Đôi mắt
Cp: Alipede x Thaddeus
----------~/~----------
Khi Johan đến bệnh viện cũng là vài giờ sau. Hắn mở tung cánh cửa phòng bệnh chỉ thấy Thaddeus đờ đẫn ngồi khoanh chân khoanh tay trên giường bệnh, băng gạc trắng quấn trên mắt cậu.
Vì không nhìn thấy gì nên Thaddeus luôn tập trung vào đôi tai và các giác quan đều căng cứng tập trung cao độ. Nghe thấy tiếng cửa lại hơi giật mình đầu lắc qua lại hướng về âm thanh phát ra.
" Ủa ai vậy? "
Johan thở phào nhẹ nhõm khi Thaddeus vẫn ổn nhưng cái băng gạc ở mắt làm hắn lo lắng nhiều hơn.
Đóng cửa cẩn thận rồi mới đi đến gần giường. Thaddeus vẫn cảnh giác với Johan vì chẳng nhìn thấy chẳng biết là ai.
" Là tôi, Alipede "
Chỉ khi như thế Thaddeus mới thả lỏng người. Cậu đưa tay gãi đầu cười xòa: " Úi anh bạn Alipede á, sao hong nói sớm làm tui sợ muốn chít hẹ hẹ hẹ "
Johan không nói gì, đôi tay hắn run run đưa lên ôm gương mặt Thaddeus nhìn chằm chằm vào mắt cậu. Hắn cũng là kẻ mù nhưng chí ít là kẻ mù bẩm sinh vốn quen với bóng tối, cũng biết rõ cảm giác khó khăn khi bị mù là như thế nào.
Giọng hắn trầm khàn lại có chút run rẩy sợ hãi: " Bác sĩ nói cậu bị mù tạm thời. Lý do? "
Thaddeus nghiêng đầu khó hiểu rồi nhoẻn miệng cười. Ôm lấy bàn tay Johan như đang làm nũng: " Cái đó á hả, tui chủ quan quá nên bị đối thủ tấn công bất ngờ. Bị đèn rọi thẳng vào mắt nên bị tổn thương xíu thôi à "
" Tổn thương một xíu? ". Johan tức anh ách, ngón cái nhẹ nhàng vuốt lên lớp băng trắng trên mắt Thaddeus: " Nhỡ bị mù luôn thì sao? Lúc nào cũng chủ quan, thằng ngu này! "
Thaddeus dẫu môi: " Alipede cứ mắng tui! Tui đang bị thương đó nha "
" Im mồm! Mắng cho rút kinh nghiệm "
Thaddeus ấm ức không thôi, suốt cả ngày hôm đó ngồi lì trên giường khoanh tay, môi trề ra khi nghe giọng Johan. Khi Johan không nói gì môi cậu vẫn trề ra rồi trách móc Johan tồi tệ dám bỏ đi không chăm sóc người bệnh.
Cuối cùng Johan cũng chẳng biết làm gì. Ấn Thaddeus nằm xuống giường dỗ cậu ngủ cho khỏe lổ tai.
Vấn đề của Thaddeus chỉ là tổn thương mắt, ít nhất hai tuần sẽ hoàn toàn hồi phục. Cho nên suốt thời gian đó cậu làm bạn với Johan còn làm bạn với cái băng trắng ở mắt.
Nói thật, lần đầu bị mù cảm giác cũng thật vi diệu đi.
Bình thường Thaddeus cứ trêu Johan là anh bạn mù, bây giờ trải qua cảm giác đó lại thấy tội lỗi, quá tội lỗi. Nhưng chẳng thể mở mồm nói xin lỗi được, cậu hèn.
Nếu mà nói xin lỗi thì nhỡ Johan cười vào mặt rồi sao?
Cho nên, ngậm mồm lại là tốt nhất.
Vì Thaddeus bị mù rồi nên Glory cử người đến chăm sóc, nhưng mà bạn nhỏ này khi mất đi thị giác thì lại cảnh giác hơn rất nhiều. Chỉ cần một chút tiếng động nhỏ cũng khiến cơ thể cậu căng cứng trong tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Những người ở trong nhà là sát thủ cấp C mà sếp lớn cho cậu mượn dùng tạm mấy hôm. Làm việc khá tốt nhưng lại cho Thaddeus cảm giác không an toàn, biết bọn họ cũng không phải là đối thủ dù Thaddeus đang bị mù.
Bởi vì không thể nào yên tâm trong chính ngôi nhà của mình nên Thaddeus loạn một trận, ăn vạ Raphael, ăn vạ Johan. Nằm vật ra sàn đến khi nào Raphael chịu đổi người, Johan chịu tới chăm sóc cậu.
Raphael thực sự không biết nói gì hơn nữa. Giơ chân đẩy đẩy mông cậu: " Não có vấn đề à? Để thằng mù thật chăm sóc thằng mù tạm thời còn không an toàn hơn bọn cấp C đấy "
Thaddeus lấy tay phủi phủi chân Raphael rồi lại nằm vật ra ăn vạ: " Hong biết đâuuuu!! Tôi muốn Alipede thôi, đi mà đại caaa "
" Cậu đi mà hỏi Alipede. Đừng có lôi tôi vào ". Raphael nhún vai, quay lại ghế của mình, không muốn nhúng tay vào.
Mà Thaddeus cũng chẳng biết Johan ở đâu nên bật dậy, ngơ ngơ ngồi phía dưới sàn gào mồm lên: " Này anh bạn Alipede ới? Có nghe hong tiếng tui? "
" Đại ca, Alipede còn ở đây không thế? Cái thằng này cứ im im ấy, ai mà biết ở đâu "
Raphael gật đầu, nhưng nhớ ra Thaddeus mù rồi nên đành mở mồm nói chuyện: " Còn. Đang cầm dao "
Thaddeus: " Éc! "
Thaddeus mò mẫm xung quanh, giọng nói run rẩy hèn nhát: " A-Anh bạn Alipede nè. Bình thường thì ông hong phải đối thủ của tui, nhân lúc này muốn khực tui, tui hiểu mà. Nhưng mà á... Ông khực tui lúc tui mù yếu thế hơn ông thì sao mà công bằng phải hong nè? "
Johan nghiêm nghị nhìn Thaddeus đang tự biên tự diễn, nở một nụ cười nhếch mép: " Tôi cũng mù công bằng rồi "
Thaddeus hoảng loạn gào lên: " Làm gì có! Không công bằng. Đại ca help me!! "
Johan chép miệng, cảm thấy mất mặt thay Thaddeus nên không nói thêm gì nữa, nhét con dao vào túi rồi xách áo Thaddeus lên, tay vòng qua eo nhẹ nhàng nâng cậu lên ném qua vai, vác như bao gạo mang đi.
" Xin phép chúng tôi tan họp trước đây! "
Thaddeus: " Ớ!? Ông muốn đem tui đi thủ tiêu á? Ớ!? Đại ca help me! Các huynh đệ, cíu bé huhu "
Johan: " Về nhà! Nói một câu nào nữa tôi ném cậu xuống, đừng mong tôi chăm cậu nữa "
Sau đó chẳng còn âm thành nào ngoài tiếng cười nhạo khúc khích của bọn tông đồ ở phòng họp.
Họ cũng khá tò mò về việc hai kẻ mù chăm sóc nhau. Dù sao thì Johan mù nhưng có kỹ năng riêng, cũng không giống thằng mù cho lắm. Còn Thaddeus thì... Thôi bỏ đi, hoàn toàn không thể so sánh được.
Cho nên... Khi Johan chuyển tới nhà Thaddeus sống thì hai người có chút không hòa hợp.
Johan sống kỹ luật, còn Thaddeus thì khá bừa bộn. Bây giờ thêm việc mất đi thị giác nên càng bừa hơn nữa.
Nên cả ngày Thaddeus chỉ cuộn tròn trên ghế dài ở phòng khách, muốn đi đâu thì ôm theo gậy của Johan đi loanh quanh trong nhà giãn gân cốt. Johan thì như thành bảo mẫu riêng loay hoay dọn dẹp nhà cửa hầu hạ Thaddeus từ tắm rửa đến ăn uống.
" Alipede giỏi ghê. Có mà cưới vợ tui sẽ cưới ông he he "
Johan giơ tay cốc trán Thaddeus. Tiếng cốp vang lên rõ to, nghe là biết rất đau.
" Ui da! " Thaddeus rít lên ôm đầu. Uất hận định bụng đá vào chân Johan trả thù nhưng lại không biết chân hắn ở đâu nên sút một phát vào chân... bàn. Hít một hơi khí lạnh đau mà không dám kêu.
Sợ bị chọc quê.
" Haaa "
" Ai cho ông cười. Im đi! Tên đàn ông tồi tệ "
Johan vẫn giữ tiếng cười khúc khích của mình, hắn đẩy ghế lùi lại một chút, cầm chân Thaddeus lên xoa nhẹ.
" Ngu! ". Hành động dịu dàng biết bao nhưng lại thở ra mấy câu nghe gai tai chết đi được.
Thaddeus lại trề môi. Thoải mái gác hẳn hai chân lên đùi Johan rồi mò mẫm đĩa trái cây, chóp chép ăn vải một cách ngon lành.
Thời gian đầu mắt Thaddeus khá đau nhức, hầu như đêm nào cũng nhức nhối phải uống thuốc do bác sĩ kê mới giảm. Chỉ có hai tuần mà như cả tháng rồi vậy.
Thaddeus sống trong bóng tối chẳng biết rõ ngày đêm, may mà có điện thoại thông minh khởi động cơ mồm một chút hỏi điện thoại thì biết ngay giờ giấc.
Thaddeus: " Hey Siri! Bây giờ là mấy giờ? "
" ... "
Thaddeus: " Hey Siri! "
Đợi mãi chẳng thấy hồi âm gì Thaddeus bực bội lại gào lên: " Siri!! "
Đợi mãi, chẳng có gì đáp lại chỉ có cánh tay rắn chắc của Johan vòng qua eo cậu nhẹ nhàng kéo cả người xuống, cầm điện thoại ném lên đầu giường rồi lại đặt tay lên eo cậu.
Giọng Johan vang lên bên tai: " Siri đây, bây giờ là bảy giờ hai mươi sáu phút "
Thaddeus dẫu môi, đánh vào tay Johan rồi quằn quại trên giường duỗi người giãn cơ: " Oáp! Còn sớm thế á? "
" Ừm. Ngủ thêm đi "
Thế là Thaddeus lại làm ổ trên giường thêm một chút đến khi mặt trời lên cao. Và với sự chiều chuộng của Johan thì ai kia quên mất việc tắm nắng sớm vào hôm nay.
Thaddeus thức dậy thì đã đến giờ cơm trưa. Cậu không muốn gọi Johan, dù sao ngày qua cũng làm phiền người ta nhiều rồi cậu cũng muốn thử tự lập.
Thế là một thân một mình mò mẫm trong phòng ngủ với gậy dò đường của Johan. Mở cửa, lạch bạch bước từng bước thận trọng đi đến cầu thang rồi đu lên tay vịn cầu thang chậm rãi trượt.
Chính xác là trượt xuống không nhầm!
" He he he, thú vị ghê "
Nhưng dưới chân cầu thang có bình hoa, bạn nhỏ nào đó đã quên trượt thẳng xuống đâm vào bình hoa.
Tiếng đỗ vở và tiếng la oái vang lên cùng lúc. Johan ở trong bếp cũng vội vàng chạy ra, một mớ hỗn độn làm cơ bắp Johan căng cứng.
Ngay lập tức hắn lao đến ôm Thaddeus lên kéo cậu ra khỏi chỗ bừa bộn: " Có bị thương không? "
" Có! ". Bạn nhỏ sợ bị mắng nhưng vẫn không nhịn được mà sụt sịt.
Johan nhíu mày, đưa Thaddeus vào trong bếp đặt cậu ngồi trên bàn, hắn cẩn thận kiểm tra cơ thể cậu: " Bị thương ở đâu? Có đau không? "
" Hồi nãy... Đụng bình hoa nên ngã đập mông, đau mún chít! "
Gương mặt Johan cực kỳ khó coi, nếu bây giờ Thaddeus mà sáng mắt thì sẽ không nhịn cười nổi dù bản thân đang bị mắng.
" Ngu! ". Hắn gõ trán Thaddeus. Sau đó tiến lại gần để ôm Thaddeus, kéo lên một chút xoa mông cho cậu, tiện tay bóp một cái, đánh một cái: " Ngoan một chút không được à, sao không gọi tôi? "
Thaddeus ấm ức muốn chết, dụi vào vai Johan nũng nịu: " Tui sợ phiền ông mà "
" Càng phiền hơn thôi! "
" Với lại! ". Thaddeus đẩy Johan ra, trề môi: " Alipede làm được thì tui cũng làm được chứ bộ! "
" Tôi khác cậu, không hiểu ư? "
Thaddeus bĩu môi, lại hờn dỗi người ta vô cớ.
Johan cũng không nói gì thêm. Dặn dò Thaddeus ngoan ngoãn ở trong bếp cấm đi lung tung, hắn ra ngoài dọn dẹp mớ hỗn độn kia cho xong đã rồi sau đó quay vào bếp cho thằng ngu nào đó ăn.
Thaddeus hay dỗi, Johan cũng không biết cách dỗ nên chỉ toàn đe dọa.
" Không ăn thì tôi đổ đây! "
" Mồm đâu? "
" Bây giờ có ăn không? "
Thaddeus chỉ càng ấm ức thêm thôi. Nhưng cái bụng phản chủ. Ngay khi Johan đi đổ bỏ thức ăn thật thì Thaddeus mới rụt rè kéo áo hắn: " Ăn mà... Alipede tui đói "
Johan nghiến răng nghiến lợi ngồi phịch xuống ghế: " Biết đói à, sao không câm mồm nữa đi? "
" Alipede kì cục! Tui dỗi ông phải dỗ tui chứ "
" Tôi không phải người yêu cậu, không có nhiệm vụ đó ". Johan xúc một thìa cơm đưa lên tận môi Thaddeus: " Há mồm "
Thaddeus sụt sịt, ngoan ngoãn mở miệng ăn cơm. Cái má độn cơm hơi phồng lên, vẫn chưa nuốt hết mà ngọng nghịu nói: " Mù khổ thật đó Alipede... "
Johan nhướng mày, rút khăn giấy lau miệng cho cậu: " Ý gì? "
" Lúc trước... Tui luôn cười cợt cậu. Bây giờ thì thấm rồi. Tui xin lỗi... "
Gương mặt Johan dịu lại một chút, còn nở một nụ cười nhẹ: " Ừm, giỏi, biết sai là tốt "
Suốt bữa cơm Thaddeus cứ huyên thuyên về vấn đề khó khăn khi bị mù rồi đồng cảm với Johan. Johan lặng lẽ tất cả, khóe môi nâng lên mãi chưa kéo xuống được.
Hắn giữ cằm Thaddeus, lau đi hạt cơm còn sót trên khóe môi. Đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời tâm sự của cậu: " Sau này đừng có như thế nữa. Tôi không thấy phiền "
Johan nói lấp lửng một câu làm não Thaddeus chưa kịp hoạt động. Cậu ngơ ra một hồi lâu mới hiểu. Đập tay à một tiếng đầy nhạt nhẽo.
Nhưng thực sự rất vui, bởi vì Johan không chê cậu phiền, sẵn sàng chăm sóc cậu đó!
Cho nên, vì câu vạ mồm mà Johan chịu khổ suốt một tuần cuối cùng trước khi Thaddeus đi thao băng mắt.
Thaddeus phiền! Ai nói không phiền Johan chắc chắn sẽ chém kẻ đó.
Bình thường Thaddeus vốn rất hoạt ngôn, có thể nói chuyện cả ngày mà không mệt hay hết chuyện để nói. Johan đã quen. Còn bây giờ là bị mù, hoàn toàn dựa dẫm vào hắn nên cái gì cũng kêu réo. Johan thấy phiền.
Một tuần trước khi Thaddeus tháo băng mắt là địa ngục.
Cho nên nếu hỏi ai là kẻ vui nhất khi Thaddeus sáng mắt thì chính là Johan.
Ở trong phòng khám mắt bác sĩ đang xem kết quả kiểm tra và xác nhận xem đã được tháo băng mắt hay chưa.
Thaddeus ngồi trên giường đung đưa chân, hồi hộp chờ đợi ánh sáng một lần nữa đến với mình. Cậu dựa vào người Johan cười khúc khích hỏi hắn: " Alipede có thấy vui khi tui sáng mắt hong? "
Johan: " Có! "
" Tất nhiên là vui rồi hehe, tui biết mà "
" Vui vì cậu bớt làm phiền tôi "
" Ớ!? Alipede kì cục! "
Khi bác sĩ gật đầu với kết quả thì quay sang chuẩn bị dụng cụ để tháo băng mắt cho Thaddeus. Johan đứng một bên, không thể không hồi hộp khi được thấy đôi mắt tròn xoe long lanh ấy của Thaddeus.
Johan khá thích đôi mắt của Thaddeus, lúc nào cũng nhìn hắn rồi híp mắt cười một cách ngọt ngào. Và hơn ai hết, hắn không muốn Thaddeus mù như hắn, sẽ rất đau đớn.
Dù Thaddeus luôn vui vẻ hồn nhiên như chẳng có gì nhưng Johan biết, hai tuần qua Thaddeus rất sợ. Sợ rằng đôi mắt này thực sự trở nên mù lòa, đôi khi Thaddeus ngồi thẩn thơ chính là lúc suy nghĩ lung tung nên lúc nào Johan cũng nói chuyện không cằn nhằn thì cũng trách móc để kéo Thaddeus trở về.
Đắm chìm trong suy nghĩ riêng mà không nhận ra bác sĩ đã tháo băng xong. Thaddeus chớp chớp mắt để làm quen với ánh sáng, vẫn có chút mờ mờ nhưng vẫn nhìn được.
Thaddeus mỉm cười vươn tay về phía Johan. Tên đàn ông kia chưa bao giờ làm Thaddeus thất vọng, buông thõng hai tay đi đến gần Thaddeus để cậu ôm mình.
" Awww~ Tui sáng mắt rồi nè. Úi chà, Alipede vẫn đẹp trai như thường! "
Thaddeus cười khúc khích ôm gương mặt Alipede xoa xoa rồi hôn hôn.
" Nhớ quá trời quá đất luôn á! "
Johan phì cười, ôm eo cậu: " Nhớ cái khỉ gì, tôi ở cạnh cậu lên 24/7 "
" Khác nhau mà! Không nhìn thấy Alipede cả hai tuần rồi, nhớ muốn chết! "
Thaddeus bĩu môi. Nhìn Johan lâu một chút. Mặc kệ đi, bác sĩ dặn thì có Johan nghe hộ rồi kia mà.
Bác sĩ đẩy cặp kính, cẩn thận dặn dò đủ thứ về việc bảo vệ đôi mắt ít nhất là thêm một tuần mới hoàn toàn ổn. Johan chăm chú lắng nghe tất cả, tay hắn một chốc lại vuốt lưng Thaddeus.
Sau khi nghe xong, Johan quay sang Thaddeus: " Về thôi "
Thaddeus cong môi cười, giơ tay ôm cổ Johan: " Bế tui ii "
" Hết mù thì đến què à? Bác sĩ--- "
" Ấy! ". Ngón tay Thaddeus chặn ngay miệng Johan bảo im lặng: " Mệt mà. Bị hồi hộp á nên tui mệt chẳng có sức đi gì cả! "
Johan không chớp mắt nói tỉnh bơ: " Để tôi lấy xe lăn "
Thaddeus nhất quyết không chịu ngồi xe lăn mà đòi Johan bế. Johan cũng hết cách, bế Thaddeus vừa mắng: " Đồ phiền phức! "
Thaddeus: " Ơ, hôm kĩa hôm kia cậu nói tui không phiền! "
Johan: " Phiền "
Thaddeus: " Xạo quá, tui không phiền! "
Johan: " Phiền "
-----~/~-----
Nó cứ lan man mà éo biết nên lượt bỏ khúc nào cho gọn (;¬_¬)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip