Chap 45
Tanjirou thở dài thườn thượt khi nhìn thấy người phụ nữ một thân nồng nặc mùi tiền kia, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thân thể nhưng mà đầu óc cậu lại không được nghỉ ngơi gì cả. Sao số cậu nó xui thế?
"Phu nhân Uzui, hoan nghênh đã đại giá quang lâm đến đây, nếu đến để chiêm ngưỡng bộ dạng tàn tạ này của tôi thì bà ngắm xong rồi đó. Giờ bà về được chưa?" Tanjirou chán nản nâng mắt nhìn người ngồi ở sofa trong phòng.
"Tôi không rảnh đến mức đó, tôi tới để nói chuyện với cậu về mối quan hệ giữa cậu và Tengen." Bà ta tháo khăn quàng trên cổ đặt lên đùi dường như chê bai chiếc ghế không đáng để bà ta đặt nó lên.
"Ồ, nếu vậy thì mối quan hệ của tôi và anh ấy rất tốt. Đó, tôi trả lời xong rồi, bà về đi." Tanjirou không mặn mà gì với cuộc trò chuyện này.
"Tôi không giỡn mặt với cậu, cầm số tiền này và tránh xa con trai tôi ra! Nó đã có hôn thê và cũng đã đính hôn rồi! Cậu còn định phá hoại hạnh phúc của 2 đứa nó đến khi nào?!" Bà ta đặt xuống bàn một tờ ngân phiếu đanh giọng chất vấn.
"Vậy sao? Thế mà tôi vẫn thấy anh ấy cãi nhau với vợ sắp cưới đó, khái niệm về hạnh phúc của bà lạ thật đấy." Tanjirou nhàm chán nghịch ngợm mép chăn.
"Cậu có liêm sỉ không? Chen chân vào một cặp đôi sắp cưới là hành động nên làm sao? Nó đáng tuyên dương à?" Bà ta cũng không vừa mà đáp trả rất nhanh nhẹn.
"Tôi cũng không muốn đâu nhưng mà anh ấy khóc lóc cầu xin tôi ở bên anh ấy đó. Thế nên tôi cũng không nỡ để anh ấy như vậy. Bà thấy đó, tôi đâu cố ý đâu." Tanjirou nhún vai trả lời, vẻ mặt vô tội của cậu lọt vào mắt bà ta càng khiến cho lửa giận dâng cao hơn.
"Kamado Tanjirou, đừng khiến tôi phải dùng tới biện pháp mạnh với cậu. Tôi khuyên cậu nên biết điều, gia tộc Uzui chúng tôi không thể chấp nhận loại người như cậu được." Uzui Murasaki* trán nổi lên vài gạch đen hiển nhiên là đã bị Tanjirou chọc giận.
"Loại người như tôi? Chà, vậy là bà chấp nhận một đứa con dâu chỉ biết dùng tiền không biết dùng não lại còn sống vô lý không chịu nổi hả? Tôi là loại người nào tôi tự biết và...đương nhiên, tôi tự tin tôi tốt hơn cô ta gấp trăm lần." Tanjirou nở nụ cưới hướng tới chỗ Murasaki với mục đích khiêu khích.
"Phu nhân Uzui này, tôi nghĩ bà nên đi khám mắt lại nhé, tiện thể tới đền thờ gột rửa luôn nhân phẩm ha. Bà chỉ đánh giá người ta qua bề ngoài và bối cảnh mà chưa tiếp xúc lần nào là sai trái lắm đó, hơn nữa...nhớ sửa tật mắt cao hơn đầu đi nha." Tanjirou bước xuống giường từng bước đi tới bàn cầm tấm chi phiếu lên.
Tấm chi phiếu ghi rõ số tiền mà một người bình thường có thể dùng trong 1 năm đã bị Tanjirou không thương tiếc xé nát. Trên môi vẫn giữ nét cười nhưng Murasaki lại thấy một cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng. Bà ta kìm nén sự run rẩy đứng phắt dậy nhanh chóng ra ngoài.
"Hãy nhớ những lời cậu nói hôm nay, rồi cậu sẽ phải hối hận!" Murasaki không quên ngoái lại buông lời cảnh cáo đối với Tanjirou là không có chút uy hiếp nào.
"Ừm hứm, tôi sẽ chờ, bà đi thong thả, không tiễn." Tanjirou thong thả gật đầu, trên môi vẫn là nụ cười khách sáo kia.
Cánh cửa phòng bệnh đóng sầm lại tạo tiếng động lớn khiến Tanjirou nhíu mày, làm vậy là phá hoại của công đó biết không? Thừa tiền nhiều quá sao không đi làm từ thiện đi, toàn đập tiền vào mấy thứ không đâu à.
Tanjirou ngồi trong phòng bệnh nghỉ ngơi tới bữa cơm trưa thì quản gia Atsushi lại tới, ông tới để mang cơm cho cậu. Ông muốn chính tay mình phải bồi bổ cho cậu chủ mau khoẻ.
"Bác Atsushi? Sao bác lại tới đây? Ở bệnh viện cũng có cơm mà, không cần tốn sức tới vậy đâu." Tanjirou gấp gáp đi tới nhận lấy chỗ đồ ăn mà ông mang tới.
"Không sao, không phiền gì hết, từ giờ tôi sẽ thiết lập chế độ dinh dưỡng phù hợp cho cậu. Có như vậy mới mau chóng khoẻ lại được." Quản gia Atsushi đỡ Tanjirou lên giường rồi tự mình chuẩn bị bàn ăn.
"Nhưng...nhưng mà..." Tanjirou ngập ngừng mãi không nói lên lời.
"Được rồi, đây là chủ ý của ông chủ, cậu cũng phải nhận chứ." Ông đưa thìa và đẩy bát cháo tới trước mặt cho Tanjirou.
"Vậy...vậy phiền bác rồi. Từ mai bác để tài xế đưa tới cũng được, bác cứ đi lại nhiều như thế thật không tốt." Tanjirou ngoan ngoãn ăn từng thìa cháo cũng không quên tiếp chuyện với quản gia Atsushi.
"Không sao, hôm nào tôi bận quá tôi mới giao cho tài xế chứ để cậu tự túc tôi không an tâm." Atsushi ngồi trên ghế nở nụ cười hiền lành nói.
"Cháu cũng đã lớn rồi mà có gì mà không yên tâm được chứ." Tanjirou vừa ăn cháo vừa lẩm bẩm.
"Cậu vẫn còn trẻ con lắm, tôi nói thật đấy." Quản gia Atsushi nghe được liền trả lời khiến Tanjirou phụng phịu hơn.
"Bác Atsushi!" Tanjirou phồng má quay ngoắt sang.
Quản gia Atsushi đợi cho Tanjirou ăn xong liền tự mình thu dọn không cho Tanjirou động tay vào rồi chào tạm biệt cậu ra về. Tanjirou thở dài nhìn cánh cửa khép lại, cậu đâu phải trẻ con đâu chứ mà cứ phải lo lắng tới vậy a.
Buổi chiều Tanjirou nhìn trời có tuyết rơi nên quyết định trốn trong phòng gạt bỏ ý định ra ngoài đi dạo. Trong lúc cậu rúc vào chăn ấm lim dim thì lại có một bàn tay vươn tới nắm lấy mép chăn kéo nhẹ ra. Tanjirou tỉnh cả ngủ bật dậy nhìn Rengoku đang ngồi trên ghế.
"Rengoku - san!" Tanjirou vui mừng khi thấy anh.
"Anh đây, em buồn ngủ hả? Hay vẫn mệt sao?" Rengoku nhìn cục bông quấn chăn ngồi một cục trên giường âm thầm ôm tim, đáng yêu quá!
"Chỉ buồn ngủ một chút thôi à, anh tới một mình hả? Mà em tưởng anh đang bận lắm mà." Tanjirou dụi dụi mắt ngồi thẳng dậy duy chỉ chăn là vẫn quấn trên người.
"Giải quyết gần xong rồi nên anh tới thăm em, bác sĩ nói tình hình của em sao rồi?" Rengoku vươn tay xoa nhẹ mái tóc đỏ rượu mềm mềm.
"Chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đầy đủ là cuối tuần này em có thể xuất viện ạ. Cuối tuần này là Giáng Sinh anh có rảnh không, em mời anh tới một nơi nha?" Tanjirou đột nhiên nhớ tới dịp đặc biệt hàng năm của mình ở cô nhi viện.
"Được, cuối tuần đúng chứ? Vậy cuối tuần anh tới đón em nhé?" Rengoku gật đầu ngay tức khắc.
"Vâng, em cảm ơn nha!" Tanjirou hai mắt cong cong thành hình trăng khuyết nở nụ cười hút hồn.
Rengoku dính thính không kìm được nhướn người tới hôn nhẹ lên trán Tanjirou khiến cậu ngượng chín mặt.
Rengoku ngồi lại chơi một lúc nữa thì có việc bận rời đi phòng bệnh lại rơi vào im lặng. Tanjirou vì đã tỉnh ngủ rồi nên lại thấy chán. Đúng lúc cậu đang nằm nhoài người ra giường chán nản thì cửa phòng lại mở ra, người tới là Sanemi.
"A, Shinazugawa - san! Anh tới chơi ạ." Tanjirou vội bật dậy.
Vì động tác ngồi dậy của cậu nhanh quá mà ở bên sườn bị nứt lại hơi nhói khiến Tanjirou nhăn mặt lấy tay xoa xoa. Cậu hấp tấp quá a.
"Cẩn thận chút, hấp tấp như vậy lại nặng thêm đấy." Sanemi đặt túi đồ mang theo lên tủ đầu giường rồi ngồi xuống ghế, giọng nói rất nhẹ nhàng vô cùng.
"V...vâng ạ." Tanjirou nhanh chóng trả lời.
Nói thật thì cậu không hay tiếp xúc với Sanemi nên khi nói chuyện chỉ có 2 người cũng hơi ngượng. Dù sao anh đã nổi tiếng là cục súc nên cậu cũng khá dè chừng.
"Tôi đâu có ăn thịt cậu đâu mà căng thẳng vậy? Sợ tôi sao?" Sanemi nhìn Tanjirou ngồi thẳng lưng không hó hé gì lại buồn cười.
"Kh...không có ạ, chỉ...chỉ là em ít khi nói chuyện riêng với anh thế này nên có hơi...ngại ạ." Tanjirou gãi nhẹ má cười gượng.
"Hửm? Vậy cũng không khác gì sợ lắm nhỉ?" Sanemi nhếch mày.
"Không...không đâu, em nói thật đó ạ." Tanjirou vội thanh minh.
"Thả lỏng chút, tôi không khó tính tới vậy đâu." Sanemi hiếm khi nở nụ cười khiến Tanjirou dần thả lỏng.
Cả 2 nói chuyện rất hợp vậy nên Tanjirou dần thay đổi ấn tượng về người này, luật sư Sanemi hình như không khó tính lắm nhỉ? Ngược lại...còn có chút dịu dàng nữa a. Tanjirou hai má nóng ran vội vã xua đi suy nghĩ vừa rồi. Sao cậu có thể tuỳ tiện đánh giá người ta như vậy chứ? Đây không phải cậu, không phải cậu nha!
Tanjirou dính thính của anh luật sư Shinazugawa rồi nha! Tiểu thái dương biết mê trai ròi, lại còn là trai vừa đẹp vừa giỏi nữa. Nii - chan của Nezuko sắp được hốt đi rồi đó nha.
______________________________
Hết chap 45.
*Murasaki : vẻ đẹp thanh lịch của hoa oải hương.
Hẹn gặp lại mọi người ở chap sau! Bái bai 👋👋👋
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip