Chap 4
Tiệc cuối cấp năm đó là ngày Inosuke vĩnh viễn không muốn nhắc lại. Sau khi thi cuối kì và kì thi bước lên cấp 3, tiệc cuối cấp của trường điểm phải gọi là rất hoành tráng đi. Vốn dĩ đây cũng là trả lại cho học sinh lứa này vì cả khối lớp 9 đều đạt điểm cao và thi vào những trường cấp 3 có tiếng, việc này cũng cho trường rất nhiều tiếng tốt. Vì vậy lần này nhà trường phá lệ cung cấp cho học sinh chút rượu. Nói là rượu cũng không phải, vì nó là trái cây lên men, khá giống rượu nên nhà trường mới yên tâm cho học sinh dùng.
Nhưng đối với người tửu lượng kém như Tanjirou thì có là trái cây lên men cũng say. Uống được vài ba ly cậu đã gục. Tất nhiên Inosuke còn rất tỉnh, đối với anh chỗ này hoàn toàn chả là gì. Anh cũng chả ngại mấy ly rượu trá hình này mà tiếp hết. Rượu mạnh anh đã uống qua không ít đừng nói mấy cái loại trái cây lên men này. Nhận nhiệm vụ đưa cậu về nhà anh cũng rất tận tâm. Vốn biết tính của Nezuko sẽ như thế nào khi nhìn anh mình say thế này nên anh đã ghé lại mua chút thuốc giải rượu.
Để Tanjirou ngồi tạm trên băng ghế cạnh con sông quen thuộc rồi cho cậu uống chút thuốc giải rượu. Nhưng lúc nhìn cậu thế này chính anh lại không kiềm được lại nói hết ra.
"Tanjirou, tôi không biết cậu có hiểu được những lời tôi nói trong tình trạng này không nhưng tôi phải nói, tôi yêu cậu. Cậu luôn coi tôi đơn thuần là bạn, tôi không cam tâm nhưng cũng không thể ép cậu thích tôi. Còn nữa, tôi...sắp đi du học rồi." Inosuke bỏ hết cái hình tượng nóng nảy hàng ngày nói ra hết những lời trong lòng.
"Ưm...ức..cậu nói gì..ức..cơ? Du học hả? Sao lại phải đi?" Đầu óc mơ màng mới tỉnh lại đôi chút nên cậu hiển nhiên chỉ nghe được vế cuối.
"Cậu tỉnh hơn rồi sao? Phải, tôi đi du học." Lời vừa thoát khỏi miệng liền muốn nuốt lại, anh cảm thấy may mắn vì cậu không nghe được vế trước.
"Du...học. Không phải đang tốt đẹp sao? Sao bỗng dưng lại đi." Như đã tỉnh gần hết rượu cậu liền hỏi lại.
"Ba tôi ông ấy muốn tôi đi học hỏi kiến thức bên ngoài nên mới đưa tôi qua đó." Inosuke bình thản nói, với tính cách của anh chắc cũng dễ quên đi thôi mà, không cần lo lắng. Chắc vậy?
"Vậy...bao giờ cậu đi?" Tanjirou ngập ngừng hỏi. Mãi cậu mới có một người bạn chơi thân như thế này mà vừa tốt nghiệp cấp 2 xong đã phải mỗi người một nơi, cậu đâu phải không biết mấy người kia chơi với cậu chỉ vì lợi ích đâu chứ, nhưng cậu vẫn một mực coi họ là bạn.
" Sau lễ tốt nghiệp tôi phải đi rồi, 5 năm...cậu có quên tôi không?" Inosuke hôm nay hình như có ai nhập vào rồi, cái dáng vẻ thâm trầm này khác xa cái dáng vẻ cục súc kia.
"Tất nhiên là không! Cậu là bạn tốt của tôi sao tôi có thể quên cậu được!" Tanjirou nghe vậy liền bác bỏ nhưng vô tình đâm vào tim anh một nhát.
Bạn? Quả nhiên vẫn là bạn, chẳng thể hơn được nữa sao? Một chút tình cảm với anh cậu cũng không có. Anh đơn phương rồi.
"Ừm...đứng lên đi về thôi, tôi đưa cậu về nhà." Nén lại nỗi đau trong lòng rồi đứng lên đưa tay ra trước mặt cậu ý muốn đỡ dậy.
"Inosuke, cậu say à? Hay bệnh?" Tanjirou để ý thái độ khác lạ này liền hỏi.
" Không, không có gì đâu, hơi say chút thôi." Xua tay ý nói không sao rồi kéo cậu về nhà.
Bệnh sao? Phải, anh bệnh nhưng có ai chữa được sao. Say à? Đúng anh là say nhưng không phải say rượu mà là say tình. Có thuốc nào giải được à?
"Ừm, nếu vậy tớ tự về được, cậu say rồi nên về sớm." Tanjirou nghe vậy thì kéo anh đi ra trạm xe.
"Nhưng..." Chưa nói xong Tanjirou đã đánh gãy.
"Inosuke, tớ tỉnh rồi còn cậu chưa, nhanh đi nếu không tớ không vác nổi cậu về nhà đâu. Rồi nhỡ đâu bị trúng gió thì sao?" Tanjirou đánh gãy câu nói chưa kịp thốt ra của Inosuke.
"Được rồi, về trước đi, tớ đi chuyến sau." Chỉnh lại khăn quàng cổ rồi mới yên tâm đẩy cậu lên xe.
"Ừm...vậy về sau nha. Cẩn thận đấy." Vẫy tay tạm biệt rồi lên chuyến xe bus trở về nhà. Cậu đâu biết ai đó đang hụt hẫng biết chừng nào.
"Bạn, quả nhiên cậu chỉ coi tôi như vậy, tại sao cậu không thể coi tôi ở một mối quan hệ khác chứ? Cậu đúng là đồ nhẫn tâm! Tanjirou, khi nào cậu mới nhận ra tôi không chỉ coi cậu là bạn thôi chứ?" Lẩm bẩm một mình rồi đúng ngơ tại trạm xe đến khi chiếc xe bus đến trước mặt anh mới tỉnh mà đi lên.
Vậy là họ chia tay như vậy, an ổn học tập cũng dần quen với sự trống vắng kia. Nhưng cả hai lại mất liên lạc với nhau. Thời gian đầu 2 người vẫn giữ liên lạc qua điện thoại nhưng dần dần anh là người ngắt liên lạc trước. Có gọi cũng không được, cậu cũng dần bỏ không gọi nữa nhưng một mực vẫn nhớ người này.
Ra khỏi quán ăn cả hai đi dạo tại con đường trong công viên. Cảnh này y hệt nhưng buổi đi học bổ túc về muộn cùng nhau hay những lần trốn đi chơi thả ga rồi về nhà lại tiếp nhận một bài "kinh thánh" của phụ huynh.
"Aida...nhìn cậu khác quá nha. Inosuke cao thật đấy." Tanjirou nhìn Inosuke mà cảm thán, trước hai người cao ngang nhau giờ thì...anh cao hơn cậu một cái đầu lận đó! Bất công!
"Vậy giờ tôi gọi cậu là cánh cụt được nhỉ?" Inosuke nghe cậu đùa thế cũng hùa theo, thì nhìn trong mắt anh cậu chỉ cao ngang vai anh mà thôi.
"Ya! Không được! Cánh cụt cái gì hả? Mình không có lùn!" Cậu xù lông. Cậu tốt xấu gì cũng cao 1m75 đó! Tui không có lùn aaaa!
"Tôi cứ gọi đấy, làm sao? Cậu đánh tôi à?" Inosuke cợt nhả nhìn cậu. Anh cao 1m90 lận đó. Đố cậu cao bằng anh.
"Cậu..! Hứ! Tôi đi về! Đi một mình đi!" Dậm chân định đi thì bị một lực đạo kéo lại.
"Được rồi, được rồi. Không trêu cậu nữa. Mà bây giờ cậu làm gì?" Dù có ở xa thế nào nhất cử nhất động của cậu đều được anh điều tra hết. Thừa biết cậu không học đại học liền hỏi. Nếu làm văn phòng càng tốt anh có thể nâng cậu bất chấp.
"Hả? Tớ mở một quán cafe để kinh doanh. Nếu rảnh tới ủng hộ tớ nha." Đưa cho anh một mảnh giấy nhỏ ghi địa chỉ của quán, anh đẹp thế này hút không ít khách đâu. Từ vụ của 2 người nổi tiếng kia cậu đã rút ra bài học, càng đẹp càng hút khách. Cậu sẽ tận dụng, sắp tới còn cả Kyojurou nữa, cậu bội thu rồi.
"Được, mà muộn rồi, về nhà đi, định đi bên ngoài này đến khi ốm hả?" Vẫn không bỏ được cái tính lo lắng cho cậu mà nói.
"Vậy mình về nha, nếu mai tới được thì đến ủng hộ nha. Sẽ có suất đặc biệt cho cậu." Tanjirou tự tin vỗ ngực đảm bảo mà không biết hành động này khiến cho anh vui như thế nào. Vẫn là cậu mới làm cho anh vui được.
"Ừm, về cẩn thận." Có hơi tiếc nhưng rồi cũng mang tâm trạng phơi phới về nhà. Gặp lại người thương rồi có ai lại không vui.
"Tạm biệt nha! Gặp lại sau!" Vẫy tay rồi chạy đi theo hướng bến xe để về nhà. Lúc ăn ở nhà hàng Nezuko đã gọi cho cậu nói là ngủ ở nhà của hai người kia nên cậu chẳng có gì lo lắng cả.
Tung tăng trên đường thì lại bị một đám người người chạy qua, chỉ kịp tránh mà không kịp giữ thăng bằng nên cậu ngã ra sau. Nhắm chặt mắt chờ cơn đau ập đến nhưng...không cảm thấy đau. Kì lạ? Mở mắt ra là một người mặc nguyên cây đen đang ôm cậu gọn trong người. Người này còn cao hơn cả Inosuke cơ mà. Nhưng mặc thế này là bắt cóc hay người nổi tiếng vậy? Đang định la lên thì người kia ngay tức khắc chặn miệng cậu lại.
"Cậu gì đó đừng la lên, tôi cứu cậu đó. Tôi không phải bắt cóc đâu, yên tâm đi." Nhìn người trong lồng ngực mình ngơ ngác mở to mắt nhìn mình bất giác môi nở nụ cười. Người này...hảo đáng yêu a ~
Giờ cậu mới định thần lại, người này mặc nguyên cây đồ đen nên mái tóc màu bạc của anh ta nổi bật giữa nguyên cây đen. Nhưng cái tư thế này...có hơi kì.
"Anou...anh bỏ tôi ra được rồi." Ngượng ngùng nói, nhìn cái cảnh này ai nói là người lạ đâu chứ. Người yêu ôm nhau thì có.
"A...được..được. Thật xin lỗi." Nghe vậy anh cũng vội buông ra. Trên người của cậu có mùi cực kì dễ chịu, nhưng nó hơi lạ anh chưa ngửi bao giờ. Giống như mùi gỗ tuyết tùng hay mùi đàn hương vậy.
"Cảm ơn anh, nếu không có anh chắc tôi đang ngồi trên đất rồi." Gãi đầu cảm ơn, vừa cảm ơn còn tặng kèm nụ cười tỏa nắng trên môi nữa, cá mắc lưới rồi!
"À...không có gì, không có gì. Dù sao cũng là việc nên làm." Anh thầm cảm ơn những bạn fan kia của mình, mấy bạn giúp tôi quen được một tiểu mặt trời này.
"Ừm...chúng ta làm quen đi, tôi tên là Uzui Tengen. Cậu là?" Dừng lại chút rồi chớp ngay cơ hội làm quen người đẹp. Anh đây chính là đồ cơ hội.
"A..vâng. Tôi là Kamado Tanjirou. Bây giờ cũng muộn rồi hay ngày mai tôi mời anh tới quán cafe của tôi được không? Coi như cảm ơn anh." Nhìn màn hình điện thoại cũng đã muộn rồi cũng nên về thôi.
"Hả? Được...được chứ. Vậy mai tôi sẽ đến." Không ngờ tới mình lại nhận được lời mời của cậu nhưng được mời tới thì càng tốt chứ sao.
"Vậy được, hẹn gặp lại nha." Đưa cho anh tờ giấy ghi địa chỉ rồi chạy nhanh tới bến xe. Sắp trễ chuyến cuối rồi.
"À..vậy tạm biệt." Nói lớn để cho cậu nghe, thấy cậu gật đầu thì cũng quay đi.
Anh lên chiếc xe hơi màu đen rồi nhanh chóng về lại chung cư cao cấp của mình, hôm nay cũng gọi là may mắn đi. Gặp được một tiểu mặt trời đáng yêu như vậy mà. Tối nay có vẻ ngủ khá ngon đây.
_____________________________
Hết chap 4. Hình như au viết hơi nhiều InoTan nhỉ, để tui cần bằng lại nha. Các cô nghĩ Xà trụ Obanai Irugo hợp với nghề gì nhỉ? Tui chưa nghĩ được, cho tôi tham khảo chút ý kiến đi. Cảm ơn đã ủng hộ, nhớ vote ủng hộ tui đó nha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip