Chương 13

Mẹ cậu đột nhiên đi ra giữa đường
Còi xe kêu inh ỏi.
Không lẽ bà ấy định kết thúc đời mình?

.

.

.

Chiếc xe tiến càng ngày càng gần
Bà vô hồn nhìn về chiếc đèn chói mắt kia

Bất ngờ một lực mạnh kéo bà vào trong, cả bà và người đó đều ngã nhưng cũng may là bà an toàn

"Cô có sao không?"

"Cô à... Cô đừng đi như thế... Nguy hiểm lắm"- Ra là một cậu trai trẻ đã cứu mạng bà

Chàng trai ấy có mái tóc dài, đen, óng mượt. Ngoại hình cao ráo và cười lên trông đẹp trai lắm
Oi, cậu trai đó còn có cả răng nanh, thật giống mèo
"C-cảm ơn cậu, tôi ổn"- Đã bao lâu rồi bà chưa chào hỏi người khác rồi vậy? Cuộc sống bình thường quá đau đớn nên bà cũng chẳng còn gì luyến tiếc ngoại trừ nhóc bự và nhóc nhỏ ở nhà
2 cục cưng đó là lí do bà tiếp tục gượng dậy sống tiếp 

"Cậu có thể cho cô biết tên không?"- Bà ấy nói tiếp

"Cháu là Baji Keisuke... Cũng muộn rồi, cô mau về nhà đi ạ...Để cháu đưa cô về nhé?"- Là Baji của Touman sao?

"Không cần phiền cháu đâu... Nhà tôi ở ngay đây thôi"- Bà ngây ngô chỉ ngón tay vào ngôi nhà bên cạnh mình, nụ cười tự nhiên hiện lên
Thật ra bà biết bản thân không đi xa nhưng mà hồn bà cứ bay bổng đi ra giữa đường í

"Vậy tạm biệt cô, cô ngủ ngon"- Baji cúi người lịch sự rồi rời đi, nụ cười khi nãy của bà trông rất giống với Takemichi khiến anh sinh lòng nghi ngờ
Muốn quay lại hỏi bà ấy có quen biết Takemichi không nhưng lại không dám

Cậu trai ấy rời đi
Bóng dáng cao ngạo kia xa dần

Mẹ cậu thẩn thờ đi vô nhà
Bà nợ cậu trai trẻ đó một mạng
Thật may mắn khi cậu ấy đã kéo bà vào, nếu không thì... Takemichi biết phải làm sao đây? Ai sẽ đứng ra bảo vệ cho Michi và Daichi của bà đây?

.

.

.

Căn phòng của Daichi, sạch sẽ hơn chỗ bà thường ngủ biết bao nhiêu
*Gia đình này là của mình, mình cần phải bảo vệ nó*- Mẹ cậu nhìn ra cửa sổ, những mảng mây lẳng lặng trôi
Bà luôn giữ một bí mật, bí mật liên quan đến sự thay đổi tính tình của ba cậu

"Đáng ra ngày hôm đó, nếu anh ta không xuất hiện... Nếu anh ta lịch sự một chút... Vậy thì chúng ta cũng đâu đến mức như hôm nay" - Mẹ tự thoại trong phòng
Bên trong u tối, sự cô đơn, tủi thân của quá khứ khiến mẹ bất giác rơi lệ

Anh ta? Anh ta là ai?
Anh ta chính là kẻ đã làm cho ba cậu thay đổi
Thế bây giờ anh ta đang ở đâu?
Anh ta chết rồi...
Những kẻ không biết điều sẽ nhận kết thúc đắng, đó là nhân quả báo ứng

Cái ngày mà Takemichi tròn tháng, dáng vẻ thiên thần của bé đã làm nguôi đi sự nóng giận của ba. Ba bắt đầu chịu bế bồng em, chịu chơi với em, chịu trò chuyện với em
Nhưng 'anh ta' xuất hiện, người anh họ lớn hơn ba vài tuổi

Ông  ấy đã gieo vào tai của ba cậu những lời thâm độc, cay nghiệt
Hôm đó, ổng đến thăm nhà
Ăn cơm thì chê mặn ngọt đủ thứ, lên thăm cháu thì bảo cháu không giống ai trong nhà

"Có phải là vợ mày đã ăn nằm với thằng Tây nào đó rồi đẻ ra nó không?"- Ông ấy nói

"Làm sao có thể được...."- Ba cậu chưa nói xong ông ta đã nhảy bổ vào

"Sao mày biết được việc vợ mày có làm loại chuyện ô uế đó hay không? Có khi nó cắm cho mày cả chục cái sừng trên đầu mà mày không biết thôi"- Cách nói vô cùng duyên dáng này đã làm lung lay nghị lực của ba cậu

Bọn họ tiếp tục ngồi nói chuyện với nhau cho đến tận tối
Ba không nhìn đến Michi nhỏ nữa, mà đi đến đánh cho mẹ cậu một cái rõ đau
Ba mẹ đã có lời qua tiếng lại

Lúc ba cầm chiếc ghế gỗ phang vào đầu mẹ cậu, người anh họ kia đang ra về
Sau khi mẹ cậu gục xuống với cái đầu máu me
Hình ảnh bà thấy trước lúc hôn mê chính là nụ cười của tên đó

Khoảng khắc ấy bà đã nhận ra một thứ, ông ta đến đây là đều có mục đích hết
Bà nguyền rủa ông ta chết không yên thân, nụ cười ác nhân ác đức
Vĩnh viễn không thể quên nụ cười đó...

.

.

.

*Chíp chíp*
Âm thanh chim hót buổi sáng trong vắt
Lắm lúc cậu còn ganh tị với con chim cơ, ít nhất nó có một mái ấm hoàn hảo, được tự do ca hót, tự do bay nhảy mà không bị ràng buộc

"Oápppp~~~"- Takemichi ngồi dậy, vươn vai. Bên eo lại có cảm giác bị ôm
Quay qua thì ra là anh hai đang ngủ. Ngủ say thế này mà lại ôm eo cậu cứng ngắc

Vì nghịch ngợm nên cậu đã vào tư thế sẵn sàng nhào lên bụng anh
"Tuyệt chiêu lấy thịt đè người, hấy yaaaa"

1

2

3

"Khục khục"- Daichi mở mắt ra, bật dậy ho và thở sâu để lấy oxi
Tưởng mình bị núi đè chết không chứ?!?!

Michi bị lăn xuống bên kia giường vì quán tính, cậu lúc nãy bị anh bế lên vứt như cục cớt
anh chạ iu iem

Cậu leo lên và đè anh xuống cù lét
Nhưng kết quả lại bị cù ngược lại
Cảnh tượng anh em vui đùa cùng nhau thật hạnh phúc, lâu lắm rồi Michi mới cảm nhận được tình yêu gia đình

Hàng ngày sống trong cảnh gia đình có thể bị chia lìa bất cứ lúc nào không hề hay ho
Hàng ngày nhìn thấy mẹ khổ sở cũng không vui vẻ gì
Hàng ngày chứng kiến ba hành hạ mẹ, thật chướng mắt
Ước gì quả báo đến với kẻ làm khổ mẹ thật sớm

Cậu muốn cảm nhận tình yêu thương của ba mẹ, muốn thử 1 lần được ba và mẹ yêu thương
Mong muốn tuy ai cũng có nhưng đối với những người bất hạnh như Takemichi thì đó thật sự là một thứ xa xỉ 
Xa xỉ đến mức cho dù bản thân có trong tay toàn bộ số tiền trên thế giới cũng không thể mua được

Takemichi cùng Daichi xuống nhà, mẹ cậu đã rời khỏi phòng anh hai rồi
Nhìn thấy mẹ khóc nhưng bất lực đến chẳng thể làm gì
Không biết nên làm gì
Nhìn giọt lệ mẹ rơi mà lòng đau như cắt, sự đau xót thấu tâm can
Vậy mà đến cái chạm nhẹ an ủi cũng chẳng dám.....

Ba cậu đã ra ngoài, ông ấy làm việc gì để sống nhỉ?
Hmmmm.... Bóc vác? Không thể, ông ta có nhiều thời gian rảnh quá mà
Đòi nợ thuê? Cũng không hẳn, nhìn ông ta bệnh hoạn chết mẹ thì sao đòi nợ thuê được
Chả biết ông ta là nghề gì

Daichi tiến lại bếp, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà
Đang làm thì điện thoại reo, Michi ra nghe máy

/Daichi, lát rủ Michi tới nhà tao chơi/- Đầu dây bên kia là Shinichiro, anh ấy gọi vào sáng sớm để làm chi zậy tr? Tự nhiên còn rủ cả cậu nữa chứ

/Vâng ạ, em sẽ nói Onii-chan/- Takemichi gật gù rồi ngắt máy, thật tình cậu cũng chẳng biết nói cái huần hòe gì hết
Ngại ẻ

"Ai thế?"- Daichi nói vọng ra

"Dạ là anh Shin ạ"- Michi đi vào bếp

"Sao? Nó điện chi?"- anh nói tiếp, bàn tay điêu luyện xào nấu... Thật là tài tìnhh

"Anh ấy nói là lát nữa anh và em lại nhà anh ấy chơi"- Cậu ngây thơ nói lại

"Ò, coi chừng nó đè em ra chich đó"- Anh đùa cợt, nhưng tình cảm Shinichiro dành cho Takemichi anh biết cực kì rõ luôn á nha

"Gì thấy ghê"- Takemichi đánh nhẹ vào tay anh rồi cả hai tiếp tục làm bữa sáng

.

.

"Ăn đi, để lát tới nhà Sano chơi đồ hàng"- Anh hai là thế, cứ dùng mấy câu nói như vậy chọc cười cậu
Nhưng nhạt nhẽo mà Michi cũng thấy mắc cười 

"Vâng"

.

.

Sano Shinichiro kêu anh em Hanagaki đến nhà làm gì vậy nhỉ?

.

Còn tiếp..............

Ánh mắt của ai đó dành cho tôi dịu dàng lắm mọi người, chắc tôi say đắm ánh mắt đó luôn quá
clm ánh nhìn của nó đúng kiểu mấy cái tôi hay mong muốn luôn í :))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip