chap 6

Không biết nên miêu tả Tanjirou bằng cụm từ gì. Nhưng mà...

KẾT THÂN LẠI VỚI GẦN NHƯ TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI GHÉT MÌNH TRONG TRƯỜNG CHỈ TRONG VÒNG 2 ĐẾN 3 TUẦN THÌ QUÁ Ư LÀ VÔ LÍ RỒI!!!!

Đến Nezuko cũng không biết nên nói gì thêm. Chứ cô thấy thằng anh cô vừa thay đổi xong là y như cục đất, VÔ-CÙNG-HIỀN-LÀNH.

Hiền đến mức mà tha hóa luôn mấy cái  thằng thường rủ anh hai đi phá làng phá xóm, hiền đến độ một số thằng phải gọi anh hai bằng 2 từ má mì.

Hiền, tốt bụng và chăm chỉ đến mức mấy ông bà già hàng xóm có con gái phải gọi hai tiếng CON RỄ mỗi khi họ qua tiệm mua bánh hoặc được anh hai giúp đỡ gì đó.

Còn nhiều thứ nữa làm Nezuko choáng ván nên là Nezuko sẽ không nói đâu.
------------------------------------------------------------

Hôm nay Tanjirou vẫn chăm chỉ học như bình thường, cậu đã dần quen với việc học này rồi. Không còn ngu ra khi nghe như trước nữa, điều này khiến các giáo viên chú ý rất nhiều.

Mà nói chứ, mấy tuần nay có một ngày làm cậu sốc tinh thần nhất. Hôm đó là...

Một tuần trước

Lúc đó cậu đang đi lang thang trên hành lan của trường để tìm Zenitsu nhờ chỉ bài. Cậu nghĩ rằng tiếp cận Zenitsu theo cách này là phù hợp nhất, mặc dù mỗi lần lại gần là y như rằng cậu ấy tưởng cậu tính đả thương hay gì đó.

Nhìn mà tội vãi!

Không biết là tại xui hay ông trời muốn nhìn cậu đau khổ, mà cậu liên tục bất gặp các giáo viên với gương mặt quen thuộc. Mỗi lần gặp là một câu nói thắm vào lòng người, nó đã chua mà nó còn chát nữa.

Ta nói buồn nào hơn hôm đó!

À còn cái này mới hay nữa nè.

Khi mà bị cho ăn những ngôn từ gây tổn thương xong thì Tanjirou có xuống sân trường, do là nãy cậu có gặp Nezuko đang nói chuyện với bạn. Tiện hỏi tung tích Zenitsu một chút thì con bé chỉ, nên giờ cậu mới ở đây.

Nhìn xung quanh rồi còn ngửi ngửi, vừa bắt được mùi hương cần tìm thì một mùi khác quen thuộc đã lấn ác nó.

'Này là...mùi của Tomioka-san!'_Tanjirou khẳng định chắc nịch đó mùi là Tomioka.

Quay qua quay lại tìm thì thấy được bóng hình quen thuộc, trên tay người ấy đang cầm một cây kiếm tre và...hừng hực sát khí hướng về phía cậu.

Tanjirou đang còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì ổng đột nhiên nói to:

"Trò Kamado, tôi đã bảo là cấm đeo khuyên tai khi vào trường rồi mà!"_Tomioka

"Ê ể, nhưng mà thầy ơi...cái này!"_Tanjirou

"Không này nọ gì hết, mau đưa cái khuyên cho tôi!"_Tomioka nói rồi đi lại chỗ Tanjirou đưa tay ra, ý bảo để lên đó

"Dạ! Thầy..thầy... CHO EM XIN LỖI!!!"_Tanjirou ngập ngừng một lúc xong cúi đầu xin lỗi rồi DỌT

"NÈ, TRÒ ĐỨNG LẠI CHO TÔI!!"_Tomioka ra lệnh rồi rượt theo

Và thế là hai thầy trò cứ vậy mà chơi trò "Đố anh bắt được em!".

Tanjirou phi nhanh như một cơn gió, vì phía sau cậu đang có một con quỷ đuổi theo. Cậu và thầy chạy lướt đi trên hành lang, để lại các học sinh đang còn ngỡ ngàng vì không biết cái gì vừa mới vụt qua.

Chơi đuổi bắt cho đến khi chuông reo, cậu vào lớp thành công mà không bị mất thứ gì. Nhưng...cậu đâu biết được là đã có một người chứng kiến tất cả màn vừa rồi. Cậu ta nhìn xong thì tặc lưỡi bỏ đi.

Vào lớp học thì cậu cực kì chăm chỉ lắng nghe, không hé miệng ra nữa lời, nguyên cái lớp cũng y như cậu bởi vì...

Này là tiết toán!

Tiết học được ông thầy cục súc nhất hệ mặt trời đảm nhiệm, chỉ cần hé nữa lời thôi là phấn vào đầu không nói nhiều.

Có lần cậu có vô tình nhỏ vọng than xíu thôi mà ổng phi viên phấn xuyên qua cửa sổ luôn, hên mà cậu né được. Cú ném đó để lại một cái lỗ ngọt sớt không vết nứt.

Nói đến đây biết ai rồi nhỉ.

Ông Shinazugawa Sanemi chứ ai nữa.

Đối với cả lớp, ổng là một áp lực. Còn đối với Tanjirou thì ổng chính là miếng mòi ngon để cậu kết thân lại với Zenitsu. Vì sao ư? Biết liền ngay nè.

Đến cuối tiết gần ra về thì ổng có cho một bài tập để lớp làm, ổng viết ra bản xong thì quay xuống nói.

"Tôi cho các em hai lựa chọn. Một là giơ tay xung phong, còn hai là tôi sẽ gọi một em bất kì. Kết quả đều như nhau, nếu không làm được hoặc không lên thì nguyên lớp sẽ bị phạt trực nhật nguyên tuần."_shinazugawa

"Ngược lại! Nếu làm được thì mỗi em trong lớp sẽ được cộng một điểm vào sổ."_Shinazugawa

Cả lớp như rơi vào tuyệt vọng khi nghe ổng nói vậy, vì bài ổng cho... KHÓ VÃI LINH HỒN TRẺ THƠ. Điểm cộng gì tầm này nữa.

Người giỏi nhất lớp là Tokitou Muichirou lại không có ở đây. Chắc có lẽ hôm nay là ngày tận thế của lớp họ rồi.

Cả lớp im ru không ai xung phong cả nên ổng quyết định gọi tên:

"Trò Agatsuma."_Shinazugawa

"D-dạ!"_Zenitsu giật thót tim khi bị gọi tên

"Trò lên làm bài này cho tôi."_Shinazugawa vừa nói vừa gõ bản

Zenitsu không dám cãi, run rẫy đứng lên. Trong lòng cầu mong có ông bụt xuất hiện giúp cậu như giúp cô Tấm đi dạ hội. Và rồi bụt thật sự đã xuất hiện!

Tanjirou giơ tay xung phong làm thay Zenitsu khiến cả lớp ngỡ ngàng. Thề là cậu chờ cái ngày này lâu lắm rồi giờ nó mới tới, cậu nghĩ ra cách làm rồi nhưng không biết đúng hay không.

Kệ, liều ăn nhiều! Sợ gì? Trực có một tuần thôi, không sao!

Ông thầy cười khinh, đồng ý cho cậu lên thế. Bố xem mày làm được gì!

Được sự chấp thuận Tanjirou cước đi những bước chân đầy oai dũng lên bản. Tiếng cạch cạch vang lên khắp lớp, hòa trộn cùng tiếng nuốt nước bọt của các học sinh.

/Cách/

Âm thanh viết bản dừng lại cũng là lúc tim đập nhanh nhất, cả lớp chờ đợi câu nói tiếp theo của ông thầy.

Shinazugawa hơi đổ mồ hôi hột, dù không tin nhưng buột phải nói:

"Đ..đúng rồi."_Shinazugawa

.

.

.

/RENG RENG/

"Hết giờ rồi, mấy đứa về đi. Còn điểm cộng thì thầy sẽ cộng sau."_Shinazugawa nói rồi đi ra khỏi lớp

Lúc này cả lớp mới định hình và nhìn về phía Tanjirou. Cậu như phát sáng trong khung cảnh xế tà của buổi chiều. Thấy mọi người nhìn, cậu cười thật tươi và thật dịu dàng làm tất cả thấy thật ấm áp.

Vô thức gọi một tiếng MẸ rồi nhào lên ôm lấy cậu, cậu cười hiền hòa ôm lại rồi nhìn xuống ba con người kia. Là Genya, Kanao và Zenitsu, Inosuke thì ở đây câu cổ cậu rồi nên khỏi nói.

Cậu vui quá, họ đang tỏa ra mùi hương của sự biết ơn. Rồi còn...cái ánh mắt của thiếu nữ trong manga kia của Zenitsu là sao?

Còn tiếp

------------------------------------------------------------




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip