Chap 34
Tanjirou ngồi trên xe được Rengoku đưa đến tận nơi, lúc xuống xe cậu định giả vờ quên cái thoả thuận kia rồi chuồn thì lại bị anh gọi với lại.
"Tanjirou! Em quên thoả thuận kia hả?" Rengoku giữ nguyên nụ cười trên môi nhưng ở anh cứ toát ra mùi nguy hiểm khiến cậu vừa đặt một chân xuống đất lại phải rút về.
"Ha...hả? Thoả thuận gì cơ? Em không nhớ." Tanjirou gãi má cười gượng.
"Nào nào, đừng nuốt lời vậy chứ." Rengoku rướn người tới sát gần Tanjirou, khuôn mặt 2 người giờ chỉ cách có vài cm.
"Đ...được rồi, em làm là được chứ gì?" Tanjirou đỏ mặt lắp bắp nói.
Vừa dứt lời cậu chồm người hôn chóc cái lên má anh rồi mở cửa xe nhanh như thỏ nhảy xuống rồi chuồn, Rengoku nhìn một màn này không khỏi phì cười. Trêu chọc thỏ nhỏ này vui quá a.
Tanjirou chạy nhanh vào quán với khuôn mặt đỏ bừng khiến các nhân viên phì cười, aiya ông chủ sắp có người hốt rồi nha. Vừa thay đồ xong bước ra ngoài thì một bóng dáng quen thuộc đã lâu không thấy bước vào quán, Tanjirou vừa thấy liền vui mừng ra mặt.
"Muichirou - kun!" Tanjirou reo lên rồi phóng ngay ra cửa.
"Ừm, lâu rồi không gặp Tanjirou - san." Muichirou cong khoé mắt khi nhìn thấy cục bông nhỏ này. Thật nhớ nha.
"Cậu đi lâu thật nha." Tanjirou nhẩm đếm lại rồi nói, ngót nghét 2 tháng chứ ít gì đâu.
"Không phải tôi về rồi đây sao? Không chào đón tôi à?" Muichirou vuốt nhẹ má người này, có trời mới biết anh nhớ cục bông này ra sao.
"Có chứ, mau vào, hôm nay miễn phí cho cậu nha." Tanjirou nắm tay anh kéo vào, khoé miệng cong lên không hạ xuống được.
"Vậy phải cảm ơn ông chủ nhỏ rồi." Muichirou mặc cho cậu kéo đi hay làm gì cũng được, được chủ động nắm tay đối với anh là liều thuốc tinh thần lớn nhất sau bao ngày vất vả đó.
Tanjirou làm một cốc Latte và một phần bánh mouse chanh dây nho nhỏ mang ra cho Muichirou làm quà, không hiểu sao cậu lại thấy vui khi thấy anh sau thời gian dài không gặp nữa. Hơn nữa khi anh đi cả hai lại chưa trao đổi số điện thoại nên cũng không liên lạc cho nhau được, không gặp anh cậu lại có chút...nhớ.
Giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ rồi nhìn lại phần quà của mình, sau khi chắc chắn cả hai đều hoàn hảo thì nhanh nhẹn bưng ra cho anh cái suy nghĩ kia cũng vứt ra sau đầu.
"Đây, quà mừng trở về nha, dạo này tôi thấy cậu hơi gầy, bồi bổ nhiều vào nha." Tanjirou đánh giá tổng quát một chút rồi nói.
"Vậy anh bồi bổ cho tôi nha?" Muichirou bỗng ngước mặt lên nhìn Tanjirou, đôi mắt xanh trong vắt nhìn cậu chăm chú.
"Ha...hả? T...tôi?" Tanjirou tròn mắt, ngạc nhiên chỉ vào mình.
"Phải, anh chăm sóc tôi nhé?" Muichirou chống cằm nở híp mắt cười.
Tanjirou thề, sao cậu lại ngửi được mùi nguy hiểm từ cái nụ cười kia vậy? Ai đó cứu cậu với!
"À...Tôi...tôi nghĩ tôi không hợp đâu, cậu nhờ người khác đi nhé." Tanjirou xua tay, miệng cố trưng ra nụ cười thật nhất.
"Không, tôi nghĩ anh hợp đấy." Muichirou chặt đứt hi vọng của Tanjirou.
"Nhưng...nhưng mà..." Tanjirou cứng họng chẳng thốt ra được câu nào nữa.
"Vậy nhé? Được không?" Muichirou trưng ra đôi mắt long lanh đến mức Tanjirou khó mà nhìn thẳng.
"Được không? Nha?" Anh ngân dài giọng ở phía cuối câu càng làm sức chống trả của Tanjirou giảm đi.
"T...thôi được rồi, nhưng...nhưng mà chỉ 1 tháng thôi nhé?" Tanjirou giơ ra 1 ngón tay cố vớt vát chút giá.
"Được thôi, cảm ơn anh nhiều nhé!" Muichirou thu lại cái dáng vẻ vừa nãy đắc ý bắt đầu xử lí chiếc bánh mouse kia.
Tại sao cậu cảm thấy mình như đứa trẻ vừa bị dụ lên xe của một kẻ bắt cóc nhỉ? Cảm giác như...cậu là người thiệt ở trong cái thoả thuận này là sao chứ?
Tanjirou đờ người quay vào trong quầy đứng thẫn thờ đến mức vài nhân viên gọi cũng phải mấy lần mới trả lời lại. Đôi lúc cậu lại vô ý lia mắt tới chỗ của Muichirou đang ngồi, trong đầu cảm thán vài câu. Tuy ít tuổi hơn cậu nhưng anh mang dáng dấp khá trưởng thành, lại còn cao nữa. Ước chừng 1m80 hoặc là hơn một chút. Còn Tanjirou? Hờ, người ta không nhầm cậu thành học sinh cao trung là cậu mừng lắm rồi.
Cửa lại mở bóng dáng người quen bước vào khiến Tanjirou phải tròn mắt đứng đơ như tượng nhìn người vừa mới vào quán, dáng vẻ cục cằn, khí chất người sống chớ lại gần còn ai ngoài vị luật sư nóng nảy Shinazugawa Sanemi chứ!
"Shinazugawa - san?" Tanjirou ngạc nhiên ngước mặt nhìn anh.
"Tôi tới ngạc nhiên tới vậy, không chào đón sao?" Sanemi nghiêng đầu khó hiểu.
"Không, không phải chỉ là từ lần trước tới giờ mới thấy anh tới lại, đồ uống ở đây không ngon sao?" Tanjirou lấy tạm một cái cớ rồi đưa cho anh menu.
"Tôi bận quá nên không đến được. Đồ uống ở đây rất hợp khẩu vị của tôi, tay nghề không tồi." Không phải nói đùa chứ dạo này anh bận đến mức chân không chạm đất, hầu như toàn để trợ lí đi mua hộ mà cậu làm gì biết mặt trợ lí của anh đâu nên tưởng anh không đến là đúng rồi.
"A...cảm ơn anh nhiều." Tanjirou nở nụ cười tươi rói khi nghe lời khen từ anh.
"Không có gì, một Espresso nhé." Sanemi đưa lại menu cho Tanjirou kèm theo tấm thẻ tín dụng.
"Vâng, anh chờ chút nhé?" Tanjirou nhận thẻ tín dụng rồi đưa cho nhân viên thu ngân còn mình quay vào trong quầy pha chế.
Sanemi nhận lại thẻ rồi đứng nguyên ở đó nhìn Tanjirou tỉ mỉ làm việc, từng chuyển động và biểu cảm của cậu đều được anh thu gọn vào tầm mắt nhìn đến chăm chú.
"Shinazugawa - san?" Tanjirou vừa gọi vừa hua tay trước mặt anh, nhìn gì mà chăm chú quá vậy?
"À, cảm ơn." Sanemi giật mình thoát khỏi trạng thái đơ như tượng, vội nhận lấy ly cafe nóng hổi.
"Chúc anh ngon miệng, mong lần sau gặp lại!" Tanjirou cúi người theo quy tắc rồi nở một nụ cười tươi khiến Sanemi ngượng ngùng ậm ờ đáp lại rồi nhanh chân quay đi.
Tanjirou khó hiểu nhưng rồi cũng nhanh chóng bỏ ra sau đầu tiếp tục công việc, chỉ là nếu cậu quan sát kĩ hơn chút có lẽ sẽ thấy được đôi tai đỏ rực của người kia đang phản ánh chính chủ ngại ngùng, e thẹn.
Muichirou ngồi ở bàn thu hết một màn kia vào mắt, cục bông nhỏ kia thu hút nhiều ong bướm thật, có số đào hoa sao? Híp mắt nhìn bóng lưng kia ngồi vào xe rồi lái đi, đối thủ nặng kí đấy, cái ánh mắt chăm chú kia thì lẫn đi đâu được, cái ánh mắt mê muội đến mức đó chỉ có thể là yêu sâu đậm rồi chứ sao nữa? Tch, số của Tanjirou quả thực quá đào hoa rồi, số tình địch trong khi anh đi nước ngoài có lẽ đã tăng được mấy người rồi.
"Tanjirou, tôi ăn xong rồi, cảm ơn vì bữa ăn nhé?" Muichirou đi tới quầy đưa ra thẻ cho thu ngân.
"Ơ, không phải tôi đã nói là miễn phí sao?" Tanjirou ngạc nhiên định lấy trả lại, bạn nữ thu ngân cũng vì thế mà chưa thanh toán vội.
"Không sao, tôi sẽ trả, quà không phải anh đã tặng tôi rồi sao?" Muichirou gật đầu ra hiệu với bạn nữ thu ngân.
"Quà? Nhưng tôi đã tặng gì đâu chứ?" Tanjirou gãi đầu khó hiểu.
"Tối nay sau khi anh tan làm tôi sẽ tới đón anh nhé?" Muichirou nhanh chóng chuyển dời sự chú ý của cậu.
"A...hả? Được, nhưng nó sẽ hơi muộn đó." Tanjirou gượng cười, cậu sao lại quên mất giờ tan làm của quán chứ?! 9h30 tối thì ăn gì được!
"Không sao, lịch trình của tôi hàng ngày đều kết thúc vào tầm đó, chúng ta trao đổi số điện thoại đi." Muichirou mở sẵn bàn phím rồi đưa ra cho Tanjirou.
"À...ừm." Tanjirou nhận lấy rồi bấm số của mình vào rồi đưa lại cho anh.
Muichirou nhận lại lưu loát bấm ghi chú tên của cậu trong danh bạ rồi tắt điện thoại nhét lại vào trong túi, nhẹ giọng chào tạm biệt với cậu rồi đi ra xe quản lí đã lái tới đợi sẵn bên ngoài. Trong danh bạ giữa vô vàn cái tên vô vị cứng ngắt lại có một cái tên nổi bật "Cục bông nhỏ ♡" dễ thương vô cùng.
_______________________________
Hết chap 34!
À nhon! Tui đã trở lại rùi đây! Thi xong ròi nhẹ cả người! Xin lỗi mọi người rất nhiều vì lâu rồi mới đăng lại, thực ra tui thi xong gần 10 ngày ròi mới onl lại đó, cảm thấy tội lỗi quá ( ;∀;). Tại tui chả có ý tưởng gì mới nên mới zậy, tui sẽ xem vài bộ anime tìm ý tưởng mới, có ai gọi ý cho tui vài bộ anime bl nào hay hay khum? Tui muốn xem thử.
Chap trước tui có đặt câu hỏi mà nó flop quá à, có mỗi một bạn reader trả lời nên chap này tui tặng bạn đó nha, nếu đây không phải OTP bạn đu thì au xin lỗi nhé.
Hẹn gặp mọi người ở chap sau! Bái bai 👋👋👋
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip