Chap 59
"Đêm ngày hôm qua đã diễn ra một vụ nổ khí ga lớn tại Osaka, vụ nổ gây ra một đám cháy lớn theo thông tin chúng tôi thu thập được có thiệt hại về người nhưng thông tin về nạn nhân đến bây giờ vẫn đang được giấu kín. Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật thông tin về vụ việc một cách nhanh nhất. Tiếp theo chúng ta cùng đến với những ghi nhận về thiệt hại của cơn bão vừa đi qua tại Osaka."
Tanjirou sững sờ khi nghe được thông tin từ phóng viên trên TV. Aoi vài hôm trước đã nói cho cậu biết, gần đây Inosuke đang xử lí công việc tại Osaka. Không nghĩ nhiều Tanjirou lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Aoi.
"Alo, Tanjirou. Mình nghe." Aoi nén lại tâm trạng rối bời bắt máy.
"Aoi, Inosuke vẫn bình an đúng chứ? Nói cho mình biết đi, vụ nổ kia không phải Inosuke đâu đúng không?" Tanjirou nhạy bén nghe ra giọng nói của Aoi có phần ảm đạm.
"Mình...Tanjirou à, hãy bình tĩnh lại. Anh ấy đã được đưa đến bệnh viện kịp thời. Hiện tại đã qua cơn nguy kịch." Aoi biết bản thân khó giấu đành nói.
"Cậu ấy có bị thương nặng lắm không?" Tanjirou cắn môi, lo lắng hỏi.
"Bị ngạt khói và bỏng nhưng không quá nặng. Tanjirou, mình biết cậu lo cho anh ấy nhưng cậu cần phải giữ cái đầu lạnh. Cậu hiện đang là điểm yếu của anh ấy, vụ này gần như chắc chắn do đối thủ cạnh tranh gây ra. Nếu cậu xuất hiện, mình e là cậu cũng gặp nguy hiểm." Aoi nhẹ giọng khuyên nhủ
"Nhưng, nhưng...Aoi, cậu ấy...Inosuke..." Tanjirou lo lắng đến loạn cả lên.
"Anh ấy sẽ không sao, mình đang ở đây rồi. Mình sẽ để ý đến anh ấy kĩ nhất có thể. Cậu ở đó chú ý an toàn nhé." Aoi trấn an Tanjirou sau đó nhắc nhở rồi tạm biệt.
Tanjirou nhìn màn hình điện thoại tắt ngúm lòng ngổn ngang. Hôm qua là Muichirou, nay là Inosuke khiến tinh thần cậu luôn căng chặt chưa thể thả lỏng. Như cách Aoi nói, vì cậu mà họ mới gặp tai nạn sao? Là vì cậu nên mới trở thành như thế này phải không?
Tanjirou siết chặt tay, móng tay được cắt tỉa gọn gàng đâm vào da thịt, cơn đau truyền tới từ bàn tay đánh thức Tanjirou khiến cậu tỉnh táo lên đôi chút.
Giương mắt lên nhìn Muichirou đang nằm trên giường Tanjirou lo lắng không yên. Nếu cậu đã đem lại phiền phức cho họ nhiều như vậy chi bằng...
"Tanjirou." Sanemi mở cửa bước vào cất tiếng gọi.
"Em đây." Tanjirou ổn định bản thân đáp lại.
"Tokitou đã an toàn rồi em cũng nên về nghỉ ngơi đi thôi. Từ tối qua đến giờ em chưa ăn gì nhiều đâu." Sanemi tiến tới quan sát sắc mặt Tanjirou.
2h sáng đèn phòng phẫu thuật mới tắt sau đó là Muichirou được đẩy ra. Lúc đó Tanjirou cũng mới tỉnh. Từ lúc đó đến sáng nay cậu cũng mới chỉ ăn một chiếc bánh nhỏ và một hộp sữa do Sanemi mua ở canteen bệnh viện.
Sắc mặt cậu bây giờ vẫn hơi tái nên Sanemi lo cậu sẽ đổ bệnh giữa chừng.
"Em không sao thật mà. Hôm nay anh không cần đến văn phòng sao?" Tanjirou đánh trống lảng.
"Anh phải lo cho em đến khi người khác đến thay anh đã. Có lẽ cậu ta sắp đến rồi." Sanemi nhìn đồng hồ.
Thấy tin nhắn báo sắp đến nơi của tên kia rồi Sanemi mới đứng dậy rời đi. Tanjirou cũng đi tiễn anh, cậu cần ở lại với Muichirou thêm lát nữa nên mới không theo anh ra về.
"Sanemi - san." Tanjirou nhìn theo bóng lưng cao lớn đang đi trước mình gọi một tiếng.
"Anh đây. Sao vậy?" Sanemi quay lại chưa kịp định hình được đã bị Tanjirou nhào tới ôm chầm.
Sanemi không nói gì vòng tay qua ôm lấy Tanjirou, một tay vỗ vỗ nhẹ sau lưng Tanjirou trấn an. Anh biết cục bông này vẫn đang hoảng, dù là tình địch nhưng liên quan đến hạnh phúc của Tanjirou nên anh đương nhiên sẽ không ích kỷ.
"Tokitou đã an toàn rồi, em đừng lo nữa. Em nên lo cho mình trước đi. Em mà bệnh anh sẽ giận đấy." Sanemi nhẹ giọng trấn an người thương.
Vị luật sư nổi tiếng khó tính hiếm khi dịu dàng nhẹ giọng trấn an người trong lòng. Cả 2 ôm nhau như vậy cũng khiến vài người đi qua không nhịn được liếc thêm vài lần.
"Ừm..."Tanjirou gật gật nhưng vẫn chưa buông ra.
"Sao vậy? Mệt hả?" Sanemi nhận ra sự bất thường của Tanjirou lo lắng hỏi.
"Không có gì. Vất vả cho anh rồi." Tanjirou vẫn dụi dụi vào vai Sanemi không ngẩng mặt lên trả lời.
"Không sao. Vào phòng ngồi đợi đi nhé, đừng đi linh tinh. Người em giờ vẫn đang yếu ra ngoài hứng gió sẽ bệnh. Tên kia sắp đến rồi." Sanemi hôn nhẹ tóc Tanjirou để mặc cậu quấn lấy.
Tanjirou gật gật đầu bám dính một lúc nữa mới buông Sanemi ra rồi nhìn anh biến mất trong thang máy. Trở về phòng bệnh của Muichirou được khoảng chừng 5 phút thì cửa phòng bệnh mở ra.
Iguro cả người mệt mỏi sau cả một đêm không ngủ cuối cùng cũng xuất hiện.
"Em có còn mệt không? Nếu muốn nghỉ ngơi thì có thể đến phòng làm việc của anh, trong đó có một chiếc giường." Iguro tiến tới xoa nhẹ đỉnh đầu Tanjirou.
"Không sao đâu. Em vẫn khỏe mà." Tanjirou cười nhẹ trả lời.
"400ml máu đấy, em đừng nghĩ lừa được anh. Sắc mặt em vẫn tái thế này mà dám nói khỏe hả." Iguro nhéo nhẹ một bên má của Tanjirou nghiêm giọng.
"A...em nói thật mà." Tanjirou nhăn mặt đáp lại Iguro.
"Được rồi, anh nghe tên luật sư kia đã gọi người khác đến thay anh ta trông chừng em vậy em ở đây đợi đi. Anh có cuộc họp cần tham gia, em nên về nhà nghỉ ngơi được rồi đấy." Iguro xoa xoa bên má vừa bị nhéo nhẹ giọng nhắc nhở.
"Vâng ạ, em ở lại thêm lát nữa em sẽ về." Tanjirou ngoan ngoãn gật gật đầu đồng ý.
Dù sao thì Muichirou vẫn cần người chăm sóc lâu dài, cậu cứ cố chấp trụ lại với cái cơ thể yếu ớt này thì đảm bảo sẽ ngã bệnh theo anh luôn.
Iguro vừa rời đi được một chút thì người được gọi tới thay Sanemi trông chừng Tanjirou đã đến nơi. Uzui xách theo một bịch đồ ăn vào phòng trên tay còn cầm áo khoác của Tanjirou.
"Uzui - san!" Tanjirou reo lên một tiếng.
Đã hơn 1 tuần rồi cậu chưa gặp ông thần này, có chút nhớ anh rồi.
"Anh đây. Lại đây ăn uống hồi sức một chút đi, lát nữa anh đưa em về." Uzui đặt túi đồ ăn xuống sau đó tiến tới khoác áo lên cho Tanjirou.
Sau khi Tanjirou ăn uống xong xuôi, cả 2 ngồi đợi bác sĩ khám lại cho Muichirou xong rồi mới ra về. Uzui đưa Tanjirou về tận nhà, thậm chí hôm đó còn ở lại nguyên ngày để theo dõi, chăm sóc cho cậu bởi vì sau khi ăn trưa xong Tanjirou bị sốt nhẹ. Cũng may chỉ là do yếu người nên vậy chứ không Uzui xót chết mất.
Sở cảnh sát Tokyo.
"Giyuu, Hashibira vào viện nằm rồi. Có lẽ Sanemi đã nghĩ đúng." Rengoku cúp máy quay sang nói với Giyuu.
"Sao cậu ta lại nhập viện." Giyuu miệng vừa hỏi tay vừa làm.
"Căn nhà của cậu ta ở Osaka bỗng nhiên bị rò rỉ khí gas dẫn đến phát nổ, cũng may hôm đó trời mưa nên nhanh chóng dập lửa kịp thời. Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng có lẽ sẽ hôn mê một thời gian." Rengoku thuật lại tình trạng của Inosuke cho Giyuu.
"Điều tra được gì chưa?" Giyuu lúc này mới ngẩng mặt lên.
"Có, căn nhà đó định kì được bảo dưỡng lại hệ thống thiết bị nên phải nói nó hầu như luôn an toàn. Đột nhiên phát nổ thì khả năng quy vào sự cố ngẫu nhiên là rất thấp." Rengoku gửi tới cho Giyuu một file mềm vừa được gửi đến cho anh.
"Có lẽ đã có kẻ đụng chạm vào hệ thống gas và điện. Xem này, ở đây có vài sợi dây điện bị đứt mà ở ống dẫn gas lại có vài sợi quấn trên đó." Giyuu chỉ vào một bức ảnh.
Trong bức ảnh là hệ thống đường dây điện đã bị đứt vài sợi nửa kia không biết đã biến mất đi đâu, mà trên ống dẫn gas ở bức ảnh khác lại có vài sợi dây lạ quấn bên trên. Theo lí thuyết mà nói chỉ cần thêm chút vật dẫn thôi thì việc kích nổ không hề khó. Cho nên, đây có thể coi là cố ý hãm hại.
"Thêm nữa, trên bệnh án của cậu ta có thống kê về thương tích trên người. Ngoại trừ bị bỏng và ngạt khí còn có bầm tím cùng gãy xương. Cứ cho là bị thương trong lúc chạy ra khỏi nhà đi nhưng mà lúc tìm thấy cậu ta lại đang ở phòng khách, hơn nữa vị trí các vết bầm tím hoàn toàn không phải do ngã mà có." Giyuu nghiêm túc tra cứu chỉ ra điểm khác thường.
Không ai vô ý bị ngã mà mạn sườn lại bị thương, đặc biệt có vài chiếc còn bị nứt. Thêm việc trên đầu của Inosuke cũng bị chấn thương, Giyuu và Rengoku đều đồng loạt cho rằng đây là bị đả thương.
Kẻ gây chuyện có lẽ không trót lọt bị Inosuke bắt gặp nên mới phải đả thương đến anh lộ ra sơ hở, vài bằng chứng kia có lẽ hắn cho là không đáng chú ý nên mới mặc kệ càng vạch rõ cho 2 người nhận ra.
"Nhờ bên Osaka điều tra kĩ một chút, nhớ kĩ đừng để ông Hashibira biết chúng ta chen chân vào." Giyuu xem xét một hồi quay qua nói.
"Tôi biết mà, vụ tai nạn của Tokitou sao rồi?" Rengoku chợt nhớ tới liền hỏi.
Giyuu không nói gì nhiều chỉ đưa ra một bản báo cáo cho Rengoku xem xét.
Bên trong là vài thông tin ít ỏi mà họ thu thập được trong hôm nay.
Biển số xe của chiếc xe tải kia đã xác định được nhưng đến lúc tìm ra chiếc xe đó họ mới biết đó là xe cho thuê. Manh mối chỉ vừa lộ ra đã bị cắt đứt.
Chiếc xe đó một ngày có biết bao nhiêu người đến hỏi thuê, họ hoàn toàn khó có thể xác định được đâu mới là kẻ đã lái chiếc xe ngày hôm đó. Dù Kibutsuji Muzan có là người chủ mưu thì chưa chắc đó đã là người của hắn, bây giờ thuê một tên nào đó bằng một số tiền lớn để lái xe đâm một người không phải không khó. Bởi người ta nói, có tiền muốn gì cũng được.
Giyuu lúc đó cũng chỉ đành đến tận văn phòng để xem lại CCTV theo dõi cả chặng đường của gã lái xe. Cho đến lúc gã đến trả xe cũng trùm kín mít vậy nên manh mối cũng triệt để bị cắt đứt.
Ông chủ nơi cho thuê cũng chỉ cho được vài thông tin mơ hồ không thể xác định rõ.
"Hắn có dáng dấp không quá cao, nhưng bộ dáng rất khó gần, khi nói tôi nghe ra giọng địa phương nhưng không rõ là nơi nào."
Ở trong Tokyo thôi đã khó, giờ ra ngoài vùng thì họ tìm còn khó hơn bắc thang lên trời.
Rengoku xem xong báo cáo cũng lắc đầu ngán ngẩm, thế này thì lần tìm dấu chân của Muzan để lật mặt hắn rất khó. Họ cần loại bỏ hắn khỏi Tanjirou thật nhanh, nếu như suy đoán của Sanemi là đúng thì Tanjirou rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Trang viên gia chủ Kibutsuji.
"Ra tay thôi, đưa em ấy đến tư dinh ở phía Đông. Tuyển người làm kĩ càng vào." Muzan ngồi trên ghế xoay lưng về phía cửa mặt hướng về phía cửa sổ chạm sàn hướng ra vườn.
Ánh mắt hắn lưu luyến ở những đoá hướng dương rực rỡ tắm mình trong ánh nắng vàng. Sớm thôi chúng sẽ bị cướp mất ánh hào quang bởi vì đoá hương dương của đời hắn sắp về cạnh hắn rồi.
"Vâng. Thuộc hạ sẽ xử lí nhanh nhất có thể."
Bóng dáng cao lớn cung kính cúi người, trong giọng nói cũng tràn ngập sự tôn trọng đối với người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay kia. Người đàn ông trẻ có vóc dáng cao lớn đứng ở nơi ánh nắng chiếu không tới để lộ ra đôi mắt hoàng kim toát lên sự ngoan độc, đôi môi thấp thoáng hiện hữu nụ cười ranh ma.
Bầu trời đầy nắng bỗng chốc có mây đen ùn ùn kéo đến, trời bắt đầu nổi gió lớn, những đoá hoa hướng dương kiên cường chống chọi với cơn gió lớn toát lên vẻ kiên cường, bất khuất.
Hướng dương, chỉ hướng về mặt trời.
_____________________________________
Hết chap 59.
Hê hê, không ai đoán ra Inosuke nhỉ? Tui chọn Ỉn là do 2 người này đang bị cản trở bởi gia đình Hashibira cho nên qua biến cố này giúp cả 2 làm hoà cũng như phát triển tuyến tình cảm. Tuy nói Hashibira là tay to mặt lớn nhưng gia sự bất ổn cho nên Muzan đánh vào điểm yếu này mà chọc rách bức màng bảo vệ mỏng manh do Inosuke miễn cưỡng tạo dựng.
Mất Inosuke, Hashibira như rắn mất đầu bởi vì anh đã sớm âm thầm thao túng từ lâu, Botan sau khi nhận ra vấn đề chắc chắn dù không muốn cũng phải nhượng bộ Inosuke. Hơn nữa, uẩn khúc giữa 2 cha con nhà này vẫn còn nhưng au sẽ tiết lộ sau hen.
Người thứ 3 có lẽ mọi người sẽ đoán trúng đó.
Hẹn gặp lại mọi người ở chap sau! Bái bai 👋👋👋
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip