Chap 6
Author : Tiểu Táo Mật.
Ngày : 04/02/2023
Beta :
Nhà : Watt-pad và Mangatoon.
————
Đôi mắt theo phản xạ nhìn sang cái người thanh niên bên cạnh, hắn ngồi với cái mặt cau có, tay thì dịu dàng bồi cháo cho nó...
Takemichi cũng nhăn nhó không kém, nó đâu cần giúp đỡ, nó sự làm tự sống được !!
Tối hôm qua, là sự việc nó không ngờ đến thôi.
Wakasa tối qua lại theo lời người mẹ mà chạy sang nhà thằng ranh con lần trước. Trên đường còn bắt hắn đưa hộp cơm nữa chứ. Wakasa có rất nhiều việc, rất bận, ấy thế mà bị bắt đi đưa cơm.
Sự kiên nhẫn của hắn có giới hạn lắm, còn tưởng như lần trước, chỉ nhấn chuông, gõ cửa và đợi, đợi hơn 20 phút vẫn chưa thấy thằng ranh đó ra mở cửa cho hắn.
Cứ như núi lửa phun lửa.
Wakasa tự mở cửa vào nhà luôn, chân hắn giẫm mạnh trên sàn nhà nhằm tạo ra tiếng động, vẫn không ai ra.
Là khách hắn không có quyền đi lung tung. Nhưng hắn không có khái niệm đó
" Bếp không có người? Phòng khách cũng không có luôn ??"
Thế là Wakasa chấp nhận lết cái thân mệt mỏi già nua này đi kiếm thành ranh con đó. Lên cả phòng ngủ của nó... Bừa bộn quá... Toàn sách là sách.
Phòng tắm của Takemichi ở tầng trên gần cuối hành lang, và hắn đã đi đến đúng nơi, cửa phòng tắm không đóng, hơi nước bay che mù đi mọi thứ, Wakasa nhíu mày lại gần...
Hắn nhìn thấy vòi nước vẫn đang chảy, trong bồn tắm đứa trẻ ngủ gật trong đó, nó hẳn phải may lắm vì không ngộp nước, bồn tắm nhà Takemichi khá nông... Takemichi đã dùng vật khác kê lên để ngồi mà không bị ngộp nước...
Gương mặt đứa trẻ đỏ lửng lên, hơi thở khó khăn, đôi mày nhíu chặt lại. Miệng không ngừng lắp bắt gì đó.
Chút hoảng hốt nhìn đứa trẻ, hắn đành phải vứt hộp cơm xuống sàn nhà, bế nó ra khỏi bồn tắm, cơn sốt làm Takemichi mê màn không thôi, đôi mắt đầy nước mơ màng nhìn hắn.
" Cha mẹ... Hai người đó sao?".
Giọng nói đầy mong đợi của đứa nhóc làm Wakasa có chút cảm thương hộ. Hắn có thể đồng cảm cho tên nhóc này một chút. Tay nó nắm lấy áo hắn yếu ớt nói.
Hắn sợ hãi chuyện xíu, tay hơi lay cậu nhóc.
" Nhóc con !!! Này mau tỉnh lại đi !!!".
Wakasa hơi hoảng... hắn là đột nhập vào nhà, Takemichi lại người trần như nhộng, suy ra hắn đang là người xấu !
Lấy chiếc khăn trắng treo trên khung, hắn quất quanh người nó. Song đem thằng nhóc gấp gáp đi khỏi phòng, Takemichi gầy guộc như đứa trẻ thiếu ăn, nó thở không ra hơi, sự lạnh lẽo của không khí bên ngoài, nó run run trong lòng của Wakasa.
Tội nghiệp hắn quá. Nhưng mà hắn cũng đang được coi là làm việc tốt. bồng Takemichi vào phòng tìm quần áo, căn phòng lộn xộn khủng kiếp, không phải quần áo vứt lung tung hay đồ chơi rải rác... Mà thứ làm căn phòng bừa bộn chỉ có sách.
Toàn sách và giấy tờ ấy, trời không quá tối hắn thấy rõ được. Căn phòng sách toàn sách, hắn vừa bế thằng nhóc, lục lọi quanh căn phòng mới tìm được một bộ quần áo, lúc này thì con cún nhỏ ấy cũng gục luôn rồi.
Cuộc đời của một thanh niên cứ vậy mà kết thúc sao? Hắn cứ như người mẹ già chăm đứa con nhỏ ấy. Wakasa lấy điện thoại ra, nhìn thời gian, cũng đã trễ, hắn đành gọi điện vậy.
" Này. Hôm nay tao bận rồi, chúng mày luyện tập trước đi, còn về trận đánh thì vẫn là vào 2 hôm nữa không đổi ".
Người bên kìa nói vài câu song liền cúp máy, hắn quay lại nhìn đứa trẻ, gọi cho nếu hắn thông báo.
" Mẹ ơi, hôm nay con không về đâu, cơm nấu sẵn rồi, mẹ nhớ hâm lại cho nóng mới dùng. Còn đứa trẻ ạ? Vâng, vẫn ổn ".
Cúp máy xong hắn mới thở dài, đêm nay sẽ dài lắm đây.
....
Takemichi nào ngờ đến sự xuất hiện của Wakasa. Chào cũng hết, khi này hắn mới bọn dọn rồi rời đi với một câu
" Nghỉ ngơi đi".
Takemichi mặt không cam chịu, nhắm nhó nhìn qua cửa sổ phòng mình, Wakasa rời khỏi nhà ngay trong tầm mắt.
Nó thầm nghĩ, dạo này nó nợ nhiều người vậy ta, hết cô Baji rồi lại đến Tachibana, không thì cái người tóc đen trong đám cháy giờ lại đến gia đình của cô Imaushi.
Thật ra lúc đầu cái người tóc đen không tính, nhưng vì chọn chết cùng nó, nên Takemichi mới thêm vào danh sách "người cần trả nợ ".
Lủi thủi chui lại vào mềm, Takemichi đánh một giấc ngủ sau những thời gian mệt mỏi.
Giấc mơ hôm nay thật lạ. Sao toàn thứ kì quái
Takemichi nằm vật vã mồ hôi lạnh tuôn ra.
Trong đám cháy khi ấy, Takemichi chỉ có thể hấp hối trên nền đất lạnh lẽo, cảm giác cô đơn đến khó tin. Vậy mà giờ trên con đường rời khỏi thế giới, nó lại chỉ có một mình.
Hắn nhìn thấy nó, hắn chính mắt nhìn thấy, mọi thứ không như hắn muốn, biết rằng bản thân hắn đơn thuần chỉ là một hồn ma, hắn thậm chí còn không thể chạm vào Takemitchy của hắn.
Đứng trước cửa phòng thí nghiệm, nhìn tên Sanzu chỉ súng vào đầu của em ấy, hắn đã muốn xông lên vặn cổ tên khốn ấy, tên Mikey kia lại không cản.
Hắn hận việc bản thân hắn đã chết, hận không thể chạy ra cản, hận không thể quang minh chính đại bên em, chỉ có thể nhìn em đi vào con đường tội lỗi này.
Hắn từng xem là là thế thân của "Takemichi" kia biết cả hai đều gần giống nhau, suốt hai mấy năm bên em, hắn nhận ra em là một con người khác, không thể xem là cùng một người, nhưng làm sao đây?
Hắn vẫn chọn yêu em. Kể cả em không giống " Takemichi" của hắn.
Đứng trước ống súng, tại sao em vẫn bình thản như vậy.
Hắn luôn ghét cái bộ dạng cứng đầu đó. Vì tính đó, em muốn chọn đương đầu với nguy hiểm.
Kisaki tên khốn chết tiệt ấy vẫn luôn hại đời em, và hắn là nguy hiểm duy nhất làm em lâm vào bế tắc của cuộc đời. Hắn muốn cản đạn, muốn đỡ bạn cho em.
Hắn chạy đến trong khi quên mất bản thân chỉ là một con ma, viên đạn bay xuyên qua hắn, trúng vào em, lũ người độc ác ấy bắn những ba viên vào người em.
Hắn cứng người, không thể làm gì khác, tay không với được em, không chạm vào được em, hắn chỉ có bay xuyên qua em, nhìn tên Sanzu đạp lên người em. Máu em chảy đầy ra sàn.
Tim hắn đau nhói lên, tại sao thế! Hắn muốn được cảm nhận hơi ấm của em thôi mà.
Đám cháy càng thêm lớn dần, khi hai con người ấy rời đi, hắn đã nhìn em đang chết dần. Cũng là bối cảnh này, tiếc tay người nằm khi đấy không phải hắn mà là em.
Cái tính trẻ con ấy không còn trong hắn nữa, hắn không thể nhìn được mà khóc, ngay cả khi cố gắng đến ôm em nhưng tại sao lại không được, hắn vẫn không chạm đến em.
Đám cháy lan gần đến, nhịn không được mà nức nở to hơn.
" Take... Takemit..chy -...Takemitchy... !!! Không làm ơn mở mắt nhìn tôi đi ! Tôi cầu xin em... Hức... Làm ơn... "
Hắn muốn ôm lấy em, hắn muốn được bên cạnh nhìn em vui vẻ với đống sách ấy, bộ dạng vui vẻ khi giải được bài toàn hốc búa. Hay cái dáng vẻ trầm tư đọc sách.
Hắn không muốn như bây giờ. Hắn không muốn rời xa em chút nào cả.
Khi đấy em rời xa hắn, thì hắn đã ở trước đống đổ nát, nhìn cơ thể em cháy rụi thành tro. Hắn vẫn tồn tại nơi này, đứng nhìn toàn nhà xưa cũ ấy. Đến khi hắn siêu thoát. Dẫu vậy vẫn muốn trở lại bên em...
Takemichi giật mình tỉnh giấc giữa ngày, mồ hôi chảy dọc trên gương mặt, giấc mơ đó, tại sao lại quên thuộc đến thế?
Cái ngưới tóc đen đó là sao?
Những gì nó vừa thấy là giấc mơ hay sự thật!?
Sự hoang mang của nó không ngừng dâng lên, cảnh cuối cùng nó thấy không phải là "hắn" đúng trước toàn nhà bị cháy... Mà là một quang cảnh khác.
" Tôi muốn có một giao dịch, bằng bất kì giá nào !".
" Người chắc chắn?"
Đôi mắt hắn kiên quyết, đúng vậy, hắn phải quyết làm lại mọi thứ! Takemichi của hắn, người duy nhất của đời hắn.
Ánh sáng chiếu nơi đêm tối này.
Vì sao duy nhất bầu trời.
Hanagaki Takemichi
" ... Được. Nhưng ta cảnh báo trước, cái giá người phải trả rất đắt đó Manjirou".
" Tôi cam chịu !"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip