaki: Hanma, mày im miệng đi
Yuki: Đùa cũng được, thật cũng được, nghĩ sao tuỳ mấy người. Micchi à, em đã mơ thấy ác mộng đúng không?
Takemichi: Vâng ạ
Yuki: Nhớ chị đã nói gì không?
Takemichi: Nhớ ạ, chị đã nói nếu như em gặp ác mộng, thì đã tới lúc em nhớ lại tất cả
Yuki: Phải, nhưng chị không mong nó tới sớm như vậy, nên chị quyết định rồi, chị sẽ lấy đi những kí ức đó
Mikey: Kí ức? Ý của cô là kí ức lúc trước của cậu ấy?
Yuki: Đúng vậy, Sano Manjiro
Draken: Vậy nếu cậu ấy nhớ lại, thì sẽ có chuyện gì?
Yuki: Xin lỗi, tôi không thể nói được, nhưng em ấy tốt nhất đừng nên nhớ lại, chỉ là những kí ức đau khổ mà thôi. Các người thấy đúng không?
Mikey: Phải, chỉ có những kí ức đau khổ, em ấy đã vì chúng tôi mà làm quá nhiều, tới lúc chúng tôi đền bù lại cho em ấy rồi
" Tốt lắm. Takemichi, em hãy ngủ một giấc và mơ một giấc mơ đẹp, mọi chuyện đã kết thúc rồi, nên sống một cuộc sống chỉ có tiếng cười mà thôi nhé" cô đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ, sau đó cậu liền cảm thấy buồn ngủ
"Vâng...ạ" cậu ngủ thiếp đi, cô bế cậu đưa cho Draken, anh đưa cậu về phòng, đám còn lại vẫn ở lại
Mitsuya: Thế Takemitchy sẽ không còn nhớ gì về chuyện trước kia nữa?
Yuki: Đúng vậy
Mikey: Cám ơn cô đã cho chúng tôi cơ hội thứ hai
Yuki: Này cũng không hẳn, tôi chỉ thấy thương cảm cho Micchi mà thôi, và hẳn là cậu không thấy lạ khi anh hai, em gái và bạn thân của cậu còn sống nhỉ?
" Vì sao tôi phải....thấy lạ?" Phải rồi hắn đã quên mất, trong kí ức của hắn, anh trai hắn đã chết rồi, sau đó là em gái hắn và cả người bạn thân của hắn nữa, nhưng mà ở nơi đây họ đều còn sống, hắn vì cậu mà không hề để ý đến những việc này. Nếu như mọi người đều còn sống, vậy thì hắn lập ra Phạm Thiên còn ý nghĩa gì nữa?
Yuki: Còn chứ, cậu lập ra Phạm Thiên để bảo vệ em ấy
Mikey: Cô đọc được suy nghĩ của tôi?
Yuki: Tôi chỉ đoán thôi
Mikey: Vậy cô nghĩ tôi có thể khiến cho Takemichi hạnh phúc không?
Yuki: Này thì cậu phải hỏi Micchi rồi. Thôi tôi phải đi rồi, à còn nữa, bốn tên yêu điên cuồng Micchi kia, rồi các ngươi sẽ phải trả giá vì hành động của mình, nên cứ từ từ mà đón nhận
4 tên nào đó nhìn nhau mà hiểu ý, cô đang ám chỉ họ, đặc biệt là hắn_Kisaki. Nói rồi cô rời đi, để lại cả đám chẳng hiểu gì cả ngoại trừ Mikey và 4 tên biến thái
_________________________
Phiên ngoại nhỏ: Hình phạt của Ran, Rindou, Hanma và Kisaki
Ở tương lai khi cậu 18 tuổi, các anh đều nói yêu cậu và được cậu đáp lại, ngoại trừ 4 tên nào đó bị cậu phũ rất RÕ RÀNG
Hanma: Michi bé cưng à~, anh yêu em lắm
Takemichi: Cút, anh phiền vl
Kisaki: Takemichi, tôi yêu cậu
Takemichi: Biến đi, tên hề
Ran+Rindou: Bé cưng à~~~, tụi tôi yêu em
Takemichi: Xin lỗi, em không thích có quan hệ với baton và gạch ống
Mỗi ngày ở Phạm Thiên đều sẽ lặp lại một cuộc hội thoại như vầy, hoặc hơn. Nhưng dù bị cậu phũ tới đâu thì bọn họ vẫn mần được cậu, chỉ tiếc là cậu không nói yêu bọn họ, xem ra đây là cái giá mà bọn họ phải chịu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip