Chap 9


     Hiện giờ cậu đang rất vui , vậy là lại có thể ở bên bọn họ rồi . Khuân mặt không kiềm được mà nở ra một nụ cười tươi rói . Cùng đó làm tất cả bọn họ phải điêu đứng một phen . Thật sự nhớ nụ cười này ,họ yêu Takemichi  chết mất.

* Ọt~ọt ......*

" ......."

không khí đầy cảm xúc được cắt ngang bởi sự nhộn nhịp từ cái bụng của Takemichi. Tiếng kêu vang lên một âm dài rồi dưng lại kéo theo sự im lặng đến đáng sợ trong phòng khách. Rồi đột ngột Draken chạy thẳng tới phòng bếp không quên lôi theo Mitsuya , trước tiên là lo cho cái bụng của Takemichi đã , mọi việc còn lại để sau hãng tính.

' Ủa Takemichi ăn được hả '

Cả đám nghệch mặt ra chắm chằm nhìn vào con người vì xấu hổ mà đang úp mặt vào ghế sofa. Tai cũng dựng lên một màng đỏ hồng.

Như nhìn thấy được sự hoang mang trong mắt đám người kia. Chifuyu lên tiếng xác định.

" Takemichi không phải là một hồn ma bình thường. Giống như trở lại làm người , thật phi thường. Đúng là Michi của tao"

Vừa nói vừa cười đến tít mắt . Nghe anh nói thế cả đám cũng hiểu được phần nào , vậy là sau này vẫn có thể vỗ béo cho Takemichi. Nhưng khoan bọn hắn vừa nghe thấy gì đó sai sai đúng không. ' Michi của tao' cái đm đây là tuyên bố chủ quyền trước mắt bọn hắn hả . Không thể xem thường tên đầu nấm này được . Vài tên đã âm thầm kéo Chifuyu ra khỏi nhà để " tâm sự".

Chờ một lúc đồ ăn ngon lành được đưa tới trước mặt cậu. Cơn đói không kiềm được mà nhảy sổ vào bàn ăn mà đánh chén không thèm giữ hình tượng. Còn họ thì sao ? Vui chứ sao , người họ yêu không hề thay đổi gì cả . Họ nhớ cậu nhiều đến nỗi từng cử chỉ tính cách đều không thể bỏ ra khỏi đầu, hạnh phúc vì Takemichi đã trở về bên họ .

        Căng da bụng thì trùng da mắt , đánh chén vừa xong chưa kịp uống nước súc miệng thì hai con mắt Takemichi đã díu lại vào nhau.

      'Mắt mình nặng quá. Nó đòi ngủ rồi'

      Mắt nhắm mắt mở mà lờ đờ bay lên lầu, vừa ra khỏi cửa bếp đã đụng phải thân hình cao lớn của người nào đó. Cậu không quan tâm chỉ cảm thấy mùi hương trên cơ thể gã khiến cậu thoải mái, thuận thế dựa vào lồng ngực người đó mà ngục hẳn xuống. Gã cũng theo đà mà đỡ cậu lên bế vào lòng.  Chỉnh lại cho cậu nằm thoải mái nhất rồi bước chân lên lầu. Bọn hắn cũng không cản ai bảo gã ta nhanh chân nhanh tay với lại cũng không muốn làm phiền giấc ngủ của cậu , chỉ biết thầm chửi 7749 câu trong lòng . Còn Chifuyu thì đang cắn chiếc khăn tay từ đâu ra tức giận mà phóng ánh mắt chết chóc lên người gã . Nhẽ ra Takemichi hôm nay phải là ngủ cùng hắn vậy mà giờ lại bị hớt tay trên coi bảo sao không tức.

       Gã bế cậu lên phòng nhẹ nhàng đặt cậu lên giường phủ chăn cẩn thận rồi bản thân cũng nằm nghiêng bên cạnh . Lâu rồi nhỉ hắn không nhìn cậu  ở khoảng cách gần như này , từ lần cuối gặp cậu chính là hôm giáng sinh, lần đầu tiên được nếm phải mùi vị của sự thất bại nhưng không hề cản thấy tức giận mà thay vào đó có chút mãn nguyện.

       Nằm nghiêng người đối diện với cậu . Taiju đưa tay sờ loạn lên khuân mặt Takemichi Cảm nhận được hơn sự mềm mại trên khuân mặt, xúc cảm từ cậu khiến gã thấy thoải mái không kiềm chế được hành động mà đưa cả hai bàn tay lên cấu véo nắn bóp khuân mặt cậu đủ mọi hình dạng . Thoả mãn thấy sự khó chịu từ khuân mặt cau có của Takemichi. Gã kéo dãn hai má rồi thả tưng cái ra . Phì cười về bộ dạng đáng yêu hiện tại, ôn nhu ôm cậu vào mà an ủi rồi bản thân cũng từ từ ôm cậu vào giấc ngủ.

......

        Takemichi thức dậy cũng là chuyện của trưa hôm sau , cậu không ngờ là bản thân lại ngủ lâu như thế , chắc tại làm việc quá sức, mà Takemichi cảm thấy dạo này cậu càng ngày càng như trở về thành con người. Ngày trước là ma linh nên căn bản không cần ăn uống hay nghỉ ngơi vậy mà từ về lại đây mới chỉ quá một tuần mà cơ thể của cậu đã không thể chịu nổi , liệu có sao không. Cậu mới ở Ma linh được một năm nên không thể nắm hết các kiến thức ở thế giới đó

         ' Cần trở về hỏi rõ mới được'.

       Nghĩ là thế nhưng căn bản chưa có thời gian . Đám kia mới biết cậu trở lại tối qua nên nếu cậu lại đi bọn chúng sẽ làm loạn cho coi. Với lại Takemichi còn chơi chưa đã, hơn nữa trở về đấy chắc chắn đám cấp cao sẽ không bỏ qua cơ hội mà lại tới quấy rầy làm phiền cậu , Takemichi sẽ không ngu mà về một cách lộ liễu như thế.

        Lăn qua lăn lại mấy lần Takemichi quyết định đi xuống lầu , vì là đầu giờ chiều rồi, nên tất cả bọn họ đã rời khỏi nhà từ sáng để giải quyết công việc ,chắc vậy . Đang rảnh nên Takemichi quyết định đi vòng quanh nhà.

       Bay lượn một hồi mà lòng thầm cảm thấy tủi thân . Trong căn nhà rộng như này có mình cậu , bay loanh quanh cũng chán , Takemichi muốn ra ngoài nhưng sợ bọn họ về không thấy cậu lại làm loạn một trận luôn cho xem , mà chờ họ về rồi đi thì nghĩ xem liệu có cho cậu ra ngoài không chứ.  Haizzz nghĩ nhiều làm gì cho mệt óc họ cũng đâu phải mẹ cậu , mắc gì quản cậu đi đâu chứ.  Suy đi nghĩ lại Takemichi sẽ ra ngoài thay bằng cách ở dạng linh hồn cậu sẽ trở lại hình dạng con người , thôi thì chỉ là lâu rồi không sử dụng đôi chân nên cậu muốn biến lại thành người thôi , chứ không phải cậu muốn đi mua đồ ăn đâu .

       Chuẩn bị kĩ càng từ đầu tới chân . Dù gì lâu rồi mới xuất hiện ở nơi đông người cậu cũng nên ăn mặc cho đàng hoàng tí . Đơn giản thôi áo hoodie màu da hoạ tiết mặt trăng đằng trước cùng với quần jeans đen và một đôi Jordan panda .

       Hài lòng với hình ảnh của mình trong gương quả thật càng ngày càng biết cách ăn mặc . Mặc dù cảm thấy phòng cách trước đây của cậu cũng rất ngầu. Quả đầu vuốt keo cũng trông rất đẹp trai , nhưng Takemichi lớn rồi nên ăn mặc giản dị lại không nên như đám trẻ trâu ngày xưa nữa ,cứ thích đua đòi làm vẻ ngầu ngầu. Đúng là với diện mạo bây giờ của Takemichi có phần đẹp trai hơn hẳn mái tóc thì vẫn như cũ vẫn là một màu vàng nắng nhưng khuân mặt lại thêm phần dễ nhìn có chút khả ái và ngoan ngoãn, nhìn tổng thể thì ai cũng sẽ coi cậu là con ngoan trò giỏi đúng kiểu con nhà người ta.

        Bước nhanh đến gần cửa giờ thật sự Takemichi rất muốn nhanh nhanh ra ngoài chơi tại cái nhà này nó to quá nên đi tới cửa có hơi lâu. Cầm lấy tay nắm cửa chuẩn bị mở ra, đột ngột một giọng nó cất lên ngay sau cậu .

     
       " Takemichi mày định đi đâu đấy ?"

        "Smiley ?"

       
         'Ủa tưởng đi làm hết rồi chứ , chả nhẽ tên này trốn việc . Mà có Smiley thì không lẽ c-...'

         " Takemichi mày định ra ngoài hả ?"

         ' Đó biết ngay mà , hai thằng này có tách nhau ra bao giờ đâu chứ ' .

        " Angry hả . À ừ tao tính ra ngoài chút "

        " Hể~ mày tính đi một mình à ?"

        ' Tên nào đó nhìn đời bằng mũi ơi mày hỏi hơi thừa rồi đó . Tao đi nửa mình chắc'

         " Ra ngoài đó nguy hiểm lắm  Takemichi"

         ' Còn mày nữa đừng coi tao là trẻ con mà nói thế chứ . Tuy biết mày là có ý quan tâm tao đấy nhưng khuân mặt mày cứ như muốn đấm tao vậy. '

       
         " Vậy bọn mày có muốn đi cùng tao không, dù sao cũng lâu rồi không cùng đi chơi. Được chứ "

       Chỉ chực chờ câu nói ấy hai người họ nhanh chóng gật đầu đồng ý, bảo cậu đợi rồi nhanh chóng chạy lên lầu thay lên mình một bộ đồ thoải mái.  Dù gì cũng là đi chơi không cần phải bận đồ sang trọng quá . Thoải mái thôi là được rồi , quan trọng là đi chơi cùng người thương cần chút gì đó cho giống một cuộc hẹn hò chứ nhỉ.  Bận áo cùng màu , một lựa chọn sáng suất ,như mặc đồ cặp vậy .

         Chạy nhanh xuống không để cậu chờ lâu như thường lệ vì là sinh đôi nên họ có đồ đôi.

        
        " Nhìn cả hai đáng yêu thật đấy"

        Híp mắt cười mỉm với họ mà khen.  Smiley cùng Angry không tự chủ mà mặt mũi đỏ bừng thầm mắng con người trước mắt cười lên quả thật xinh đẹp . Mỗi người quay sang một nơi tránh cho cậu thấy mặt .

        " Takemichi cũng rất đẹp "

         " Con trai ai lại khen đáng yêu chứ . Thật là "

        " Haha...đi thôi nhanh sắp muộn rồi "

         Cười ha hả hai cái cậu giục họ đi chơi du sao cũng dã chiều rồi cậu là sợ chơi chưa được bao nhiêu lại tối thì chán lắm. Hai người kia nghe thế cũng đi tới chỗ cậu . Nỗi người nắm một bên tay Takemichi mà kéo ra khỏi nhà . Cuộc đi chơi cùng anh em Kawata chính thức bắt đầu.










      

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip