Chương 41: Lục phiên đội trưởng
Dạo bước bên cạnh Sanzu hướng đến gần ngôi đền Musashi ồn ào náo nhiệt trước mắt. Takemichi vô cùng thong thả đút tay vào túi quần như một thói quen đã sớm hình thành. Đến khi nhận ra người kia từ lúc nào đã tụt về phía sau thì cậu mới dừng chân quay đầu nhìn lại. Đối phương vẫn giữ nguyên nét mặt vô cảm nhìn thẳng vào mắt Takemichi, hai tay trang trọng đặt về phía sau. Vừa lúc nhìn thấy cậu quay lưng nhìn mình thì hắn cũng theo đó mà dừng bước.
"Sanzu, mày đau chân hả? Sao lại không tiếp tục đi?"
"Mọi lần họp bang mày đều muốn tránh mặt tao mà, nếu như đi gần quá sẽ bị nghi ngờ."
Nghe thấy câu nói điềm đạm phát ra đối phương, Takemichi ban đầu có chút khó hiểu mà nghệch mặt ra mất khoảng vài giây để mọi thứ thông suốt. Thật sự đúng là như vậy, từ lúc họp bang đến cả khi Draken hay Mikey đến nhà cậu đều dùng mọi cách để bọn hắn không ai vào được bên trong. Có lẽ vì một phần như vậy đã khiến Sanzu mặc cảm hoặc tự ti trong lòng, quá khứ của hắn nếu đã không biết thì có thể làm ngơ. Nhưng nếu đã biết rồi thì càng không thể tiếp tục làm những hành động khó hiểu gây ra hiểu lầm như vậy nữa
"Chúng ta có thể xuất hiện cùng nhau mà, từ bây giờ mày không cần phải làm vậy nữa đâu."
"Không cần miễn cưỡng, tao thế nào cũng được."
"Sanzu, nếu nói mọi thứ đều là miễn cưỡng thì tao cũng chưa bao giờ dung túng cho ai như mày đâu."
Takemichi chủ động nắm lấy tay người kia đan chặt vào dắt đến đền Musashi như mọi khi cậu thường làm. Sanzu trước sau đều im lặng nhìn chăm chăm vào bóng lưng của đối phương mà thầm mỉm cười, khóe môi không tự chủ nhếch lên rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái vô cảm. Phân nửa khuôn mặt đều được giấu kĩ sau lớp khẩu trang đen, người xung quanh tất nhiên cũng chẳng tài nào nhìn ra nửa phần biểu hiện đắc ý của hắn.
"Một lần nữa, chào mừng đến bang Tokyo Manji."
"Xin được giúp đỡ."
Draken mỉm cười nhìn cậu, nhưng rất nhanh đã chẳng thể giữ được lâu khi nhìn thấy Sanzu ở phía sau lưng Takemichi. Trong trận halloween đẫm máu, đối phương đã không ít lần tự ý tách khỏi Mucho để đến cạnh người tóc vàng. Chỉ là sau đó lại chóng vánh rời đi như chưa hề có chuyện gì. Vì vậy mà hắn cũng chẳng có nghi ngờ gì thêm, nhưng tình huống bây giờ là sao? Takemichi đến đây cùng Sanzu, thậm chí còn đan chặt tay nhau vui vẻ như vậy?
"Mày quen Takemicchi?"
"Tao-..."
"Đúng vậy, Sanzu đã giúp đỡ tao rất nhiều trong trận giao chiến ngày 31/10 đó."
Cậu cố tình chắn ngang ra mặt nói đỡ cho Sanzu trước ánh mắt ngờ vực của Draken, Chifuyu từ lúc nào đã lại gần hướng cặp mắt đầy tội lỗi nhìn Takemichi. Còn chưa kịp để người tóc vàng hiểu chuyện thì hắn đã cúi thấp đầu ngỏ ý muốn xin lỗi cậu trước toàn bộ con mắt ngỡ ngàng của mọi người khiến Takemichi phải bỏ tay khỏi Sanzu để dựng người kia đứng thẳng người dậy đối mặt với mình.
"Takemicchi, xin lỗi vì những lời nói của tao trong trận giao chiến giữa hai bang."
"À...hả? Tại sao phải xin lỗi, tao tự ý làm mọi thứ mà lại không thông báo trước, đáng nhẽ ra người nên xin lỗi là tao mới đúng chứ."
"Takemicchi không làm sai đâu, mày còn đem nhất phiên đội trưởng trở về nữa mà, Baji nhỉ?"
Smiley từ đâu xuất hiện nhảy vọt lên lưng cậu rồi quay sang nhìn Baji đầy ẩn ý. Người kia từ đầu đến giờ chỉ im lặng đứng khoanh tay ở góc cây đối diện nhìn mọi người không nói gì, chỉ đến khi được nhắc tên mới lộ ra vẻ bối rối hiếm thấy. Mitsuya chậm rãi lại gần vỗ nhẹ vào vai cậu, sau đó liền ghé sát vào tai đối phương thì thầm những câu chỉ đủ cho cả hai nghe thấy.
"Mày phải cẩn thận thằng đó đấy, ở ngũ phiên đội lâu nên danh tiếng của nó cũng chả tốt lành gì đâu. Tốt nhất là đừng nên can dự, cả Mucho nữa...đừng thân thiết quá mức với bọn nó."
"Được rồi...tao sẽ chú ý."
"Bắt đầu thôi, buổi tập hợp tối nay quan trọng với Takemicchi lắm đấy."
Cậu gật đầu theo sau Draken, vị trí dừng chân hiện tại vẫn là phiên đội hai của Mitsuya. Nếu như kiếp trước Takemichi có thể làm nhất phiên đội trưởng vì Baji là người nhận về thương vong thì bây giờ sẽ không như vậy nữa. Chỉ là không biết Kazutora đã làm hòa với Mikey chưa, dạo này cậu không gặp được đối phương nên cũng chẳng thể biết được mọi chuyện hiện tại diễn ra như thế nào.
"Giờ thì...buổi họp xin được bắt đầu!!"
Mikey chậm rãi bước ra, ánh mắt ôn hòa nhìn cậu mỉm cười. Bầu không khí ngưng đọng hệt như cái ngày Takemichi đối diện với sự chất vấn của hắn tại bệnh viện lúc đi thăm Draken. Chỉ là hôm nay có cái gì rất khác, người này đối với cậu là ánh mắt lo lắng nhưng cũng rất an tâm khi thấy người bản thân xem trọng vẫn đang khỏe mạnh đứng ở đây nhìn mình. Vô tình trong phút chốc, chính Takemichi cũng đã lơ đãng đắm chìm trong bầu không khí như chỉ có cả hai.
Theo sau đối phương còn có hai dáng người quen thuộc, bên phải là Chifuyu còn bên trái là Hanma. Thằng đó bây giờ đã không còn vẻ cợt nhả như khi ở buổi quyết chiến. Trông nghiêm túc và ra dáng đại diện tổng trưởng hơn nhiều.
"Halloween đẫm máu...300 người Valhalla và 150 người Toman, chúng ta ở tình huống bất lợi hoàn toàn. Vậy nên mỗi thành viên đều đã rất cố gắng giành được thắng lợi này. Phó tổng trưởng của Valhalla đã thua, Hanma Shuuji sẽ có lời chào hỏi."
Hanma hít một hơi thật sâu to giọng gào lớn:
"Tao là Hanma Shuuji của Valhalla, bang của tao không có người dẫn đầu...chính vì vậy trận chiến này đã để thua Toman. Valhalla sẽ nằm dưới sự bảo hộ của Toman. Lần này tao và Mikey có thể nói chuyện với nhau, đều nhờ vào một người đã đứng ra kết nối."
Kisaki dần bước lên từ trong đám đông, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc sang nhìn cậu. Đối phương lạnh lùng bắt tay Hanma để hoàn thành vai diễn xuất sắc mà bản thân phải làm khiến Takemichi bên dưới cũng thầm cảm thán. Thật sự nếu không phải nhờ cậu chết đi sống lại biết bao nhiêu lần thì lớp mặt nạ đó của hắn không biết ai mới có thể nhìn thấu mà thẳng tay lột ra được.
"Tuy nhiên, tao có một người mà bản thân muốn theo bước. Hanagaki Takemichi, người mà tao tin tưởng giao lại chức lục phiên đội trưởng. Số thành viên của Valhalla hơn một nửa đều sẽ ủy thác cho mày."
"Hả?"
Takemichi mắt chữ A mồm chữ O trăn trối nhìn Hanma, ánh nhìn của đối phương cứ như đang muốn xuyên thủng qua người cậu. Cộng thêm áp lực từ những thành viên Toman, bây giờ sự chú ý đều đang dồn hết về phiên đội hai khiến cậu chẳng biết nên giấu mặt vào đâu mới có thể tránh được.
"Hanagaki Takemichi!! Hãy ngẩng đầu lên chào mọi người nào."
"Bằng mọi giá anh hãy cứu chị em, em tin anh sẽ làm được."
"Anh hùng mít ướt, vai trò bây giờ của mày không phải là đi cứu người khác nữa rồi."
"Tín nhiệm của Baji giao lại cho mày đều bị đạp đổ từ lúc mày bước chân vào Phạm Thiên rồi."
"Tao thất vọng về mày, Hanagaki Takemichi."
Lau vội nước mắt, cậu liền cúi gập người đối diện với Mikey. Trong đầu vẫn còn văng vẳng dư ẩm dội về từ kiếp trước. "Lục phiên đội trưởng" dù thật chất chỉ là cái danh để Kisaki kiểm soát con tốt như cậu cũng không sao. Takemichi vẫn sẽ không để bản thân rơi vào kế hoạch của hắn một lần nữa. Một lần rồi lại thêm một lần nữa, thất bại thì sẽ tìm cách đứng lên. Nhất quyết không đầu hàng cũng sẽ không chịu đựng thua cuộc. Hanagaki Takemichi có lẽ không phải là một anh hùng hoàn hảo, nhưng ít nhất cậu sẽ cố gắng làm mọi tốt mọi thứ trong khả năng.
"Rất mong được chỉ giáo."
Draken mỉm cười nhìn cậu, thân tâm muốn chạy lại an ủi rồi chọc phá đối phương. Khóc cái gì nữa không biết, những thứ nhận được hôm nay đều xứng đáng thuộc về Takemichi cả mà.
"Còn nữa..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip