Chương 6: thực tại (3)
Sau khi hoàn thành bữa ăn, cậu được Chifuyu đuổi ra khỏi phòng bếp với một lý do rất thích đáng.
"Mày ăn hại bỏ mẹ. Tao mà để mày làm thì có ngày bát đũa trong nhà sau này không còn chốn dung thân."
Mặt cậu nghệt đi, nhìn đối phương với con mắt cá chết không tránh đi đâu được, nhưng mà Chifuyu nói cũng đúng, cậu hoàn toàn không thể nói lại được.
Chấp nhận sự thật trong sự bất lực, cậu thừa nhận bản thân mình rất ăn hại.
"Mày đâu nhất thiết phải nói bạn mày như thế, ác độc-"
"Với mình mày."
Đ*t mẹ, có câu đó nói hoài vậy mắ!!!
"Ra phòng khách ngồi đi, chốc tao ra với mày, đằng nào tao cũng sắp rửa xong rồi."
"Nhanh lên đấy, mày chưa tắm đâu, mùi chua đừng lại gần tao."
"Biết rồi, đừng có hối tao, đã là sâu lại còn lười."
"Nè!! Câu đó thì liên quan đéo gì vậy hả?!"
"Mày phải tự ngẫm ra chứ."
"Chifuyu!!!"
Tất cả được Chifuyu hoàn thành trong vòng nửa tiếng đồng hồ, còn về cậu á, vẫn nằm chềnh ềnh trên ghế sô pha mà xem chương trình yêu thích nè.
"Chín giờ kém hai mươi rồi, tắt ti vi xong lên phòng ngủ đi Takemichi"
"Hở? Mày lại ra lệnh cho tao đấy à?"
"Ừ. Vậy nên đi ngủ đi. Chẳng phải hôm nay mày bảo mày mệt sao?"
"Nhưng mà muốn xem nữa cơ."
Ánh mắt long lanh lung linh của cậu hướng về phía Chifuyu, mặt Chifuyu tức khắc đanh lại. Thâm tâm giơ ngón giữa thân thiện thay cho lời nói, nhưng mà đó chỉ là thâm tâm thôi, hắn mà giơ thật chắc cậu và hắn đánh nhau quá.
Vì cậu có tính trẻ con, không nên chấp làm gì!
"Thôi. Đi ngủ đi nào."
Dùng lời ngọt để dỗ dành và khuyên cậu đi ngủ chắc chắn sẽ có hiệu quả, vì Chifuyu là người từng trải mà. Cái này làm nhiều rồi, Chifuyu đã quá quen, có khi nào sau này thành thói quen luôn không thì hắn không chắc.
"Mày kì quá. Tao là chủ nhà mà sao cứ bị thằng như mày ra lệnh miết không. Chẳng được làm những việc mình thích cả."
Chifuyu bất lực.
"Đấy! Mày lại bắt đầu, có hôm nay tao mới sang nhà mày thôi đấy nhá, hôm qua tao có sang nhà mày không?"
"Không! Làm đéo có! Và cái lý do việc mày là chủ nhà hay không ấy, bố dí cặc mà quan tâm, rất đơn giản, vì mày quá ngốc nên mới hay bị tao nói, hay bị tao ra lệnh."
"Mày thấy có lần đéo nào tao sang nhà mày mà tao bảo mày làm việc nọ việc kia quá năm lần không? Hay một mình bố mày ôm hết vào người-"
"N-nín ngay, tao đi ngủ, tao đi ngủ cho vừa lòng mày! Đừng nói nữa, thủng màng nhĩ tao!"
Ngay lập tức Chifuyu quay trở về với dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, thằng cha này mà nói nữa chắc cậu chết lâm sàng, cậu sủi bọt mép, cậu ngã ngửa tấm lưng ngọc ngà mất. Tốt nhất là nín ngay cho cậu đỡ khổ, hay nói đúng hơn là đôi tai của cậu đỡ bị dày vò.
"Phải vậy chứ. Tắt ti vi đi xong tao bế mày lên phòng."
"Cục cứt! Chân tao không cụt! Bố tự đi được, đếch cần..."
Chifuyu đang lườm cậu.
"...mày..."
"Thành ngữ đâu rồi hở, Takemichi?"
"X-xin lỗi..."
Tình thế thay đổi, cậu cứ như bị hắn thôi miên, nói gì làm ấy, một cái liếc mắt của kẻ kia đã khiến cậu lạnh hết cả sống lưng rồi, còn để hắn nói nhiều thêm nữa cậu không chắc bản thân mình có thể sống đến sáng ngày hôm sau đâu.
Không nhanh không chậm, cầm chiếc điều khiển rồi tắt ti vi, sau đó đặt chiếc điều khiển lên bàn, ngay khi xong xuôi, cậu mới quay qua nhìn Chifuyu.
"T-tao xong rồi."
Chifuyu thấy cậu ngoan ngoãn, tâm trạng hắn cũng dịu đi hẳn, hắn lại gần rồi giang tay mình ra, ý hắn muốn cậu hiểu rằng bản thân cậu phải ôm choàng qua cổ hắn để hắn bế. Cậu hiểu ý, làm y như những gì mà hắn mong muốn.
"Sao người mày lại run?"
Cậu chợt giật mình, không nghĩ rằng cơ thể cậu từ nãy đến giờ đều đang run rẩy. Chifuyu lấy làm lạ, sau đó mới buông câu hỏi.
"Tao...làm mày sợ ư?"
"Không...không có..Chifuyu, tao buồn ngủ rồi."
"Ừ. Đừng giãy, không tí lại ngã ở cầu thang là sẽ bị đau đấy."
"Ùm. Tao biết rồi mà."
Bế cậu lên phòng xong, hạ cậu xuống ở trước cửa phòng, mở cửa cho cậu đi vào.
"Mày chờ tao chút, tao xuống tắt điện dưới nhà đã."
"Ừ. Nhanh lên."
Tiếng cửa vừa đóng lại, cậu liền thở phào.
"Phù. Lại như thế nữa rồi."
Cảm giác lo lắng luôn đau đáu chẳng dứt, ngưỡng tưởng như nếu giây phút đó cậu mà làm loạn lên, chắc chắn cậu sẽ không được yên.
Tuy luôn hành động một cách trẻ con trước mặt Chifuyu, nhưng không có nghĩa rằng có thể được nước lấn tới mà chỉ có thể ở mức trung bình thôi.
Lần nào Chifuyu tới nhà cậu, cậu đều có một cảm giác rất lạ, là sợ thì cũng không hẳn, nói thẳng ra là nó qua vô lý vì cậu và Chifuyu là bạn thân mà. Làm gì có chuyện cậu đi sợ người bạn thân đã làm việc cùng cậu suốt bốn năm qua cho được. Nhưng nếu không nói về cảm giác sợ hãi, cảm giác còn lại mà cậu luôn cảm thấy không ổn đó là gì? Cậu hoàn toàn không biết.
Mỗi khi đối phương cất lời, cậu sẽ lại nghe theo răm rắp dù cho không phải bắt buộc. Và cứ khi cậu làm trái ý, y rằng sẽ bị lườm như hôm nay, một cái liếc mắt đầy áp lực khiến người ta sợ hãi, như thể nó sẽ "đè nén" người đối diện ngay tức khắc, và "bóp chết" người ấy trong tích tắc.
"Takemichi. Mày đứng thừ ra ở giữa phòng làm gì thế?"
"A! À..ừm thì...tao suy nghĩ chút chuyện thôi. Mày làm tao giật mình đấy."
"Vậy ư?"
Cả hai trèo lên giường, Chifuyu nhanh chóng ôm cậu, áp sát cơ thể cả hai đến mức không còn chút kẽ hở.
"Người của Takemichi thơm quá đi mất!"
"Ư- C-chifuyu, tao...tao ngộp thở mất."
"A! Xin lỗi nhé, tao làm hơi quá..."
"Không sao đâu..."
"Nhưng mà Takemichi này."
"Hửm?"
"Cho tao ôm mày cả đêm nay nhé?"
"Gì vậy chứ? Có gấu bông mà, sao không ôm đi?"
"Tại gấu bông không có mùi thơm bằng mày."
"Vậy, được chứ?"
"Ùm...đừng ôm sát quá là được."
"Ừ. Chắc chắn sẽ không ôm mày đến mức khiến mày bị ngạt đâu."
"Kì cục-"
"Với mình mày."
————————————————
Zịt:
2:15.
Thay vì đi ngủ thì tôi thức để hỏn lọn=)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip