Chap 5: Gây gổ

"Anh Michi à, em thua rồi"

Người đứng trước mặt em hiện tại là Pachin. Mặt mũi thì máu me, mũi thì có nguy cơ đã gãy. Em hoảng hồn kéo gã vào nhà để sơ cứu qua. May thay nhà em còn Hina, cô là bác sĩ có thể xem xét giúp cho gã. Rất may chỉ là vết thương nhẹ, gã không sao cả.

"Chuyện gì sảy ra? Sao lại thành như vậy?" Takemichi dù lo lắng nhưng vẫn dịu dàng hỏi gã

"Lúc nãy em có đi gặp Osanai. Em và gã có đánh nhau và em đã thua. Hức...Michi ơi em thật yếu đuối em không thể bảo vệ được ai cả." gã cố gắng lau đi những giọt nước mắt đang chảy ra.

Pachin vốn là một người thô lỗ và theo như bạn bè nhận xét gã rất ngốc nghếch nếu như không muốn nói là ngu ngốc. Đúng gã chẳng để tâm chuyện gì đâu. Gã từng nghĩ mình không đụng chạm đến ai thì sẽ không ai đụng chạm đến mình. Và gã luôn bảo vệ và đứng ra đòi công bằng cho những kẻ dưới trướng mặc kệ họ đúng hay sai. Nhưng khi bạn gã gặp chuyện thì gã mới nhận ra không phải yên ổn sống thì cuộc đời sẽ dịu dàng với mình. Nhà gã vốn giàu có nên luôn được ba mẹ bao bọc đến nỗi Pachin chẳng biết thế giới ngoài kia có bao nhiêu cạm bẫy bao nhiêu đắng cay. Khi gặp được rồi thì gã lại đem tâm thế tiêu cực hiếu thắng để va chạm với nó. Gã vẫn chỉ biết mình sẽ làm tất cả để đòi lại công bằng cho bạn mà chưa từng nghĩ đến những người xung quanh sẽ ra sao nếu mình gặp chuyện gì đó. Bạn gã liệu có biết ơn gã hay không? Hay lại mang tội lỗi vì mình mà gã mới bị như vậy. Rồi ba mẹ gã sẽ như thế này khi con mình phải mang danh tù tội. Thật sự gã chưa từ nghĩ xa như vậy. Với gã chỉ cần dám làm dám nhận thì sẽ là anh hùng. Thì đúng là đã làm thì phải nhận, nhưng liệu làm vậy có đáng không.

Sau khi gặp em gã mới nhận ra mình nông cạn đến dường nào. Hôm nay khi hẹn nhau để giải quyết ân oán. Gã cứ nghĩ mình sẽ thắng nhưng không. Sự thật là một thứ gì đó rất khốn nạn và nó luôn tìm cách vả đôm đốp vào mặt bạn khi có thể. Và gã nhận ra mình chỉ là một bông hoa bé nhỏ giữ khu vườn to lớn. Gã đã nghĩ sẽ giết chết Osanai thì mọi hận thù sẽ được giải quyết. Nhưng rồi lời em một lần nữa hiện lên. Gã đã suy nghĩ lại.

"Thua thì sao chứ? Thứ quan trọng là em đã chiến thắng bản thân. Thua ai cũng được nhưng đừng thua chính mình Pachin. Anh biết em muốn giết Osanai. Lần gặp em ở đền anh thấy được thù hận trong đôi mắt ngây ngô đó. Mấy em còn quá nhỏ để hiểu thế nào là trách nhiệm. Để rồi khi hối hận mọi chuyện đã dở lỡ. Em đã thắng rồi Pachin. Em đã lí trí thắng được thù hận. Em đã có được những người bạn tốt. Hãy trân trọng điều đó"

"Em xin lỗi cũng như cảm ơn anh Takemichi. Chắc tạm thời em sẽ rời Touman. Em muốn có thời gian yên tĩnh để chỉnh sửa lại bản thân"

Sau khi giải bày được tất cả thì Pachin cũng tạm biệt Takemichi để đi về. Tại sao gã lại tìm đến em khi thua cuộc. Với gã em là người đầu tiên làm gã hiểu và nhìn về những người xung quanh. Ba mẹ gã lúc nào cũng chỉ có công việc chẳng quan tâm gã nhiều nên là khi gặp chuyện họ chẳng thể cho gã được lời khuyên gã cần. Còn bạn bè thì họ cũng như gã thôi, còn quá nhỏ để nhận ra tầm quan trọng của tất cả. Khi gặp em thì gã đã biết suy nghĩ nhiều hơn. Người đầu tiên không nói gã ngu ngốc vì những hành động đó, cũng là người đầu tiên giúp gã nhận ra những chuyện ngu ngốc gã làm.

"Cậu bé mập đó đáng yêu nhỉ Takemichi" Hina nhìn cậu nhóc vừa khóc lóc với ông chú già nhà mình.

"Cũng đáng yêu thật. Bề ngoài thì thô lỗ nhưng lại là người biết nghĩ cho người khác. Nhóc con đó thật sự rất tốt bụng. Em không mong nhóc ấy vướng vào bóng tối" em cũng nhìn Pachin tới khi gã khuất bóng.

~~~~~~~~~~~~

"Rồi tụi mày bớt trẻ con đi có được không hả? Chuyện nhỏ thì cần gì phải chia Touman làm hai rồi đánh nhau như vậy. Chuyện nội bộ thì để nội bộ giải quyết. Kéo thêm thành viên theo làm gì" cậu bây giờ bất lực với hai thằng bạn kia. Cấp trên đánh nhau cấp dưới chịu khổ. Nhìn ấy đứa thành viên thấy mà tội. Đứa thì bằm mặt đứa thì chảy máu mũi. Chung quy cũng vì hai đứa đứng đầu chia phe.

"Mày biết gì mà nói hả Takeshi? Mày cũng theo phe Ken-chin phải không? Pa tại sao phải rời bang chứ. Sao tụi mày không để tao giữ Pa lại" Mikey tức giận nhìn cậu.

"Đó là quyết định riêng của Pa, cậu ấy chỉ tạm thời rời băng thôi chứ không phải không quay lại. Mày cần gì phải làm xáo trộn cả một bang như vậy" cậu vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn mà không hề sợ sệt gì.

Nếu nói về hiểu nhau thì cậu và Mikey hiểu nhau nhất. Từ nhỏ hắn luôn tìm những kẻ mạnh, một hôm ông nội đưa cậu đến và nói từ nay đây sẽ là bạn của hắn. Chỉ một câu để cả hai diễn tả đối phương 'nhìn mặt thấy ghét'. Từ đó mỗi lần ông nội cho cả hai đứa tập luyện cùng nhau thì y như rằng cả hai lấy cớ đó để đánh nhau. Nên nếu như cả hai thật sự sảy ra cãi vã thì cũng chẳng ngại đánh nhau đâu. Chuyện như cơm bữa rồi.

"Nhưng tại sao phải rời kia chứ. Khi nào bận thì vắng mặt cũng được mà. Sao nhất thiết phải rời bang"

Đôi mắt kia không một chút ánh sáng làm người khác phải rung sợ. Nhưng đó là người khác còn cậu thì không. Cả hai tỏa ra pheromone để thị uy với đối phương nhưng chẳng ai thua kém ai vì họ đều là những alpha trội. Nhưng thành viên là alpha cấp thấp khi ngửi thấy mùi của họ liền quỵ gối ôm ngực khó thở vì không chịu nổi áp lực kia.

"Tụi mày điên hết rồi hả? Mau thu lại pheromone đi, đừng làm ảnh hưởng đến người xung quanh" Mitsuya tức giận lên tiếng.

"Là do nó quá cố chấp" cậu tức giận quay mặt đi

"Tao không cố chấp"

Thế là cả hai lại tiếp tục phát ra pheromone như đang muốn dùng mùi hương của mình để đánh nhau vậy.

"Thu hết lại cho tao. Takeshi, một là mày thu lại pheromone hai là tao gọi anh Michi tới. Còn Mikey, mày phải bình tĩnh để nghe Pa giải thích đã"

Mitsuya dù không bị ảnh hưởng nhưng cũng thấy khó chịu vì mùi hương kia. Bản năng alpha rất mạnh mẽ nên là dù không phải gây sự với họ thì họ vẫn rất khó chịu. Anh biết cậu sợ ai nhất liền đem người kia ra mà uy hiếp. Rất nhanh mùi hoa cẩm tú cầu trong không khí biết mất và chỉ còn thoang thoảng mùi đàn hương.

"Còn mày, nếu không muốn Emma biết thì tốt hơn đừng gây ra thêm bất cứ gì nữa. Chuyện của Pachin thì chúng ta cứ đi nói chuyện với nó là xong" cuối cùng Mitsuya cũng đành ra quyết định hỏi người gây ra tranh cãi, à không nguyên nhân tranh cãi mới phải.

"Được, tao cũng muốn biết tại sao Pachin lại rời bang" Mikey vẫn ngang ngược muốn biết lí do.

"Draken, mày gọi hỏi Pa xem nó đang ở đâu. Chúng ta tới gặp nó. Còn tất cả mau giải tán đi. Cuộc họp kết thúc" Mitsuya cũng nhanh cho tất cả rời đi. Nếu ở lại lâu hơn chút nữa không biết có bị áp lực cùng pheromone giết chết hay không nữa.

"Pa nó nói nó đang ở nhà của thằng Takeshi" Draken cũng khá ngạc nhiên khi nghe thông tin đó. Từ khi nào mà gã lại thân thiết với người kia như vậy.

"Cái gì? Nhà tao? Nó làm cái đ*o gì ở nhà tao?" cậu nghe xong cũng bắt đầu khó chịu. Tên mập kia tới nhà cậu làm gì. Sao suốt ngày cứ ve vãn anh cậu vậy.

"Tao cũng không biết. Nó chỉ nói nó tới chơi với anh Takemichi"

"Đệch"

Chỉ buộc miệng thốt ra câu chửi thề cậu chạy nhanh về nhà mình như sợ ai kia cướp mất của quý nhà mình. Cả bọn Touman thấy vậy cũng nối bước theo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip