Chương 4


Baji nhìn người thằng nhóc Chifuyu trước mặt mà ngao ngán. Tự hỏi bản thân liệu có khi nào một phần vì thằng nhóc không biết giữ mồm giữ miệng, chẳng biết kiềm chế cảm xúc vì một ai này, làm ảnh hưởng đến bản thân hắn - người mà đã từng chĩa kiếm thẳng vào mặt tên điên Takemichi đó rồi giờ đây lại đứng ra bảo vệ tên đó

.... À không, nếu nói đúng ra thì người ảnh hưởng đến hắn lúc bấy giờ chắc chắn là Takemichi, nhắc đến Takemichi - một kẻ luôn tỏ ra thờ thẫn trước mọi thứ, lạnh nhạt và điên như những con chó dại ngoài đường có thể cắn ai tùy ý mà không thể căn ngăn được. Nếu nói về bộ phận quý tộc, chỉ huy hắn đứng đầu về độ máu lạnh thì Takemichi không thể không đứng thứ hai... Hắn sẽ bóp chết những con người mà không làm đất nước hưng thịnh 

Nhưng kể từ lần gặp mặt gần đây nhất của hắn và anh, Chifuyu đã cảm thấy rõ sự bất thường và ngờ vực đối với Takemichi

Cảm giác như ánh mắt đó anh chưa từng nhìn thấy ở thế giới này. Hệt như một ánh sáng đỏ rực ảo mộng, như một thứ gì đó khác biệt chứ không còn chỉ mang duy nhất một màu sắc u tối và lạnh lẽo

Chà, sự thay đổi này sẽ dẫn đến một kết cục khó lường đây... Rồi sau tất cả, sau hoàng hôn đỏ rực sẽ luôn là đêm tối kéo đến lúc nào ta chả hay... Và chính tay Chifuyu sẽ dìm hắn xuống màn đêm tối ấy một lần nữa... Vùng vẫy cũng vô ích

...

Takemichi thầm than trời lạy đất trong lòng mong những chuyện này chỉ là một giấc mơ và cậu sẽ tỉnh dậy với những tia nắng ấm áp ngoài cửa sổ cùng tiếng chim ca ríu rít nhưng mẹ nó...

- Ngài Công Tử , chúng ta đến nơi rồi ạ.

Bị dập tắt khỏi giấc mơ và quay trở lại hiện thực tàn nhẫn, cậu ậm ừ vài câu có chút khó chịu rồi bước ra khỏi xe

Cậu khoác lên bộ trang phục mang tông màu tối , hoạt qua thì nhìn có vẻ khá giống trang phục của tên ất ơ nam phụ tàn bạo trong mấy phim cậu xem. Hừm... biết sao được Takemichi ở thế giới này đúng chuẩn hình mẫu nam phụ rồi mà... mặc dù khuôn mặt có đôi phần khác với tính cách của cậu ta

Takemichi lấy tay che đi ánh mặt trời chiếu rọi lên một nửa gương mặt khi ngước nhìn lên

Chà, cái cung điện này... to hơn mấy cái trong phim nhỉ? Gấp 3-5 lần gì đó

Câm nín và chìm trong cơn đau thận ập đến, Takemichi toát mồ hôi lạnh, không ngờ 'người đó' ở thế giới này chịu chơi đến vậy... Mà không ngờ đấy tránh mặt đến mấy kiếp rồi mà vẫn chạm mặt...

"Ế? Công tử Takemichi?"

Một giọng nói quen thuộc cất lên, cậu quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh thì nhìn thấy cách đó không xa, lấp ló bóng dáng người con gái nhỏ bé đang nhiệt tình vẫy tay chào gọi mình

Cậu con trai mỉm cười nhẹ nhàng giơ tay chào lại rồi lập tức đi đến chỗ cô. Từng bước chân lên từng bậc thang, cậu có thể dễ dàng thấy được ánh mắt những kẻ với cái mồm lắm chuyện, nói to nhỏ gì đó về mình nhưng cũng chỉ mặc kệ bước qua

"Này đó có phải là Công Tử Hanagaki không? Tôi tưởng ngài ấy chết rồi chứ?"

"Không biết nữa... Nhưng có phải Ngài ấy kì lạ quá không? Ngài ấy bình thường có thân thiết với ai đến thế đâu..."

" Hay Ngài ấy đã làm hoà với Hoàng Đế rồi?"

"Kể cả vậy thì Công Tử Hanagaki cũng không dịu dàng đến vậy được"

____

:_) xinloi moinguoi sốp lười viết nên ra muộn chứ hỏng có đờ róp đâu...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip