Chương 2
//Cạch.. Cạch//
Em đang đi, và đi, đi mãi mà không thấy điểm dừng. Một màu đen tối phía trước như bị nhòe, thay vào đó là một hình ảnh ấm áp, mọi người tất cả đều đang cười nói, kể cả Hina đang mặc váy cưới chờ em, chỉ trực chờ mình em. Mikey và Chifuyu đưa tay đón lấy em, em liền vui sướng, chạy thật nhanh đến chỗ bọn họ, nhưng gì đây? Khi em vừa định chạm vào tay bọn họ, thì liền bị trượt?? Tay em? Sao lại trở nên mong manh như này? Nó đang tan biến??
......
Ah! - Takemichi giật mình tỉnh dậy, khuôn mặt vốn chẳng có một chút ngạc nhiên hay bàng hoàng, nhưng lại trở nên xanh xao như gặp ác mộng.
Shinichirou đang đánh răng rửa mặt nghe thấy tiếng của em liền chạy vội ra, cùng chiếc bàn chải đánh răng vẫn còn nguyên trong miệng .
Shi - Shinichirou..- Khi nhìn thấy Shinichirou, bản thân của Takemichi cũng thả lỏng, thoát khỏi cơn ác mộng.
Em ổn không? Takemichi? - Shinichirou sau khi đi hoàn thành nốt công việc vscn của mình thì quay ra hỏi han em.
Em vẫn ổn. - Takemichi thở phào nhẹ nhõm nói.
Sau tiếng thở dài của em là một khoảng không bặt vô âm tiếng, vốn đầu bọn họ không hề quen biết gì nhau, mới hỏi tên của nhau và còn lại đều chứa một dấu chấm hỏi vô hình.
Takemichi vậy là đang bao nhiêu tuổi nhỉ? - Shinichirou gãi má phá tan bầu không khí.
Anh có lẽ nên gọi em một tiếng chú, bởi tuổi thực của em đã 26 rồi.. - Takemichi thản nhiên trả lời.
H - Hả? Chú á? - Shinichirou hơi lúng túng.
Vâng, em là người đến từ tương lai, làm bạn với Mikey, và chứng kiến gần như mọi chuyện từng xảy ra với cuộc đời của Mikey và những người bạn xung quanh Mikey. - Takemichi.
Ừmm....Em nghĩ bản thân nên vào việc chính luôn. Mikey ở trong tương lai sẽ hắc hóa và chọn cái chết để kết thúc cuộc đời . Nguyên nhân đầu tiên chính là cái chết của anh, Shinichirou - san.. - Takemichi nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của Shinichirou, con ngươi đen ấy lay động mạnh khi nghe thấy điều này.
Gì? Mikey hắc hóa? Anh sẽ chết? Khi nào cơ? - Shinichirou bàng hoàng đến chân tay cứng đờ.
Vào ngày 13 tháng 8 năm này, vào đúng buổi tối, để chuẩn bị quà sinh nhật cho Mikey, những người bạn của Kazutora và Baji, đã đến đây và trộm con xe CB250CT, món quà anh định tặng cho Mikey vào ngày sinh nhật. Và chính Kazutora đã dùng kiềm đánh vào đầu anh khi anh bước ra vì sợ bị phát hiện. - Takemichi cố gắng nói một cách ngắn gọn để anh có thể hiểu lượng thông tin này.
A... - Shinichirou đơ cả người, anh đang tự sắp xếp những thông tin ấy, chân tay bắt đầu có dấu hiệu run rẩy.
Làm ơn hãy bình tĩnh, chúng ta cần giải quyết các mẫu thuẫn nhanh chóng, không còn nhiều thời gian cho việc suy nghĩ lung tung, anh Shinichirou. - Takemichi khẽ chạm tay Shinichirou nhằm đánh thức và ổn định tâm lý Shinichirou.
À, được. - Shinichirou cố gắng hít thở sâu.
Em nghĩ Kazutora đánh anh vì không biết anh là anh của Mikey và không biết đó là món quà anh dành tặng cho Mikey. - Takemichi thở hắt một hơi rồi nói tiếp. - Giải pháp đơn giản, có lẽ là gặp gỡ Kazutora và giới thiệu nơi này, tai nạn của anh chắc chỉ là một khúc mắc do sự hiểu biết của Kazutora còn ít thôi.
Kazutora... Mikey cũng từng kể với anh rồi, nhưng quả thật chưa gặp bao giờ... - Shinichirou vò tóc.
Nếu không thể gặp thì có lẽ khi Kazutora và Baji đến đây trộm thì.. tốt nhất anh nên ở trong phòng đi. Bảo toàn tính mạng là trên hết. - Takemichi giơ ngón cái với Shinichirou.
Mmm... Chắc phải vậy. - Shinichirou hơi suy nghĩ, rồi cũng gật đầu.
Nay bao nhiêu rồi? - Takemichi hỏi. Shinichirou lắc đầu lấy điện thoại ra nhìn thì hết hồn.
1 - 10 rồi...Hiện đang là tháng 8 .... - Shinichirou run run trả lời, nụ cười thương mại dần méo mó.
Vậy sao... Ngày hôm ấy em sẽ ở đây với anh..Chốt vậy nhé. - Takemichi sờ cằm nghĩ.
Ừm. - Shinichirou gật đầu, anh nhìn vào đôi mắt xanh kia, rõ là khuôn mặt này không có chút biểu cảm hay cảm xúc gì, cớ sao anh lại cảm thấy, cái sự quyết tâm bảo vệ và sự đau đớn vô hình nào đó cứ hiện hữu sâu trong đôi mắt của em...
Bỗng tiếng ọc ọc vang lên, bụng của Takemichi đang phàn nàn rồi. Shinichirou vừa hùng hổ quyết trí, bây giờ liền nhịn cười đến run rẩy cả hai bờ vai.
Đ- Để anh đi nấu đồ ăn sáng, dù gì mới sáng sớm.. - Shinichirou đứng dậy vào bếp.
Vâng.. - Takemichi tự xấu hổ trong lòng, em cũng gấp mền mang cất, sau đó đi rửa mặt.
....
Đồ ăn tới rồi... - Shinichirou bưng ra một hộp mì ăn liền, còn Takemichi cũng vừa ngồi vào bàn.
Hehe, anh không biết nấu gì ngoài mì cả... Xin lỗi nhé...Nếu em không ăn được thì lát anh mua bánh cho em. - Shinichirou ngại ngùng gãi đầu.
À, kiếp trước em cũng chỉ ăn mì thôi, không đâu ạ. - Takemichi lắc đầu.
//Cạch//
SHINICHIROUUU - Một giọng nói quen tai vang lên ngay cửa, không thể là ai khác, đám Wakasa và Takeomi đã đến.
Bọn mày không thể để một buổi sáng yên ổn được sao? - Shinichirou bực bội gào lên.
Thôi nào, tên nhóc hôm qua đâu rồi? - Wakasa cười cười ngó vào trông, liền thấy em đang đung đưa chân ăn mì, giương mắt nhìn mình. Wakasa không ngần ngại chạy sồng sộc vô bàn ăn, ngồi đối diện trước mặt Takemichi, Takeomi ở đằng sau cũng lụi thụi bước vào.
Chà, nhóc mít ướt. Mới qua khóc tùm lum mà nay đã thảnh thơi ăn mì rồi sao? - Wakasa chống cằm nhìn em với vẻ trêu chọc.
...Ai vậy? Anh Shin? - Takemichi ngơ ngác, trong tương lai cậu không gặp người này, chẳng có ai đầu mắt tím cả, à không có Izana nhưng tên đó da thuộc thành phần cacao nên chắc chắn không phải.
Đây là Wakasa Imaushi...'Anh tưởng tương lai em có gặp hắn?' - Shinichirou thở dài bất lực trước thái độ vô tư của thằng bạn, kéo ghế ngồi cạnh em trả lời, không quen thì thầm hỏi.
Hả..? - Thế nhưng sau khi nghe được câu trả lời của Shinichirou về người trước mắt, Takemichi liền hóa cứng người, đôi đũa trên tay cũng theo đà thả mà rớt. Em không tin người trước mặt vậy mà là người lạnh lùng trầm ổn em từng gặp ở kiếp trước.
? Trông nhóc mít ướt có vẻ hoảng thế? Sợ anh đây à? - Wakasa ngơ ngác đôi chút với hành động của em.
Em sao vậy? - Shinichirou lớ ngớ cúi nhặt đôi đũa cho em rồi lại hỏi.
À, không sao ạ...Anh Shin em bảo chút. - Takemichi cố gắng trấn tĩnh, tay che miệng nhủ ý bảo Shin cúi người thì thào.
'Trong tương lai ấy, anh Wakasa đổi đầu rồi. Là quả đầu màu khoai môn và khoai lang kẻ dọc. Không phải tóc trắng a.' - Takemichi nói, Shinichirou nghe xong, vai không chủ động được mà run lên, nhìn vô chắc chắn là đang nhịn cười.
Hai vị khách từ ngoài trông vô, lòng vừa tò mò vừa thắc mắc? Tự bao giờ hai người kia bỗng thân thiết như bạn bè lâu năm vậy?
Nhóc mít ướt thì thầm gì với thằng vậy? Anh đây tò mò muốn nghe. - Wakasa nổi hứng.
Không có gì. - Shinichirou hít thở sâu sau đợt nín cười đến đau ruột.
Chắc thằng bé thấy mày xấu quá mới thì thầm nói xấu mày đấy. - Takeomi bấy giờ mới lên tiếng. Wakasa nghe được liền nghiến răng chửi thằng bạn, Shin và Takemichi ngồi đối diện chỉ biết nhìn rồi thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip