Chương 5:Bỏ nhà đi
Ehe lại là một trong những kí ức tuổi thơ của tôi đây:))
Nhưng mà một số tình tiết tôi thêm vào chứ không có thật:))
Suy nghĩ của bé nó là một phần suy nghĩ của tôi:))
-----------------------------------------------------------
- Sannannnnnn!!! Trời đất ơi!!! Cậu có thấy Manjiro nhà tớ đâu không?????- Sakurako
- Sakoooooo tớ cũng không thấy bé Michi nhà tớ đâu hếtttttttt!!!!-Sanna
Hai người phụ nữ ôm nhau khóc ròng ở giữa nhà, mặc cho hai người đàn ông đang an ủi hết mực , ánh mắt bất lực mà nhìn nhau
- Thôi nào Sanna, bọn trẻ chắc cũng chỉ đi đâu quanh đây thôi -Soujun
- Hức... hức thằng bé.. nó đi mấy tiếng rồi có... có thấy về đâu.. hức -Sanna
Bà Sano cũng gật đầu lia lịa, tự dưng ăn sáng xong lại chả thấy mặt đứa con mình đâu, lúc đầu cũng chỉ nghĩ đứa con trai út đi đâu đi đó thôi ai ngờ nó đi hẳn 5-6 tiếng đồng hồ còn không thèm về, gọi điện hết nhà bạn bè mà chỉ nhận lại câu trả lời "Không"
Đã vậy nó còn kéo theo bé con làm cả bà và Sanna sốt vó muốn chết, giờ thì chẳng biết tìm ở đâu chắc là... phải tìm lần nữa
Trong khi cha mẹ, ông bà,anh chị thì đi kiếm, còn con thì nằm vểnh râu mà ăn snacks,bim bim, kẹo mút nhà bạn:)
Mikey hiện tại đang ở nhà Kazutora- đứa bạn nối khố của thằng nhỏ, chông thằng nhỏ hiện giờ rất là quạu nằm xem tivi nhà thằng bạn
- Mikey... mày còn chưa nói lí do tại sao mày ở nhà tao đấy...-Kazutora
Mặt thằng bé tóc đen kia bây giờ không thể hoang mang hơn, nó nhớ rằng buổi sáng hôm nay đẹp lắm, nhưng nó chỉ vừa ăn sáng rồi được mẹ dặn ở nhà cẩn thận có mấy tiếng thì nhà nó lại xuất hiện thêm thằng chả này đã vậy nó còn kéo thêm một đứa nhóc bé bé con con...... nhưng cũng cuti UvU👉👈
Mắt nó chăm chăm nhìn vào đứa nhóc nhỏ hơn nó hai tuổi kia, mái tóc đen bù xù, đôi mắt xanh lúc nào cũng mở to mà nhìn mọi thứ, bầu má thì trắng hồng tròn tròn mềm mềm nhìn mà muốn cắn, nhìn có vẻ mặt bé nó cũng không kém hoang mang là bao khi chỉ mới có 8 giờ mà nó đã bị người anh hàng xóm này lôi đi đâu
Thấy bé nó lủi thủi một mình một góc, hắn thử đến gần quỳ xuống rồi đưa nó cái bánh gạo ở trên bàn mà mẹ chuẩn bị
Nó nhìn cái bánh gạo rồi ngước lên nhìn hắn, đôi mắt to trong xanh biếc nhìn lên người kia
- Em ăn đi -Kazutora
Rồi gã quay sang nhìn tên Mikey kia một cái rồi lại ngồi xuống nói thầm vào tai Takemichi
- Bị thằng này lôi như chong chóng chắc em chưa ăn gì đâu nhỉ, thường thường bọn nhóc lớp 1 như các em thì 8 giờ chưa ăn sáng đâu -Kazutora
Nói rồi hắn cười nhẹ thành công hớp hồn Takemichi, nó im lặng hết nhìn cái bánh rồi lại nhìn hắn, cảm thấy bé con trước mặt không có ý định ăn, gã mới lấy cái bánh trong bàn tay bé xíu rồi đút thẳng vào miệng Takemichi, bản thân thì bế ẻm lên,tay còn lại thì bẹo bầu má tròn trĩnh
Gã lại gần Mikey tay đập nhẹ vào vai hắn, hắn quay lại thấy thằng chả kia đang bế Takemichi mà đứng thẳng dậy cướp Takemichi từ phía Kazutora
- Giề?
- Nói lí do tại sao mày lại ở nhà tao nhanh lên:)
- Tao thích:)-Mikey
*Bong*
- Trả lời đàng hoàng mày 🙂
- Ách! Sao đánh tao!??
Cười khinh một cái rồi dục hắn mau nói lí do, hắn cũng ngồi xuống mà kể tất tần tật câu chuyện buổi sáng mà bản thân mới nghe được, đại loại thì bà Sakurako mang thai và Mikey sợ rằng mình rồi sẽ chẳng là gì trong mắt mẹ nên cố tình bỏ nhà đi để má mì quan tâm mình,ờ thì thằng bé định tá túc ở nhà bạn nó một tí thôi, vả lại Mikey mới quen Kazutora nên chưa kịp nói với mẹ, mẹ không biết là đúng rồi=-=
Kazutora nghe lí do một hồi mà chán ghét, cái mặt khinh thấy rõ
- Cái lí do nghe lãng xẹt nhỉ:)-Kazutora
- Lãng xẹt cái gì:)???Cột sống của tao đấy 🙂-Mikey
- Có em không phải vui hơn à:)???-Kazutora
- Im đê, thấy ông Shin nhà tao chưa:)??? đừng có vội cảm nhận như thế:)
Hai thằng cứ ngồi đấy mà cãi nhau còn bé chỉ biết ngồi im mà ăn bánh thôi , giờ cũng quá giờ trưa mà em lại chưa được ăn cái gì cái mặt buồn hiu hỉu bụng thì cồn cào lên, Kazutora nhận ra rồi vội bế em vào nhà bếp Mikey thấy thế cũng chạy theo, vào trong phòng bếp gã thấy Kazutora đưa bát cơm cho Takemichi trên bàn là thức ăn mà mẹ chuẩn bị cho buổi trưa, gã cọc cằn chửi Mikey
- Đồ ngu! Takemichi chưa ăn gì từ sáng đến giờ mà mày vẫn vác ẻm theo à -Kazutora
--------------------------------
- Moshi... nhà Sano xin nghe...-Sakurako
Bà mệt mỏi cất giọng trả lời cuộc điện thoại, nguyên một ngày không thể tìm thấy con trai đâu làm bà lo lắng đến phát khóc, cả bà Sanna cũng vậy bà ấy đã khóc vừa lúc nãy rồi..
- Ah chị Sano, tôi là mẹ của cháu Kazutora Hanemiya, cháu Manjiro đang ở nhà tôi nên chị không cần lo đâu ạ
- Vả lại bé Takemichi cũng ở đây nên nhờ chị nói lại một câu với phụ huynh của bé nhé, bọn trẻ đang đi tắm nên mọi người cứ yên tâm,mai tôi sẽ đưa hai cháu về nhà
- Ah vâng cảm ơn cô, phiền cô rồi
Bà Hanemiya cười rồi nói không sao, cuộc điện thoại kết thúc , lúc này Sakurako mới thở dài một hơi lau đi nước mắt trên khuôn mặt, rồi mới quay đầu về hướng hội phụ huynh đằng kia... còn có cả mấy thằng nhóc
- Manjiro với bé Michi đang ở nhà bạn...mai mới về
- Sanna cậu về nhà nghỉ ngơi đi cả Hajime với Seishu nữa cảm ơn các cháu vì đã giúp bọn cô nhé
Hai đứa nhóc nghe thế cũng an tâm phần nào cũng chào mọi người rồi đi về,hai vợ chồng nhà kia cũng về nghỉ ngơi.... Đến bây giờ ông nội với ông Sano mới quay ra nhìn Sakurako chỉ thấy bà cười nhẹ một cách rùng rợn, cả Shinichiro ở bên ngoài cũng lạnh sống lưng
- Em à... thằng bé.. chỉ mải chơi.. thôi mà...
- Đúng đó Sakurko con tha cho nó nhé
- Hai người lên nghỉ trước đi ạ....con mà không phạt thằng bé này thì con không phải Sakurako
----------------------------------------------------------
Hoàn thành:16:42
Từ:1193
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip