chương 62
Sau khi Takemichi dần chìm vào giấc ngủ, kế bên cậu vẫn là Emilia đang nhìn chăm chú vào cậu. Cậu thở đều, đôi tay lạnh lẽo run rẩy lúc nãy cũng đã được cô sưởi ấm phần nào.
Cô tự trách mình ích kỉ, nếu như lúc trước cô ở lại với cậu thì sẽ chẳng có bất kì 1 ai có thể làm cậu tổn thương như bây giờ. Lúc này khi nhìn cậu khổ tâm như thế trong lòng cô cũng nhói lên, cô phải làm gì đó để bù đắp cho cậu.
Emilia cầm chiếc điện thoại của mình lên, tay bấm phím, lướt xuống 1 dòng danh bạ dài rồi dừng lại ở cái tên quen thuộc.
{Shinichirou}
*Tít
Cô bấm gọi.
[Alo? Ai mà gọi giờ này thế hả]
"Tôi đây"
[Emi đó hả? Gọi anh có chuyện gì không]
"Ngày mai tôi sẽ đến tiệm xe gì gì đó của anh cùng với Takemichi nên sắp xếp thời gian đi, ta cần nói chuyện"
[Chuyện gì mà nghe có vẻ nghiêm trọng thế, Takemichi gặp phải chuyện gì à?]
"Tôi cũng không rõ, nhưng cứ gặp đi rồi nói sao, giờ tôi phải ôm Takemichi ngủ tiếp đây"
[Hả!? Cái gì! Ô-ôm Takemichi á! Ê ê-]
*Tút
Cô cúp máy 1 cách có chủ đích và đầy khiêu khích (◔‿◔).
Bây giờ người có trong tay quyền độc chiếm Takemichi lúc này chính là cô nên ngu gì mà không đi khoe với tên simp trúa kia cho ổng tức chơi (・∀・).
Mà không chỉ mình Shinichirou đâu mà còn 3 tên bên Hắc Long kia cũng simp nốt nên cô sẽ từ từ cho họ biết cảm giác cay cú nó là như thế nào.
"Ư..ưm..."_Takemichi khẽ rên.
Cô lại quay sang nhìn Takemichi, trong đôi mắt ấy hiện lên sự yêu chiều vô điều kiện. 1 phần lý do để mà cô có thể luôn thoải mái, vui vẻ và sự nghiệp thành công (bả có công ty ở nước ngoài nha) như lúc này cũng là nhờ có Takemichi luôn ở bên cô.
Nếu như quay về khoảng thời gian trước khi cô gặp được cậu, thì sẽ chẳng ai ngờ rằng cô từng ngông cuồng và cứng đầu như thế nào đâu, ngoại trừ Takemichi. Tính cách bây giờ của cô cũng đã được gọi là tốt lắm rồi đấy
Trong cơn mơ, cô ôm chặt lấy Takemichi và thủ thỉ với cậu câu nói mà lúc nào Takemichi cũng nghe muốn mòn tai.
"Tớ thích cậu lắm đó~ Micchi à"_Emilia
-----
*Trong giấc mơ mơ hồ của Takemichi
"Mày là ai?"
"Tại sao"
"Tại sao ai cũng vứt bỏ em thế, hả? Nói cho em biết đi Takemichi"
"Giết kẻ thù thì tao chính là anh hùng"
"Dừng lại đi!!!"
"Baji-san!!!!!"
"Giao phó lại cho... Anh"
"Mày sẽ không bao giờ cứu được ai đâu, anh hùng à!"
Takemichi giật mình tỉnh giấc, trong khóa mắt cậu nước mắt cứ thế mà tuôn trào không ngừng.
'Lại là 1 giấc mơ'
Lại là cảm giác đó, cảm giác bất an lo âu khi mà mỗi lần nằm mơ cậu lại thấy 1 khung cảnh đẫm máu từ những kí ức quá khứ. Cứ tưởng rằng dần theo thời gian thì nó đã biến mất nhưng bây giờ nó đột nhiên lại xuất hiện trở lại.
Cậu đưa tay lên dụi mắt, nó thật sự rất khủng khiếp. Trong mơ cảnh Baji bị đâm trước mắt cậu nó cứ lặp đi lặp lại cả trăm lần, và cậu nói cuối cùng của anh như nhát dao xuyên qua tim cậu.
Và cả Kazutora nữa...
Đôi mắt bị cậu dụi tới nổi đỏ rát, cảm giác đau đớn vào mỗi buổi sáng này cậu cũng đã trải qua không biết bao lần.
Nó như đang báo hiệu cho cậu về kết cục sau này sẽ diễn ra theo đúng trình tự như lúc trước trừ khi cậu thay đổi nó.
"Đau quá đi mất..."_Takemichi
Dù cho đã vội lau đi những giọt nước mắt ấy thì cậu vẫn không ngừng cảm thấy ngứa ngáy, tâm trạng khó chịu không thể dứt ra được.
Takemichi cầm điện thoại lên, bây giờ là 6 giờ sáng. Cậu phải mau chóng đến chỗ Shinichirou nữa, lúc cậu đi vào nhà vệ sinh thì bỗng trong bếp có 1 giọng nói vang lên.
"Dậy rồi hả, cậu sửa soạn xong thì chờ tớ, tớ đi với cậu"_Emilia
"Hả? Cậu cũng đi gặp Shin hả?"_Takemichi
"Đúng rùi"_Emilia
"Bộ cả 2 có chuyện gì à"_Takemichi
"Hưm... Cũng không có gì đáng bận tâm đâu, tâm sự mỏng thôi ấy mà"_Emilia
Không hiểu sao tự nhiên thấy bất an với cậu trả lời này của cô ( ̄ヘ ̄;).
Sau khi ra khỏi cửa nhà, cả 2 cùng nhau đi thẳng đến tiệm xe. Trên đường đi cậu bỗng thấy một cửa tiệm mới gần ga tàu điện hình như đang được sửa chữa. Có vẻ như là sắp khai trương.
'Sao chỗ này nhìn quen thế nhỉ?'
Đang đi với Emilia thì cậu đột nhiên chạy sang đó để xem. Cậu nheo mắt đứng nhìn bảng hiệu của cửa tiệm.
"CD...DVD...A! Là chỗ làm thêm!"_Takemichi hét to lên.
Hóa ra đây là chỗ làm thêm lúc trước của cậu, không ngờ là nó đã khai trương từ lâu đến thế luôn đấy. Tận 12 năm kể từ trước khi cậu bắt đầu xin việc, nhưng nếu nhớ lại thì cậu cũng không có mấy kí ức tốt đẹp về nơi này nhất là với chủ tiệm và quản lí kém tuổi...
"Nè Takemichi, cậu đứng đây rồi la ó gì đấy hả?"_Emilia
"À không chỉ là tớ muốn xem qua chút thôi..."_Takemichi
Cậu ngượng ngùng che mặt, rồi vội đẩy Emilia đi, nhưng có lẽ cậu không để rằng vào lúc đó có bóng dáng của 1 người khác đang đứng đấy nhìn cậu từ xa.
....
Nửa tiếng sau cậu và Emilia cuối cùng cũng tới được cửa tiệm 1 cách êm đềm. Mặc dù là trên đường Emilia suýt nữa đi đường quyền với 1 tên cà chớn hay quấy rối nơi công cộng.
Nhưng nói chung là trên đoạn đường còn lại thì vẫn rất "êm đềm"ಡ ͜ ʖ ಡ.
"Em tới rồi nè Shin ới"_Takemichi
"Tên già kia, đâu rồi!!!"_Emilia xông vào.
"Trời ơi ồn quá đấy, chờ xíu rồi anh mày ra làm gì mà ghê thế, khách chạy hết bây giờ"_Shinichirou
"À thế à, từ lúc bước vào đây tới giờ tôi thấy toàn xe với xe có thấy bóng khách nào đâu"_Emilia
Shinichirou nghe cô nói mà tức ói máu, nhưng vì Takemichi vẫn đứng đấy nhìn chằm chằm vào anh nên phải tịnh tâm, giữ thể diện trước mặt crush.
"Haizz thôi không nói chuyện này nữa, mau vào đây nói nốt chuyện hôm qua cho anh nghe nào"_Shinichirou
Takemichi vừa mới đặt túi đồ xuống bàn thì liền quay sang hỏi.
"Chuyện hôm qua?"_Takemichi
Emilia giật thót, vội bịt miệng Shinichirou lại rồi lôi vào trong.
"À à không có gì đâu chỉ là Shinichirou muốn tâm sự với tớ mấy câu chuyện tình yêu dở dở ương ương của ổng thôi ấy mà, đúng không"_Emilia
"Ưm ứm!!!"_Shinichirou gào thét trong vô vọng ( •́ ‿ ,•̀ ).
Takemichi "à" lên 1 tiếng rồi lặng người quay đi, không làm phiền đến không gian riêng của cuộc trò chuyện này nữa (*°ー°).
Emilia thì thầm vào tai Shinichirou.
"Hãy coi như đây là 1 hành động hi sinh vì lợi ích của Takemichi cưng, tôi sẽ ghi nhận công lao này của anh ( ̄^ ̄)ゞ"
Shinichirou bất lực không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip