Chap 18.

"Ta-ke-mi-chi~í~ì~i~...". Ran uể oải kéo dài giọng, cả người như cọng bún thiu mà 'phơi' trên người Takemichi.

"Ran, anh xê ra giùm em cái.". Takemichi một tay cầm xẻng xúc trứng, một tay búng vào trán cọng bún thiu kia.

Thiệt là cậu đã nhỏ con hơn so mọi người rồi mà hai thanh niên này cứ đu bám gác quàng các kiểu trên người cậu, kiểu này sao lớn được.

"Rindou, cứu em, trứng cháy mất!".

"Ồ, anh tới liền!".

Rindou chỉ chờ có thế liền phóng đến xách cổ anh trai mình lôi về bàn ăn trong ánh mắt cay cú của Ran.

Cuối cùng cũng được yên, Takemichi làm bữa sáng cho cả ba rồi cũng ngồi xuống bàn, ngồi ở giữa hai anh em.

Nếu bạn thắc mắc tại sao Takemichi mới bảy tuổi đã phải phụ trách nấu nướng thì thật ra không hẳn, bình thường là Ran và Rindou thay phiên nhau làm, sau này có thêm Takemichi.

Mà Takemichi thì ban đầu họ chỉ muốn nuông chiều bảo bọc cậu, không cho đụng đến cái móng tay nữa là.

Mà trong một lần Ran và Rindou trong lúc đi làm việc, vì một vài lý do mà phải nhảy xuống sông 'trốn', thế là cảm liệt giường hết cả hai.

Takemichi lúc này đã thể hiện tài năng nấu nướng của mình, cậu đã nấu một nồi cháo thịt bằm, hai người ăn xong thì từ đó bị nghiện, dạy cậu đủ thứ.

Trong vòng ba ngày, Takemichi đã có thể ghi nhớ hết cuốn sách ẩm thực nấu ăn dày như tóc của Rapunzel và đã có thể thực hiện được nửa cuốn rồi.

Cứ thế họ phân công việc cho nhau, và hôm nay đến lượt Takemichi.

Sau khi ăn uống dọn dẹp xong xuôi, Ran và Rindou phải đi làm việc nên họ dằn dò Takemichi kĩ lưỡng rồi mới rời đi.

Trước khi đi còn không quên thơm cái chóc lên má cậu một cái mới chịu đi.

"Takemichi, phải thơm lại anh nữa chứ?". Ran cười cười chỉ tay vào má mình.

Rindou thì còn liêm sỉ chứ Ran là dù có còn thì cũng ném cái tẹt vào thùng rác rồi.

Takemichi thì vẫn còn trẻ con mà đâu có nghĩ nhiều, nhón lên thơm vào má anh một cái làm Ran ta sướng rơn, hoa bay đầy.

Rindou thấy thế nhất định không chịu thua, cũng rớt liêm sỉ đòi Takemichi, cậu phì cười trước sự đáng yêu của anh rồi cũng nhón chân thơm một cái vào má.

Rindou thầm nghĩ, nhân sinh này không còn gì luyến tiếc!.

Tức khắc bị phủi bay. Phủi phui, ta đây còn luyến tiếc nhiều thứ lắm nhá, nhân sinh mà không còn gì luyến tiếc thì khác nào bỏ lại Takemichi một mình! Không được không được!!.

Hai chàng trai khí chất ngời ngời, nay xung quanh lại toàn màu hường hoa bay đầy trời.

"Được rồi, anh đi rồi về, em ở nhà cẩn thận.". Rindou.

"Anh sẽ về sớm thôi, bé cưng em đừng lo nhé.". Ran.

"Em biết rồi, hai anh cẩn thận!".

Takemichi như người vợ nhỏ tiễn chồng đi làm, dù ngày nào cũng trải qua cảnh này nhưng họ vẫn không thể kiềm chế được niềm hạnh phúc.

Đây là gia đình của họ.

Takemichi quay trở vào phòng, thoải mái ngồi xem tivi mà không nhận ra hôm nay sẽ là ngày mà họ bị chia cắt.

Trong văn phòng boss.

Ran và Rindou nhìn ông boss giả danh cha sứ kia đang giao công việc cho họ mà không khỏi buồn ngủ.

Nội dung cũng chỉ là, tổ chức có gián điệp, rồi có kẻ tuồn tin cho phía cảnh sát, có kẻ tuồn hàng cho bên kẻ thù của ông ta, rồi muốn họ phải điều tra, bắt chúng và thủ tiêu.

Bảo rằng sẽ có một kẻ giao dịch thông tin chờ họ ở một con hẻm trung tâm Shibuya.

Họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhận lệnh rồi quay người đi, mặc cho có một nụ cười thâm hiểm nhìn về phía họ và một câu nói thầm.

Nít ranh như bọn mày...

Câu nói thì thầm thấp thoáng đó để lại cho họ nhiều nghi vấn.

...

Takemichi đang ngồi xem tivi trong phòng, căn phòng tối, xem phim kinh dị chuẩn bài.

Dù cậu bị hù cho khóc thét mấy lần vẫn không chịu từ bỏ, cuốn chăn thành ổ co gối ăn khoai tây chiên, có ai bị bán đi mà sướng như cậu không?.

Cốc, cốc!.

Tiếng gõ cửa vang lên thu hút sự chú ý của cậu. Trên tivi cũng đang đến đoạn gõ cửa.

Cậu chăm chú coi, thì sau tiếng gõ cửa là một không gian im lìm.

Keeẹt~... tiếng mở cửa trên phim ngân dài.

Cộp cộp...sau đó là tiếng đế giày trên nền nhà, chầm chậm đến gần từ.

Từ sau lưng nữ chính một bàn tay đen ngòm dần dần vươn ra chạm vào vai nữ chính.

Thịch!.

Bên này Takemichi cũng sợ chết khiếp, vì không biết thế quái nào trên vai cậu bỗng dưng nặng dữ.

Nữ chính từ từ quay đầu.

Takemichi khoé môi giựt giựt cũng từ từ quay đầu...

Đằng sau có...

"AAAAAAAAAAÁHHHH!!!!!! CÓ MAAAAAAA!!!!!!!!!".

Một khuôn mặt bặm trợn bị hô cùng cái đầu trơn láng, mắt trắng trợn ngược, trong phòng tối lại càng thêm thập phần đáng sợ.

Takemichi dùng hết sức bình sinh cầm gối cầm chăn ném tới tấp.

Cậu nhảy khỏi ghế, chụp được cái gì là ném cái đó không suy nghĩ.

Cậu còn cầm hẳn cục tạ mười kí của Ran để ném. Vụt.

Cốp!. Xịt máu.

Sau đó là quả bóng rổ của Rindou. Vút.

Bốp!. Gãy mũi.

Tiếp theo là thùng rác. Vèo.

Bụp!. Vào má.

Sau đó là cái chảo. Zèo.

Coong!!. Bể đầu.

Tiếp đó là nồi niêu xoong chảo, à chảo ném rồi.

Loảng xoảng!!

Thấy không còn gì cậu định rinh cái ghế để ném thì.

Một tên mặc đồ đen đã nhào ra ngăn lại.

"Khoan khoan, Hanagaki-san!! Dừng tay! Dừng tay!!".

Lúc này Takemichi thấy người trong tổ chức mới nhận ra bình tĩnh mà thả cái ghế xuống.

"Trời, mấy anh vào phải gõ cửa chứ?!!".

"Có gõ mà?!!".

"Có hả??!!".

Ủa alo???. Ổng cảm thán.

"Nếu vậy lúc vào cũng phải lên tiếng chứ?!". Takemichi khoanh tay.

"...".

Lên tiếng gì nổi, chưa gì hết đã bị mấy thứ bay vào đầu, thằng nhỏ này nó còn đang nằm xịt máu đây nè. Còn ghi thủ phạm bằng máu là 'Hanagaki-san' nữa đây nè!!.

Hắn đứng ngoài chứng kiến nãy giờ, ông kia cứ ngóc cái đầu lên là bị một thứ bay vào đầu gục xuống, cứ ngóc lên gục xuống mấy lần thoi thóp luôn.

"Lỗi của tôi, Hanagaki-san.". Thôi thì cứ xong việc đã.

"Tôi cũng xin lỗi, thế có chuyện gì mà tìm tôi thế?". Takemichi trở về điệu bộ nghiêm túc.

"Boss cho triệu tập Hanagaki-san.".

"Việc gì phải gọi tôi?".

"Tôi không biết ạ.".

"Ran và Rindou thì sao?".

"Họ có việc ở Shibuya rồi ạ.".

Có việc gì lại phải gọi cậu vào lúc không có Ran và Rindou ở đây nhỉ? Trước đây ông ta không bao giờ có cơ hội gọi riêng Takemichi, bây giờ lại...

"Tôi biết rồi, đưa anh ta đi bệnh viện đi, tôi sẽ ra sau.". Takemichi nói rồi quay người đi vào phòng.

Tên kia cũng vâng dạ rồi lôi nạn nhân đi.

Mô Phật...

Lạy Chúa trên cao, Amen...

--Hết chap 18--

Góc tâm sự : số phận của ông nạn nhân kia rồi sẽ đi về đâu :-P liệu sẽ về với Chúa hay là về với Phật đây, thương thay cho số phận làm nhân vật phụ :))


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip