chap 2

Cả lớp im lặng, nhưng trong không gian đó lại nặng trĩu sự căng thẳng không thể tả. Takemichi ngồi ở bàn học của mình, tay siết chặt cây bút, lòng không khỏi lo âu. Cậu cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo bao quanh mình, như thể có một sự hiện diện nào đó đang theo dõi từng cử động của mình.

Kể từ khi cậu trở về từ chuyến đi kỳ lạ hôm trước, mọi thứ xung quanh cậu trở nên khác biệt. Những tiếng thì thầm giữa đêm, những hình ảnh mờ ảo luôn xuất hiện trong góc mắt, và cảm giác như có một bóng ma luôn đứng nhìn từ xa. Đó không phải là sự lo sợ bình thường mà là một cảm giác ám ảnh, không thể thoát khỏi.

Mikey và Draken đang ngồi gần đó, luôn quan sát Takemichi với vẻ lo lắng. Cả hai không biết có điều gì đang xảy ra với cậu, nhưng họ cảm nhận được rằng Takemichi không ổn. Những lần ngồi bên cậu, họ không chỉ cảm thấy một thứ gì đó kỳ quái, mà còn có sự bất an lạ lùng. Mỗi khi Takemichi rời mắt khỏi họ, những bóng hình mờ ảo lại xuất hiện trong không gian, như thể có ai đó đang cố gắng tiếp cận.

Một tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong lớp học. Kisaki, với khuôn mặt bình thản, bước vào. Mặc dù không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng cái nhìn của hắn không rời khỏi Takemichi. Đôi mắt lạnh lùng và sắc bén ấy khiến Takemichi cảm thấy lạnh người.

"Hôm nay có một buổi họp nhỏ, Takemichi. Cậu sẽ đi chứ?" Kisaki hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sự uy hiếp không thể phủ nhận.

Takemichi cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng cậu không thể từ chối. Mặc dù không muốn dính vào những bí mật mà Kisaki có thể đang che giấu, nhưng sự thôi thúc trong lòng lại khiến cậu không thể làm ngơ. Cảm giác như có một lực hút vô hình kéo cậu về phía những điều không thể lý giải.

Sau giờ học, Takemichi rời lớp và đi theo Kisaki đến một nơi vắng vẻ. Đó là một con hẻm nhỏ, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn đường không đủ để xua tan sự u ám. Takemichi nhìn xung quanh, có cảm giác như có ai đó đang theo dõi cậu, nhưng khi quay lại, không thấy ai.

"Cậu đã bắt đầu cảm nhận được chưa?" Kisaki lên tiếng, giọng hắn mang theo sự lạ lùng. "Những điều kỳ bí... những gì cậu đã trải qua trong những đêm qua, Takemichi... chúng không phải ngẫu nhiên đâu."

Takemichi quay lại nhìn hắn, sự hoang mang trong ánh mắt cậu hiện rõ. "Kisaki, cậu đang nói gì vậy? Tôi... tôi không hiểu."

Kisaki mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hề ấm áp. "Tất cả những gì cậu đã trải qua, những gì sắp tới, đều có liên quan đến cậu. Chúng ta đều bị cuốn vào một vòng xoáy mà không ai có thể thoát ra."

Ngay lúc đó, một âm thanh kỳ quái vang lên từ trong bóng tối, như tiếng xì xầm của những linh hồn chưa siêu thoát. Takemichi cảm thấy tim mình đập loạn xạ, và một cơn gió lạnh lẽo lướt qua mặt cậu. Đó không phải là một cơn gió bình thường. Nó mang theo một mùi hương lạ lẫm, như hoa nhài nhưng lại có chút gì đó khắc nghiệt, khiến cậu rùng mình.

Mikey và Draken xuất hiện đột ngột, mắt họ nhìn Takemichi với sự lo lắng. Mikey không nói gì, nhưng ánh mắt anh chứa đầy sự quyết tâm và bảo vệ. "Cậu ổn chứ, Takemichi?" Mikey hỏi, bước đến gần cậu.

Takemichi không trả lời ngay, chỉ gật đầu nhẹ. Nhưng trong lòng cậu lại có một cảm giác khó tả. Cậu cảm thấy như mình đang chìm vào một thế giới khác, nơi mà thực và ảo không còn phân biệt được rõ ràng.

Ngay khi họ chuẩn bị rời đi, một bóng người xuất hiện từ trong bóng tối. Là Izana Kurokawa. Hắn bước đến gần với nụ cười mỉa mai, và ánh mắt đầy ẩn ý. "Mikey, Draken, Takemichi... các cậu đang cố gắng chống lại cái mà không ai có thể thay đổi à? Đừng phí sức, chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi."

Không ai nói gì, chỉ có một cảm giác u ám bao trùm cả không gian. Họ nhanh chóng rời khỏi nơi đó, nhưng sự hiện diện của Izana vẫn lởn vởn trong tâm trí Takemichi.

Khi họ quay lại, không khí xung quanh dường như vẫn chưa hết căng thẳng. Takemichi cảm nhận rõ ràng một sự thay đổi. Những bí mật về thế giới này vẫn còn rất nhiều, và không ai biết được những bóng tối nào sẽ tiếp tục ám ảnh họ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip