SenTake [ Forget me not ]

[Lưu ý : Senju là nữ và lớn hơn 2 tuổi , Takemichi là NỮ !  Thích thì ở lại thưởng thức, còn bạn không thích thì vui lòng đừng đọc nó vì sẽ gây khó chịu cho bạn đấy. Đừng đục thuyền vì nó không khiến bạn văn minh. Cảm ơn.]

•••

Lần đầu tôi gặp em dù chỉ trong giây lát cũng đủ để lại ấn tượng sâu sắc. Tôi không thể quên gương mặt ngây ngô với vẻ cười rạng ngời kia của em, nhất là khi lúc đó vô tình có ánh trăng soi sáng. Em thuộc dạng trong sáng, thuần khiết trong khi xã hội đang ngày càng  vấy bẩn. Tôi muốn em, tôi sẽ thực hiện điều đó trong nay mai thôi. Tôi nghĩ rằng cuộc đi săn của mình từ hôm nay sẽ chính thức bắt đầu.

Mọi thứ sẽ luôn diễn ra đúng ý ta nếu ta thật sự muốn nó. Phải, tôi nên nghĩ rằng thật trùng hợp khi em là bạn cùng phòng mới của tôi.

"  Em là người sẽ ở chung với chị nên mong được chị giúp đỡ ! Hanagaki Takemichi là tên em . "

" Akashi Senju, gọi chị là Senju nhé Takemichi? "

" Vâng.. Chị Senju. " Em nói một cách ngập ngừng so với lúc nãy. Theo lẽ thường thì mới quen đối phương chỉ gọi họ của nhau thôi.

" Phòng của em ở chị cũng dọn sạch sẽ rồi chỉ việc xếp đồ vào thôi. "

" Vâng , cảm ơn chị nhiều ! " Em lại dễ dàng trưng ra vẻ cười đó với tôi, không biết em đã như thế với bao nhiêu người rồi nhỉ.

Tối đến em trổ tài nấu ăn đãi tôi vài món. Tài năng của em khá tốt đến mức người ít vào bếp như tôi phải lết thân vào phụ một tay. Sau khi trải qua một quá trình gian nan thì chúng tôi cũng có một bữa ăn nhìn đâu ra đó.

" Xin lỗi chị nhé... "

" Không sao, em nấu ngon mà chị chỉ vào giúp một chút thôi. " Tôi chẳng nỡ nhìn vẻ mặt ủ rũ kia.

Sau bữa ăn thì phân công em dọn bát còn tôi lau bàn rồi xem phim. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nhưng không hiểu sao có cảm giác chúng tôi như đã ở với nhau từ lâu rồi.

Từ ngày em đến sống chung , chỗ này như sống lại vì được bàn tay em chăm sóc. Tuy hậu đậu nhưng em vẫn cố gắng làm giúp cho nơi này nhiều màu sắc hơn. Từ những bình hoa đến các tranh ảnh đều là một tay em sắp xếp. Xem ra gu thẩm mỹ của em cũng không tệ.

" Mấy bộ đồ em mặc nhìn không hợp chút nào, có thật là do em chọn không đấy? "

" Tất nhiên là em chọn rồi !  Nó trông ngầu mà ? " Em chăm chú ngồi cắm hoa vào bình, màu chủ đạo hôm nay là xanh dương nên hoa cẩm tú cầu và lưu ly là lựa chọn tốt nhất.

" Trùng hợp hôm nay có mưa nhỉ ? Tri kỉ của những cơn mưa là tú cầu... Còn lưu ly có ý nghĩa gì nhỉ ? "

"Là ' Đừng quên tôi ' á. Cả hai đều buồn chị ha ? " Em đặt thành quả của mình lên cái bàn gần cửa sổ ngắm nhìn tự mãn.

" Chị sẽ không quên em được đâu. "  Dường như tôi vừa thấy được một góc nhìn khá đẹp, ánh mắt em nhìn vào những đóa hoa đang nở còn bên ngoài mưa vẫn đang nặng hạt.

Tôi muốn cùng em trải qua một cuộc sống bình yên như đám mây lặng lẽ trôi trên bầu trời rộng lớn. Tôi muốn em ở bên cạnh không bao giờ rời xa. Ích kỷ nhưng tôi đã luôn nghĩ như thế.

Ngày qua ngày, mọi thứ vẫn như vậy chỉ có điều tình cảm của tôi dành cho em dần lớn hơn. Sẽ có lúc nó bộc phát nhưng không phải bây giờ vì tôi muốn cùng em tạo thêm một chút kỉ niệm. Tôi không phải người yêu nhưng sẽ luôn là kẻ thầm thích em. Quyển nhật ký trước đây chẳng có chữ nào giờ lại đầy những dòng tôi muốn nói với em, nó đã đến trang 97.

" Em có người mình thích rồi. " Takemichi ngồi kế bên tay cầm miếng dưa hấu ăn ngon lành. Lời em vừa nói như khiến tim tôi thắt lại.

" Chúc mừng em nhé... ! " Cũng phải tỏ ra tự nhiên để em không nhận ra thái độ của mình.

" Vâng... và giờ em đang đợi thời điểm để bày tỏ. " Em ngập ngừng cúi mặt xuống như thể muốn tránh ánh mắt của tôi.

" Chị luôn ủng hộ em !  Cố lên ! " Tôi đặt tay mình lên vai em để động viên .

" Nếu em chủ động thì khả năng đồng ý là bao nhiêu chị nhỉ ? "

" 100% !  Em tự tin vào bản thân mình thì thể nào cũng thành công. "

" Vậy à... " Em không nói gì nữa, ngồi im một hồi lâu thì lấy từ trong túi ra một viên kẹo chocolate được gói cẩn thận trông khá dễ thương. 

Em lấy viên kẹo bỏ vào miệng rồi như đang suy nghĩ gì đấy vì vẻ mặt khá nghiêm túc đến phát ngốc. Sau đó em làm hành động mà ngay chính bản thân tôi cũng không phản ứng lại kịp.

" Senju nè... "

" Hửm? "

Em nhào tới ôm khiến tôi bật ngã ra phía sau, thật may vì đang ngồi trên sofa. Tôi không ngờ được em lại chủ động hôn trao cho tôi viên kẹo ấy. Một cái hôn ngọt ngào mà tôi hằng mong ước... Khoan, vậy là em thích tôi mà chứ có phải kẻ nào đâu.

" Takemichi... Em thích chị à ? "

Em khẽ gật đầu không nhìn thẳng mặt tôi. Yêu gương mặt này chết mất, không thể để kẻ khác nhìn thấy nó được.

" Chị cũng thế. Senju cực kỳ thích Takemichi. " Tôi cười vui vẻ trong khi ngắm nó gương mặt đỏ ửng của em.

Kể từ hôm đó chúng tôi thật sự đã là một đôi. Em kể rằng bản thân đã thích tôi lâu lắm rồi nên đã chủ động dọn đến đây ở . Hóa ra không phải trùng hợp mà do một tay em sắp xếp cả. Trong trường hợp này thì tôi mới chính là con mồi ngon còn em là gã thợ săn mưu trí. Takemichi mang đến cho tôi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tôi không tài nào chán em ấy được. Kết thúc trang cuối cùng của cuốn nhật ký... Trang thứ 100 chỉ vỏn vẹn ba chữ ' tôi yêu em'.

Tôi và Takemichi thật sự đã trải qua tháng ngày đẹp như tranh vẽ. Đẹp đến mức tôi đã ngỡ rằng nó sẽ luôn như thế này mãi mãi...

...

Trước phòng cấp cứu có một người đứng ngồi không yên chờ đợi cuộc phẫu thuật thành công. Người nằm trong đó là báu vật cũng như lí do để sống của tôi.  Ấy vậy mà Thần Chết lại mang người con gái đó đi, khi tuổi trẻ của em chỉ vừa tròn hai mươi hai. Bác sĩ bước ra thuật lại những lời cuối cùng cho tôi..

" Hãy sống tốt, luôn mỉm cười, quan tâm bản thân, thích làm gì cũng được. Em sẽ luôn nhìn theo chị đấy , Senju. Mọi việc đều theo như em sắp xếp trước hết mà. " Em đã cười rất mãn nguyện như thế sau khi nói ra những lời đó không biết rằng tôi đang đau đớn thế nào.

...
Cho dù là vậy nhưng...

Tôi đã mỉm cười khi lễ tang của em diễn ra.

Tôi sống tốt như em muốn...

Tôi không còn bỏ bữa vì lí do công việc...

Mỗi khi dịp lễ tôi đều đi đến những nơi mình muốn, thỏa sức làm điều mình thích.

Đúng là tất cả đều theo như em nghĩ nhỉ ?

Vậy tại sao em đã bảo em sẽ qua khỏi căn bệnh quái ác đó mà giờ lại rời xa tôi ?... Em nói dối giỏi thật đấy, Takemichi.

Mùa mưa lại đến... Tôi cắm những nhành hoa lưu ly rồi đặt lên bàn gần cửa sổ... Ngắm nhìn quang cảnh trời mưa cùng tách trà nóng mà em từng thích...

Tôi sẽ không bao giờ quên được em, người con gái tôi yêu.

Hanagaki Takemichi sẽ luôn in sâu vào tim Akashi Senju.

[ Cảm ơn vì đã đến bên đời tôi.]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip