Chương 17: người quen.
Cả hai phi xe, băng băng trên con đường của thành phố tấp nập, nơi phố xá ồn ào huyên náo về đêm càng náo nhiệt hơn.
Cậu ngửa cổ tận hưởng làn gió mát luồn lách qua da thịt, ôm Chifuyu từ phía sau khi đối phương ngồi phía trước lạng lách vượt qua những con xe ô tô hạng sang.
Thật ra cả hai đã ăn xong bữa tối tại nhà hàng, và nói thật, chẳng thể ngờ rằng nhà hàng hôm nay ẩu đoảng như thế. Điển hình là việc trong bát súp của cậu hôm nay có cộng tóc của đàn bà. Hay chẳng biết đầu bếp làm như nào mà sushi có mùi hôi, không phải tanh, là hôi chua như đã để quá lâu. Và vân vân những món ăn khác.
Ghê chết.
"Ê! Takemichi!"
"Hả??"
Vi vu trong gió, Chifuyu phải gào lên tên cậu.
"Giờ còn sớm, ra Roppongi chơi không?"
"Xăng đầy không?"
"Thoải mái. Đi chứ?"
"Đi."
Gã để tay cậu ôm chặt lấy bụng, còn bản thân mình rồ ga phi thật nhanh, chẳng khác nào đang bị rượt.
Chớp mắt đã tới quận ăn chơi sầm uất, nơi xã hội thượng lưu hiện hữu trước mắt, làm tăng thêm tính kích thích tò mò muốn vào chơi.
Một khu vui chơi vĩnh viễn không muốn ra ngoài.
Nhìn quanh những toà nhà cao tầng thi nhau che lấp cả vùng trời, ngỡ tưởng ta lạc vào một thế giới đầy màu sắc, huyền ảo. Dù không phải lần đầu tiên cậu đến, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng Roppongi là nơi ăn chơi số hai, không nơi nào số một. Đến hiện tại đối với cậu là như thế.
"Nơi này cứ hàng năm là lại có thêm vài quán bar vào oanh tạc khu này nhỉ?"
Chifuyu đút tay túi quần, khoan thai đi qua từng quầy bán đồ ăn vặt đường phố, sau đó ngước nhìn từng biển hiệu của những quán bar chen chúc nhau mời chào khách quý.
Hắn huých vai, nhếch miệng cười.
"Tí vào bar chơi chút không?"
"Hở? Lần nào đến đây cũng đòi vào bar vậy, dạo quanh tí xem nào."
"Dạo làm gì? Đằng nào ở đây cũng chỉ có bar là hợp với hai đứa mình nhất thôi."
"Vào nhiều cũng phải chán chứ mày."
"Thế giờ biết lượn đâu?"
Cậu nhìn quanh quan sát, đông quá, chẳng biết có chen được không, hay tí lại bị người ta kẹp cho xẹp lép như con tép thì chết dở.
Gió thổi qua kẽ tóc, đánh mắt sang phía tiếng nói ồn ào của những vị khách, chợt thấy ai đó quen quen.
Kẻ có một vết sẹo ở miệng, tóc lam uốn cong sang hai bên, cao ráo. Trông vô cùng trưởng thành.
Cậu nhìn gương mặt, bất giác thấy có chút quen quen, giống với ai đó. Người kia đứng tại khu bắn bóng nước, cầm chiếc súng nước trên tay, bách phát bách trúng chớp nhoáng đã hạ hết những quả bóng nước được dính trên tường. Tất cả mọi người xung quanh tán dương, hò reo kêu gã thật giỏi.
Nhận được gấu bông của chủ quán bóng nước, đối phương đưa nó cho một thiếu nữ đứng cạnh, nhìn thì có chút đặc điểm giống nhau. Không biết, chắc là người yêu, nhỉ?
"Uây. Sao đứng đực ra đây thế? Đang ngắm cô em nào à?"
Chifuyu huých tay, giúp cậu thoát khỏi suy nghĩ riêng của mình. Gã thắc mắc, có gì mà phải nhìn chằm chằm như thế? Gã nghiêng đầu, nhìn theo hướng ánh mắt của cậu, hắn bất ngờ, ngay giây sau kéo cậu ra chỗ khác.
"T-từ từ Chifuyu! Mày sao thế? Đợi đã nào."
"Ra quầy đằng đây đi. Tao thấy vớt cá chơi một chút ở đây cũng được đấy!"
Đối phương tóc lam liếc mắt, biết rõ sự hiện diện của hắn đã được hằn vào mắt cậu từ nãy. Gã cười trừ.
"Không ngờ cũng đến đây này~"
Cô nàng đứng cạnh thấy thế, thắc mắc hỏi.
"Mày lẩm bẩm gì vậy, Hakkai?"
"Không có gì đâu chị, ta đi chơi tiếp nhé?"
Nàng gật đầu, sau đó đi trước, để lại kẻ vẫn còn quay đầu nhìn về phía cậu đi khuất. Giây sau vì bị gọi mới cất bước rồi khỏi chỗ bắn bóng nước.
"Chị à, chị biết em đã gặp gì về nhiệm vụ hôm qua không?"
"Không, có gì à?"
"Một thằng nhóc, rất đáng yêu."
"Khiếp quá đấy ông tướng. Mày đừng lộ rõ vẻ biến thái của mày ở đây chứ? Lại hứng thú với con mồi nào à?"
"Chị muốn gặp chứ? Nhóc con đang ở Roppongi đây nè."
"Mới thấy à?"
"Vừa mới bị người quen kéo đi xong."
"...?"
Gã lộ rõ vẻ phấn khích, Hakkai không muốn chờ đợi thêm nữa. Hắn muốn gì, trên mặt đều lộ rõ.
Biến thái quá đấy em tôi ơi.
Phía bên cậu ngay sau khi bị Chifuyu kéo đi, hắn nắm lấy bắp tay cậu đến hằn đỏ, đau lắm đấy.
"Chifuyu, mày sao vậy? Sao biểu hiện gì mà lạ thế?"
"H-hả? Có gì đâu, xin lỗi nhé, tao kéo hơi mạnh. À phải rồi, chỗ này còn cá, ban nãy tao thấy nó khá hay, chơi không?"
"Chơi thì chơi."
Cậu xông pha bắt cá trước, sau 15 phút vớt cá bằng lưới, kết cục là cậu không vớt nổi con nào, thậm chí còn làm rách 3 cái lưới. Chifuyu cười đểu, khanh khách ngay phía sau cậu. Rõ ràng là muốn chọc điên cậu đây mà.
"Mày cười cái giề? Giỏi bắt đê!"
"Đây, đây, mày né ra cho tao, hứ! Để ông đây thể hiện trình bắt cá thiên bẩm của ông mày."
Cậu cau có mặt mày, khinh bỉ.
Mày không bắt được thì tao vả mày mười cái!
"Được rồi!"
"H-hả...?"
Ngay lúc cậu suy nghĩ mà không để ý, Chifuyu sớm đã bắt được một con cá vàng, là con béo nhất trong đám.
"Này thì thách tao, tao bắt hết cho mày coi."
Chifuyu khoe chiến tích, cười toen toét mặt mày. Chẳng khác nào đang phỉ báng cậu cả.
"Thôi bố ạ mày, tao chịu thua, đi chơi cái khác đi! Cái này tao chơi dỏm quá!"
Con cá vừa rồi mà Chifuyu bắt được, chủ trò chơi tặng luôn con đấy, dúi vào tay Chifuyu. Đi được một lúc ra khỏi chỗ đó, gã thấy có đứa trẻ con cứ dán mắt vào con cá béo này.
"Em muốn nó hả?"
Bé con gật đầu, mắt sáng rực khi gã đưa đến trước mặt. Nhanh chóng giơ tay lên không trung để nhận.
"T-thôi cậu à...cá của cậu, cậu cứ giữa lấy nó đi. Dù gì cũng là một con cá đẹp. Con nhà tôi nó thấy thích thôi, nó nhanh chán lắm, sợ sẽ làm chết con cá mất..."
Phụ huynh lên tiếng, ríu rít từ chối.
"Không sao, nhà tôi cũng không nuôi cá được vì nhà nuôi mèo. Nếu bé con đây nhanh chán, cô có thể nuôi nó. Coi như tặng xã giao đi? Được chứ?"
Hắn điềm đạm, nhẹ nhàng trả lời người phụ nữ đối diện. Làm sao mà bà có thể chối từ món quà nhỏ từ người lạ mặt, thậm chí nó vô hại?
"Nhận hộ tôi nhé?"
"A..nếu cậu đã nói thế, vậy..vậy thì tôi sẽ nhận nó, rất cảm ơn cậu trai đây nhé."
"Không có gì, gia đình đi chơi vui vẻ nhé."
Dứt câu, hắn quay lưng đi tiếp. Không để tâm tới gia đình phía sau.
"Lịch sự nhể?"
Cậu cười khẩy, chú ý đôi chút về gia đình ban nãy, sau đó lia mắt sang hướng khác.
"Đằng nào nhà mày hay nhà tao cũng đâu thể nuôi được. Nhà tao có Peke J, chỉ sợ nó phá phách ăn chết con cá thôi, còn nhà mày, mày nghĩ mày có đủ trách nhiệm để nuôi không?"
"...."
Chifuyu nói đúng thật. Cậu không nuôi nổi.
Quanh quanh tìm kiếm thú vui gì đó mới, nhưng nhận lại toàn là những thứ trò chơi chán ngắt. Cả hai bấy giờ mới quyết định vào bar làm vài chén.
"Đấy! Tao đã bảo rồi mà! Chỉ có bar mới hợp với hai đứa đình thôi, nói không nghe."
"Im đi."
Chifuyu vờ như không quan tâm, hắn cợt nhả. Cậu ghét bar, lần nào vào cũng khiến cậu gặp đầy tình huống củ chuối. Không tiện nghĩ tới, cậu gạt nó qua một bên.
"Chào chị đẹp~"
Chifuyu với khuôn mặt đểu cáng, cố ý tán tỉnh nhân viên quầy pha chế xinh đẹp, cậu nhìn mà không muốn nói gì nữa.
Bất lực chọn một chỗ ngồi ở góc quán, trong khi đợi Chifuyu gọi đồ, cậu lướt mạng đọc tin tức trong ngày, điển hình là Facebook.
|Báo trong ngày.
Khoảng 9h32p. Du khách phát hiện cái chết kì lạ từ một gia đình tại Roppongi. Không rõ nguyên do, đầu nạn nhân bị dập một cách bất thường. Không có dấu hiện xảy ra xô xát. Cảnh sát vẫn đang làm rõ sự tình.|
Cậu chằm chằm về bức ảnh nạn nhân, nhận thấy có gì đó lạ lạ, màu áo của cả gia đình nhìn rất quen. Rất giống với gia đình cậu nhóc mà cậu và Chifuyu bắt gặp vài phút trước.
Mắt cậu trợn tròn, giây sau đổ mồ hôi hột, đúng là gia đình nhà cậu nhóc thật.
Tay của cậu nhóc vẫn khư khư túi đựng cá vàng. Nắm rất chặt. Mặc dù cá đã lăn lóc ra khỏi túi và không còn cử động.
"Takemichi? Mày sao vậy?"
"A..m-mày xong rồi à..."
"Tao gọi xong rồi, đợi nhân viên bê đồ uống ra thôi. Mà...mày xem cái gì mà trông mặt mày hoảng thế?"
"Nhìn này, Chifuyu. Đứa trẻ ban nãy mày đưa cá cho ấy, cả gia đình nó chết rồi."
"Hở? Thằng nhóc ban nãy á?"
"Ừ. Khách du lịch đến đây thấy nhà nó chết ở ngay cái khu trống đằng kia thôi, mới chết. Còn lý do chết thì là cái này."
Cậu giơ điện thoại ra trước mặt, gã nhăn mày mà đọc hết tất cả, cũng cùng lúc nhìn luôn về phía ảnh khách chụp được rồi đăng lên Face.
"Mày thấy kì lạ không? Chết vì bị dập nát mặt mà chẳng có dấu hiệu gì xô xát, vậy mà nhìn này, không nhận ra luôn ấy."
Cậu chỉ vào màn hình điện thoại. Tò mò, liên tục đặt ra những câu hỏi cho dù Chifuyu đã im lặng.
"Quý khách, đồ uống của quý khách đây ạ."
Nhân viên bê đồ ra bàn, thấy cả hai đang chúi mặt vào điện thoại liền lên tiếng.
"Cảm ơn. Có gì tôi sẽ gọi tiếp, cô có thể đi rồi."
Chifuyu phủi tay, tỏ ý cô nàng đã xong việc của bàn hắn.
Cả hai ngồi lướt một lúc, sau đó cũng chán chẳng để tâm tới nữa. Kệ vụ việc đó đi, không liên quan đến cậu và Chifuyu là được.
"Vang của mày đây."
"Thế mày uống gì đấy?"
"Rum Sunset."
"Eo. Uống gì mà chọn loại cao thế?"
"Vì nó ngon."
"...."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip