Chương 40: Tin tưởng
Thấy Takemichi cứ im lặng và cố thoát khỏi vòng tay mình khiến Mitsuya không khỏi buồn cười. Nếu cậu chịu dùng nhiều sức thêm chút nữa hoặc tỏ ra chán ghét thôi là anh liền bỏ cậu ra rồi. Mà có lẽ vì cậu ngốc quá nên đã chẳng nghĩ đến khả năng đó.
"Không nói thật sao?"
Mitsuya hạ thấp đầu xuống và hỏi cậu. Lúc này anh mới chú ý đến mái tóc xoăn dài vẫn còn ướt nước của Takemichi. Từng giọt đều đang thấm lên vai cậu nên tất nhiên cái áo cũng bị ướt không ít. Cậu thì vẫn cứ im lặng âm thầm phản kháng, Mitsuya đành thở dài chịu thua trước.
Anh đặt cậu về lại ghế rồi đứng dậy, Takemichi chớp mắt nhìn theo anh.
"Em ngồi đó ăn đi, anh lấy máy sấy sấy tóc cho em."
"Ồ, cảm ơn anh." Takemichi gật gù, tiếp tục cầm chén ăn cơm.
Công nhận Mitsuya nấu ăn ngon thật, nếu so với mẹ cậu thì hơn hẳn vài bậc. Takemichi cúi đầu gắp thức ăn, lại tự hỏi. Không biết Mitsuya biết làm bánh không nhỉ?
Khi Mitsuya quay lại cậu đã liền hỏi. Nghe xong Mitsuya khẽ cười đáp có. Thế là mắt Takemichi lại sáng bừng lên.
"Em vẫn luôn muốn thử làm bánh nhưng mẹ em lại không biết, hôm nào anh chỉ em được không?"
"Nếu Takemichi muốn thì anh luôn sẵn lòng." Mitsuya cười đáp.
Để lại một câu "Mitsuya tốt thật đó" xong Takemichi lại tiếp tục ăn cơm. Còn người vừa được gắn thẻ người tốt kia thì chỉ mỉm cười. Bật máy sấy lên và hướng đến mái tóc còn đang ướt của cậu.
Tiếng máy sấy ồn ào vang lên cả căn phòng. Takemichi ngồi ở trên ghế ăn món này món kia, mặc cho Mitsuya đang kéo hay vuốt tóc mình thế nào. Cử chỉ của anh rất nhẹ nhàng nên cậu cũng không có ý kiến gì cả.
Đến khi Mitsuya đã sấy khô tóc cho Takemichi thì cậu cũng đã ăn được một nửa. Có lẽ vì vốn ăn ít hoặc do Mitsuya làm quá nhiều nên Takemichi thấy bụng đã không thể chứa nổi cái gì nữa rồi. Nhưng nếu không ăn nữa thì đống đồ ăn này sẽ bỏ sao?
"Takemichi không ăn nữa sao?"
Thấy cậu cứ ngồi im chẳng đụng đũa nữa nên Mitsuya ngồi xuống đối diện và hỏi. Lại nghĩ đồ ăn mình nấu cũng đâu nhiều lắm, chẳng lẽ Takemichi đã ăn ít đến quen?
"Em, đã no rồi."
Takemichi đưa mắt nhìn bàn đồ ăn trước mặt. Mitsuya đã nấu cho cậu, nó rất ngon nhưng cậu thật sự ăn không nổi nữa!
Im lặng nhìn cậu đang đầy một vẻ khó xử, Mitsuya chẳng cần tốn quá lâu để mà hiểu được suy nghĩ của cậu. Anh khẽ mỉm cười, bỗng nổi lên một ý nghĩ.
"Nếu Takemichi đút thì anh sẽ giúp em ăn hết, được không?"
Thấy cũng không đến nổi bất ổn nên Takemichi gật đầu đồng ý.
"Để em đi lấy đôi đũa khác."
Takemichi vừa đặt đôi đũa của mình xuống bàn thì đã bị bàn tay của Mitsuya bao lấy. Lòng bàn tay của anh ấm nóng, so với tay đã bị lạnh của cậu thì rất dễ mang lại cảm giác nhồn nhột. Cậu rục rịch bàn tay nhỏ của mình, còn chưa kịp rút ra thì đã nghe Mitsuya nói.
"Không cần phiền như vậy, cứ dùng đũa của em đi."
Ồ, Mitsuya không để ý lắm đến mấy vấn đề dùng chung đồ nhỉ. Vậy thì cậu cũng chẳng có gì để ngại. Thế là Takemichi ngồi xuống dưới, lại cầm đũa của mình lên và gắp đồ ăn đút cho Mitsuya.
Người đối diện được cậu đút ăn thì vui vẻ ra mặt. Kiếp trước còn chẳng có được cái cơ hội tốt đẹp này đâu.
Takemichi trước tình huống đút đồ ăn cho người khác thế này lại chẳng ngại gì mà như đã quen. Gì chứ cậu cũng có chút kinh nghiệm trong việc này đấy. Nào là Kisaki, Kakucho, Takuya hay Akkun đều từng qua một tay chăm sóc của cậu đấy!
Mitsuya dù vẫn chưa đói lắm nhưng được Takemichi đút thế này cũng chẳng quan tâm gì cái bụng sẽ bị no căng của mình. Tận dụng khoảng thời gian gần gũi này mà càng làm thân với Takemichi hơn.
Sau đó, dưới lời dịu dàng đầy tính xâm lược của Mitsuya. Takemichi dù muốn giúp rửa chén vẫn phải đi ra phòng khách ngồi xem ti vi.
Ngoài trời vẫn còn đang mưa tầm tã, tựa hồ như sẽ không thèm dừng lại. Takemichi lo lắng không biết lát nữa mình có thể về nhà hay không đây. Nhìn qua đồng hồ cũng đã hơn bảy giờ tối rồi. Lúc nãy cậu còn nói dối mẹ rằng mình đang nằm ở nhà không có gì làm nữa chứ.
Từ lúc chuyển đến đây tần suất cậu nói dối bà hình như đã tăng lên rồi. Đúng là đứa trẻ hư mà.
Takemichi tắt điện thoại và để sang một bên. Cậu đưa mắt nhìn lên bộ phim tình cảm đang chiếu trên ti vi. Nam nữ chính đang có một hiểu lầm chưa thể giải quyết thành ra đang ngược tâm hết sức. Từng lời thoại của nhân vật truyền vào tai cậu hòa cùng với tiếng mưa rơi, Takemichi dần thả mình trôi theo cái cảm xúc lạ kì đang trào dâng trong lòng. Nước mắt cậu khẽ rơi vì cảnh phim buồn trước mắt. Sau đó cậu nhắm chầm mắt lại, ý thức đã mụ mị không còn rõ.
Đợi đến khi Mitsuya rửa chén xong bước ra phòng khách tìm cậu thì Takemichi đã ngủ ngon lành trên ghế sô pha. Đầu cậu đôi khi lại nghiêng nghiêng ở trên thành ghế, vậy mà vẫn chưa hề ngã xuống.
Mitsuya khẽ cười, lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm hình rồi mới vào phòng lấy chăn ra đắp cho cậu. Bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh để cậu dựa đầu vào vai mình.
Mưa bên ngoài vẫn còn chưa ngớt, Mitsuya ước rằng nó cứ vậy mà mưa tới sáng luôn đi. Để anh có một lí do chính đáng mà giữ cậu lại. Để có thể được gần gũi với cậu hơn.
Mitsuya hơi cúi đầu nhìn thiếu niên đang ngủ đến ngon lành kia. Từ hàng lông mi dài hơi cong cho đến đôi má tròn tròn phúng phính của cậu. Anh đưa tay sờ lấy khuôn mặt ấy, ngón tay miết nhẹ khóe mắt cậu rồi dần chuyển xuống đôi môi hồng mềm mại kia.
Anh biết mình lại thế rồi, muốn hôn lén cậu.
Phá thêm một lúc, thấy cậu có vẻ ngủ say Mitsuya liền cúi thấp đầu. Áp môi mình lên cánh môi của cậu.
Thật mềm.
Mọi khi anh chỉ để môi chạm môi như thế rồi thôi. Nhưng dạo này cứ bị Hinata chọc tức mãi, thế là anh luồng lưỡi của mình vào khoang miệng của cậu. Từ từ khám phá nó một chút rồi mới quấn lấy chiếc lưỡi ẩm ướt kia.
Âm thanh đầy tình ái vang lên giữa căn phòng khách yên tĩnh. Mắt thấy người đang ngủ kia hơi cựa quậy Mitsuya liền rời khỏi đôi môi của cậu. Lại trở về với nụ cười dịu dàng và nét đoan trang chính trực của mình.
Takemichi ngủ không sâu vì tư thế không thoải mái. Cậu hơi cau mày rồi từ từ mở mắt dậy. Chẳng biết từ khi nào đã được chiếc chăn ấm bọc lấy, còn có một bờ vai để tựa vào.
"Em mệt lắm nhỉ? Hay là vào phòng ngủ chút đi."
"..." Takemichi im lặng không đáp, có lẽ vẫn chưa được tỉnh lắm.
Cậu mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm ấm của người bên cạnh đang gọi tên mình. Lại còn có cả tiếng cười đầy xuôi tai của anh nữa.
Câu hỏi lúc nãy cậu ngập ngừng không hỏi bây giờ cũng có đủ dũng khí để mà hỏi ra.
"Tại sao, Mitsuya và mọi người tốt với em thế?"
Mitsuya có từng nghe Draken nói qua về chuyện Takemichi nghĩ họ xem cậu là người thay thế. Anh không muốn bản thân nói ra những điều khó tin để cậu càng thêm tin vào suy nghĩ đó. Thế là suy xét một hồi, Mitsuya tỏ ra thản nhiên giải đáp cho cậu.
"Vì anh nghĩ Takemichi xứng đáng được như thế."
"... Chẳng đáng tin chút nào."
"Vậy thì anh không biết nói gì nữa, Takemichi cũng đâu tin anh."
Mitsuya vẫn cười, tay đưa lên xoa đầu cậu.
"Dù vậy anh mong rằng em đừng hiểu lầm chuyện gì. Takemichi là chính em, không phải bản sao hay người thay thế của bất cứ ai cả."
Takemichi bỗng cứng người, im lặng không nói thêm gì nữa. Vậy mà chẳng hiểu sao cậu lại chọn rúc người vào trong lòng Mitsuya. Anh cũng rất chiều theo ý cậu, chỉnh sửa tư thế cho thoải mái chút rồi lại đưa tay vỗ về tấm lưng của cậu.
"Anh cảm thấy em đang có vấn đề với gia đình của mình."
Nói là cảm thấy nhưng anh đã chắc đến chín mười phần là thế rồi.
"... Vâng." Takemichi nhỏ giọng khẳng định.
"Dù là gì anh vẫn muốn em đặt bản thân lên hàng đầu. Nếu em cảm thấy có khúc mắc không thể lí giải hoặc là buồn bã như hôm nay. Anh có thể là người tin tưởng để em tìm đến."
"... Mitsuya tốt thật đó."
"Ừm." Chỉ với mỗi cậu thôi.
Hiện giờ Takemichi đang không ngừng đấu tranh tâm lí.
Cậu dễ dãi quá hay sao mà giờ muốn nói chuyện mình là con trai cho Mitsuya biết vậy?! Nhưng mà anh thật sự rất đáng tin. Takemichi tự nhận mắt nhìn người của mình khá tốt!
Takemichi thầm đếm mấy con số. Dừng lại ở số mà cậu hết hơi, nếu là lẻ thì sẽ nói, chẵn thì im lặng là vàng.
Mitsuya nhìn cậu đang nhắm mắt lẩm nhẩm gì đó cũng kiên nhẫn đợi xem. Trong lúc rảnh rỗi còn nghịch tóc của cậu đến vui vẻ.
Takemichi hết hơi, dừng lại ở một con số lẻ.
Cậu dứt khoát ngẩn đầu nhìn Mitsuya. Đôi mắt đầy vẻ nếu không nói thì trời sẽ sập này khiến Mitsuya bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên.
"Mitsuya!"
Anh từ tốn đáp lại cậu: "Sao thế?"
"Em nói chuyện này anh đừng ghét em nhé?" Được rồi, thật ra cậu vẫn sợ.
Nhưng Mitsuya nào sẽ ghét cậu, thế là sảng khoái trả lời: "Sẽ không đâu, em cứ nói đi."
Được cậu tin tưởng nói ra chuyện quan trọng gì đó anh vui mừng còn không hết. Làm sao có thể ghét cậu chứ!
Thấy anh có vẻ thoải mái nên Takemichi cũng được thả lỏng phần nào. Cậu hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói ra.
"Chuyện này, thật ra em là con trai."
"... Em nếu muốn ngủ lại đêm nay cũng không cần nói vậy đâu." Mitsuya vẫn chưa tin vào tai mình nên khẽ cười. Che đậy đi cái bối rối đến điên khùng của mình.
"Không phải! Em là con trai thật đó!"
Nói rồi Takemichi cúi đầu định vạch áo lên để chứng minh cho anh xem. Mitsuya biết rõ ý định này liền giữ chặt tay ngăn cản cậu.
Mẹ nó, vạch áo lên để anh đè cậu ra luôn hay gì!!
"Anh tin rồi! Lúc nãy sốc quá thôi!"
"Ồ, vậy à."
Nghe anh bảo vậy Takemichi cũng thôi cái ý định vạch áo lên nữa. Chầm chậm nhìn xem biểu cảm của Mitsuya lúc này.
Ngoài bất ngờ ra thì chẳng có vẻ gì là chán ghét cả. Anh đúng là đáng tin mà!
"Em giả gái là vì mẹ đúng không?"
"À, đúng rồi." Takemichi hơi cúi đầu để ổn định cảm xúc, sau đó lại ngẩn lên cùng một nụ cười. "Mẹ em ấy mà, có hơi ám ảnh về giới tính một chút."
Này đâu chỉ có một chút, này là một đống, một nùi luôn ấy chứ.
Mitsuya thở dài, đưa tay xoa đầu Takemichi một cái rồi cũng không nói gì.
"Cái này, Mitsuya đừng nói cho mọi người biết nhé? Em muốn tự mình nói hơn."
"Ừm, em cứ từ từ rồi nói cũng được."
Nói sớm chúng nó lại giở trò với cậu lại mệt. Ngăn được lúc nào hay lúc đó thôi.
"Vậy, nên lấy đồ ướt ra giặt rồi phơi lên nhỉ? Tối nay em ngủ lại đây luôn đi, mai dậy sớm anh chở về nhà thay đồ."
"Được, nhờ Mitsuya nhiều rồi!"
Takemichi cười xem như cảm ơn anh một câu. Mitsuya lại đưa tay véo má cậu một cái rồi đứng dậy.
Chuyện hôn nay đúng là ngoài sức tưởng tượng của anh mà! Ít nhất thì Takemichi cũng đã nói cho anh biết đầu tiên. Thật tuyệt vời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip