chương 104
Takemichi ở giữa Draken và Mitsuya nắm tay cả hai người cùng đi trong đêm tối, bầu không khí u ám lúc trước cũng ko còn. Cậu cảm thấy bớt sợ hơn khi đi cùng những người mình tin tưởng, có lẽ lời nói của Mitsuya là sự thật.
Càng đi vào sâu trong đền thì mọi thứ càng trở nên rõ ràng hơn, cả ba dừng chân trước một ngôi miếu nhỏ trong đền. Thoạt nhìn qua ngôi miếu ấy trong rất bình thường, nó giống như bao ngôi miếu khác mà cậu từng thấy nhưng có ai đó đã thấp ba nén hương cùng một gói bánh ở bên trong.
Nén hương còn chưa cháy hết một phần ba có nghĩa là đã có ai đó vừa mới ở đây, nhưng đã hơn 12h và đáng lẽ là sẽ ko còn ai ở lại đền vào giờ này ngoài mấy người bọn họ.
Càng nghĩ Takemichi lại nổi da gà, ko nhịn được mà siết chặt chặt tay Mitsuya và Draken khiến cho hai tâm hồn bé bỏng của thiếu niên mới lớn dậy sóng.
Cứ tưởng hai người bọn họ có thể tiếp tục tận hưởng cảm giác này thêm chút nữa thì một biến cố đã xuất hiện.
*Vụt
Đột nhiên một tiếng động lớn vụt qua, giống như vừa có thứ gì đó chạy ngang qua trước mặt cậu. Một thứ gì đó màu đen và hình dáng rất mơ hồ, thứ đó chứ liên tục chạy qua chạy lại như thế.
Một lần, hai lần, rồi đến lần thứ ba thì mọi thứ xung quanh Takemichi bất chợt trở nên mờ ảo và dần chìm vào hư không. Ngay lúc này bóng dáng của Draken hay Mitsuya đã dần biến mất hoàn toàn.
Cậu không thể nghe thấy bất kì âm thanh nào cũng như nhìn thấy bất cứ thứ gì ở xung quanh vì bây giờ bao trùm lấy cậu chỉ có duy nhất một màu đen.
"Cái gì thế này!! Draken! Mitsuya! Hai đứa đi đâu mất rồi!"
Dù cho có kêu la như thế nào thì trước mắt cậu vẫn chỉ toàn một màu đen sâu thẩm. Cảm giác bất an và nỗi sợ bao trùm lấy tâm trí cậu, Takemichi dùng hết sức mình để chạy, chạy thật nhanh để tìm ra lối thoát, tìm ra một tia sáng dù chỉ là nhỏ nhất ở cuối đoạn đường mịt mù và đầy ma mị này.
Một tia sáng chợt vụt sáng trước mắt cậu, Takemichi theo phản xạ nhắm hai mắt lại, ko có gì xảy ra với cậu cả? Takemichi hé mắt, cậu ngỡ ngàng khi nhìn thấy một thứ ánh sáng rực rỡ vô cùng.
Takemichi chạy thật nhanh về phía trước, cậu nghĩ mình đã tìm thấy lối ra!
"Hộc hộc..."
Nhưng thế rồi cậu cứ chạy mãi chạy mãi nhưng cuối cùng chả đến đâu cả, Takemichi cứ như một người lạc giữa xa mạc ôi bức và chợt nhìn thấy một ốc đảo trong cơn mê man.
"Rốt cuộc chuyện này là sao chứ!... Mình muốn thoái khỏi đây"
Takemichi bắt đầu mất kiên nhẫn, cậu dừng lại và nhìn chằm chằm vào thứ mình luôn đuổi theo nãy giờ. Càng chạy đến thì nó lại càng xa dần, giống như một trò đánh lừa thị giác.
"Nếu nhắm mắt lại thì sao nhỉ? Dù sao thì quanh đây cũng chẳng có gì chỉ toàn là bống tối bao trùm..."
Takemichi một lần nữa nhắm chặt đôi mắt mình, cậu vừa nhắm mắt vừa tiến về phía tia sáng kia.
*cộp cộp
Cậu nhìn thấy một bé trai, trên vai khoác một chiếc áo choàng cùng mái tóc đen bù xù. Đôi mắt xanh biếc của cậu bé dán chặt vào người cậu ko chút e ngại. Rồi cậu bé ấy đột nhiên vội vàng rời đi giống như vừa nghe thấy tiếng ai đó gọi em. Trước khi rời đi em dường như vẫn còn gì đó vướng mắc với cậu, cái nhìn của em hiện rõ lên sự tò mò, hiếu kì.
Takemichi nhìn theo bóng lưng cậu bé ấy, bất giác đôi chân cậu di chuyển và lặng lẽ đi theo.
Cứ như thế chẳng mấy chốc Takemichi đã đi hơn 20 bước, cậu dừng lại, cảm nhận mọi thứ xung quanh mình. Cậu cảm thấy cơ thể đang ấm dần lên, có một vòng tay đang ôm lấy cậu vào lòng, thật dịu dàng và hoài niệm làm sao.
Takemichi bừng tỉnh, trước mặt cậu là gương mặt của một người phụ nữ. Cậu ko thể nhìn rõ được dung mạo của bà ấy, nhưng ko hiểu sau vẫn cứ ôm chặt lấy bà một cách thắm thiết, ko muốn xa rời.
"...."
Bà ấy đang nói gì đó, trong cứ như đang ngâm nha một bài hát, cậu ko thể nghe rõ được những câu hát ấy nhưng đôi bàn tay kia lại ko ngừng vỗ về, vuốt ve cậu. Takemichi cảm giác mình thật nhỏ bé trong vòng tay bà ấy.
Và rồi cứ thế cậu chìm vào một giấc ngủ sâu
--------
"Takemichi"
"Takemichi!"
"TAKEMICHI!"
Cậu tỉnh dậy sau giấc mơ kì lạ đó, cậu đưa mắt nhìn xung quanh, kế bên Takemichi là Draken đang liên tục gọi lớn tên cậu kèm tay hành động lắc người cực kì chấn động.
Sau khi thấy cậu mở mắt thì liền lập tức đặt cậu xuống và chạy đi đâu đó có vẻ như là đi tìm Mitsusya, cậu ta trông có vẻ khá lúng túng và bất ngờ. Takemichi ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời, bây giờ đã là bình minh.
'Giấc mơ ấy thật kì lạ'
Cậu nhớ rõ cảm giác sợ hãi vô cùng khi lần đầu cậu mở mắt nhìn thấy mọi hiện vật xung quanh biến mất, bóng tối bao trùm tất cả. Nhưng ko hiểu sao đứa trẻ và người phụ nữ kia lại xuất hiện, cậu ko biết họ là ai nhưng cậu biết rằng chính họ đã giúp cậu thoát khỏi cái ko gian tù túng, u tối đó.
Takemichi đang ngồi thẩn thờ thì Draken đã quay trở lại cùng Mitsuya, có cả Chifuyu người đã lạc mất cậu trong đêm qua.
"Takemichii!"
"Anh ko sao chứ! Tại sao lại tự nhiên ngất đi như vậy!?"
"Anh có cảm thấy đau ở đâu ko?"
Bọn họ cứ nhốn nháo lên liên tục kiểm tra khắp người cậu giống như đang cố soi ra một vết thương dù là nhỏ hay lớn để có thể quan tâm vỗ về cậu. Nhưng cậu có phải con nít lên ba đâu mà phải làm thế, cậu mới chính là người lớn ở đây kia mà (•'O'•)9
"Anh ko có sao hết mà, mấy đứa ko cần phải ồn ào như thế đâu-"
"Khò~"
Một tiếng ngáy vô duyên vô cớ từ đâu xuất hiện làm Takemichi có chút giật mình. Cậu chầm chậm hướng sự chú ý của mình đến một bụi cây gần đó. Khi đến gần Takemichi hồn phách như muốn bỏ đi chơi mà suýt nữa thoát ra, cậu thấy một bàn tay trần và vài sợi tóc đỏ đang lòi ra ngoài bụi.
Takemichi cẩn thận nhìn vào bên trong thì bất ngờ thốt lên:
"Emilia!"
Trước mắt Takemichi là Emilia mê man với tướng nằm vô cùng mất mỹ quang khiến ai cũng phải quay đầu đi. Nhìn vào dáng nằm "nết na" này ko ai dám nói rằng đây vốn là một cô gái kiêu hãnh và coi trọng thể diện.
'Mắc cỡ quá 2 ơi!'
Takemichi miễn cưỡng đỡ Emilia dậy và đặt cô vào một chỗ với tư thế ngay ngắn. Mùi hôi từ cồn cứ xộc lên trước mũi cậu khiến Takemichi phải nín thở từng giây. Ko thể tưởng tượng đc rằng cô gái này đã nốc hết bao nhiêu rượu bia trong bao nhiêu lâu để có thể có cái mùi ối giồi ôi này.
Cậu ở nhà lo lắng từng phút từng giây vì cô bỏ ra ngoài gần cả tuần trời hóa là đi làm bạn với thần cồn đây mà.
"Nốc bia như nước thế này đúng là chỉ có cậu thôi đấy"
Takemichi lấy ra một chiếc khăn nhỏ mà mình luôn bỏ trong túi để lau mặt cho Emilia, gương mặt cô lắm lem, đầu tóc thì bù xù hết lên, chỉ mới bỏ nhà đi mấy ngày mà trông đã tàn tạ như thế rồi.
Bàn tay Takemichi di chuyển nhẹ nhàng vuốt phần tóc mái của Emilia. Cậu chăm chú chỉnh lại phần tóc cho cô đến mức ko biết là từ lúc nào mà đôi tai của Emilia đã đỏ ửng.
"Phù... Xong gòi"
"Mau mau đem cậu ấy về thôi"
Lúc Takemichi đang gồng cơ mông hít cơ zú để cõng Emilia lên thì từ phía sau có tiếng ai gọi cậu.
"Takemicchi!"
Đó là Draken, phía sau còn có Mikey, Baji, Mitsya, Kazutora. Takemchi mừng rỡ khi thấy họ vẫn an toàn, mà.. Cũng ko hẳn là vậy. Trên người họ, ai nấy cũng dính đầy bụi bẩn, sắc mặt thì xanh xao như vừa mất ngủ cả đêm vậy.
"Này.. Mấy đứa làm sao vậy!?"
Baji bực dọc đi lên phía trước với cái đầu từa lưa máu, mạnh dạn chỉ tay thẳng vào Emilia và la lên.
"Tất cả là tại bà già này!"
"Cái gì cơ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip