Quái vật hình người #4
Cp: Peter x Thaddeus
----------~/~----------
Thaddeus lại được bên cạnh Peter nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, chịu huấn luyện nhưng sự khắc nghiệt của Judas vẫn là một cái gì đó rất đáng sợ.
Một ngày của Thaddeus trôi qua rất không suôn sẻ.
Sáng thức dậy được Peter chăm sóc, chải chuốt tóc tai gọn gàng.
Peter rất khéo tay, tết cho cậu những bím tóc rất xinh.
Ăn sáng, một bàn đầy ấp thức ăn muốn ăn bao nhiêu cũng được, chẳng hề bị cắt giảm như khi bên cạnh Judas.
Sau đó là huấn luyện.
Vẫn là căn phòng đó, Judas mang theo một khẩu súng ngắn, bên trong là loại đạn đặc biệt.
Thaddeus mím môi, cánh tay phải hơi run lên. Cậu đang sợ hãi cái thứ đó, nó thực sự mạnh đến mức dù có cố gắng tiến hóa lại lớp da thì cũng khó mà đỡ nổi.
Là loại đạn đặc biệt dành cho quái vật.
Judas ngắm vào kính chống đạn mà bắn: " Nó vẫn là đạn bình thường thôi nhưng là thứ có thể giết chết quái vật như mày đấy. Kẻ-giả-mạo! "
Thaddeus hít sâu một hơi. Lại nhìn thấy Judas đem một con quái ra để thử nghiệm cho Thaddeus xem.
Viên đạn thứ hai bắn ra, lớp da cứng cáp của con quái liền bị xuyên qua. Vì không trúng vào điểm trí mạng nên nó vẫn còn sống, chỉ là nơi bị thương khả năng là khó có thể tái tạo.
Judas liếc nhìn Peter bên ngoài: " Thấy rồi chứ, Thaddeus mạnh hơn nên khả năng hồi phục tốt hơn bọn này "
Ý tứ rất rõ ràng, gã đang chứng minh cách huấn luyện của mình là tốt nhất!
Judas đang thử nghiệm. Thử xem Thaddeus đã mạnh đến đâu rồi, nếu như vẫn không thể đấu lại vũ khí tối thượng thì hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của nhân loại. Nếu Thaddeus có thể vượt qua... Thì chỉ còn một cách là lập tức tiêu diệt!
Judas luôn cho Thaddeus đánh nhau với quái vật mạnh mẽ để thử sức chiến đấu của cậu nhưng đây là lần đầu tiên Thaddeus đấu với nhân loại.
Có thể giết Judas nhưng Peter vẫn ở đây và cậu chưa thể ra tay.
Thaddeus rụt người lại: " Anh Judas... Anh sẽ giết em sao? "
" Tất nhiên ". Gã bật cười, nắm vào bả vai phải của Thaddeus: " Không cố gắng thì sẽ chết nên là... Hãy chống lại đi "
Gã bóp cò súng, viên đạn lập tức bay ra mạnh mẽ ghim vào bã vai phải của Thaddeus.
Gã khiến cậu phân tầm vì nói chuyện. Thaddeus nhíu mày lập tức cho tái tạo nhưng Judas đã điên cuồng xả đạn.
Thời gian để chữa trị chỉ có vài giây ngắn ngủi lúc Judas thay đạn.
Thaddeus bay lên cũng không né tránh được, đường đạn ma quái luôn trúng vào cậu dù có luồn lách thế nào.
Trong mắt Thaddeus toàn là sự hoảng loạn. Né tránh thì vẫn bị đạn sượt qua. Không kịp chữa trị lại cố gắng chạy trốn.
" Sao thế? Không dám đánh tôi à? ". Judas quát lớn, sau đó là tiếng cười phấn khích của gã.
Thaddeus mím môi, khi sát ý đang dần đẩy lên thì bỗng dập tắt khi Peter đến gần hơn với tấm kính.
" Sơ hở! ". Judas dựa vào đó mà ngắm vào tim.
Thaddeus lập tức cảnh giác, đôi cánh lớn vung ra che chắn trước khi cậu giấu đi điểm trí mạng của mình.
Peter siết chặt tay khi thấy Thaddeus chật vật. Hắn không thể xen vào vấn đề huấn luyện, bồn chồn khó chịu lại không thể nhúng tay vào.
Mà Thaddeus cũng nhìn ra, tuy khổ sở nhưng lại dành chút thời gian an ủi Peter bên ngoài: " Em không sao... Chữa trị hết rồi nên anh đừng lo "
Nói thế nhưng vẫn còn vài nơi chưa kịp chữa trị, máu vẫn nhỏ giọt xuống sàn.
Judas xả hết hai băng đạn thì cũng ngừng. Hoàn toàn hài lòng với sự cố gắng của Thaddeus.
Vẫn nằm trong tầm kiểm soát nhưng Thaddeus quá nhanh.
Nếu... Lúc Thaddeus phản nghịch tất cả hàng trăm khẩu súng nhắm vào cậu bao vây bốn phía kể cả không trung thì sẽ không có đường thoát. Nghĩ vậy Judas nở nụ cười hài lòng.
Cánh cửa mở ra, Peter lập tức chạy vào: " Thaddeus! "
Cậu ngồi bệt dưới sàn, thở hỗn hểnh vì mệt, những vết thương chưa thể chữa trị hoàn toàn vì cậu đã tốn quá nhiều sức cơ thể hiện tại đang không ổn định.
Thaddeus nép mình vào lòng Peter, cố gắng nở nụ cười gượng gạo: " Em đói quá, hong hồi phục được "
Peter liếc nhìn Judas: " Huấn luyện xong chưa? "
Judas đứng dựa vào khung cửa cẩn thận lau súng, Peter hỏi xong gã liền gật đầu: " Xong rồi. Sau này cũng không cần huấn luyện nữa mà hãy kiểm soát vấn đề tiến hóa của nó đi Peter "
Judas nghiêm mặt nhìn chằm chằm vao hai người. Ánh mắt sắt bén như thể nhìn thấu được Thaddeus làm cậu chột dạ.
" Anh biết mà đúng không? Bây giờ đừng giả ngu nữa mà hãy hành động đi! "
Judas để lại một câu rồi rời đi.
Thaddeus cắn môi, lo lắng về lời nói của Judas. Cậu ấm ức nắm áo Peter: " Ý anh Judas là gì? Anh không tin tưởng em sao? "
Peter ôm Thaddeus lên, cẩn thận né vết thương của cậu: " Anh tin em, Thaddeus rất ngoan mà "
Thaddeus vùi mặt vào người Peter, trong lòng thầm toang tính bước đi tiếp theo. Quan trọng bây giờ vẫn phải giữ lòng tin với Peter, có Peter chống lưng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Peter đưa Thaddeus đến nơi giam giữ quái vật, ở nơi này Thaddeus có được thức ăn khi lính canh gác thấy hai người liền rời đi.
Peter đặt Thaddeus ngồi xuống bàn, đảo mắt một vòng rồi chọn ra những đoạn thịt sạch sẽ cho cậu.
Thaddeus chống cằm nhìn chằm chằm vào những quái vật bên trong song sắt, mắt khẽ nheo lại.
Ở nơi này luôn có xác quái vật, một là vì thanh trừng hai là vì bọn chúng cắn xé lẫn nhau.
Quái vật nuôi dưỡng không hề được cho ăn, chúng nghe lời nhưng vẫn bị đối xử một cách tàn nhẫn. Những đợt chinh phạt chính là những lần chúng được ăn thỏa thích, nhưng Thaddeus biết chắc rằng chúng vẫn có thể ăn thịt người.
Với tư cách là một loại quái vật cấp cao hơn, hành vi của nhân loại đã khiến sự căm phẫn của cậu dâng lên không ít.
Nghe đồng loại than thở khóc lóc vì đói, Thaddeus chỉ cảm thấy bản thân nên đẩy kế hoạch đi nhanh hơn một chút.
" Thaddeus "
Giọng nói trầm ấm của Peter kéo Thaddeus thoát khỏi dòng suy nghĩ điên cuồng. Cậu giật bắn mình, máy móc nhìn Peter.
" A-Anh? "
Peter để thức ăn lên bàn: " Em ăn đi "
Thaddeus cong môi, híp mắt cười với hắn: " Dạ ~ "
Bụng cậu đói thật, gặm vài miếng thì đã có đủ năng lượng để chữa trị vết thương hoàn toàn.
Được Peter chăm sóc tốt, ăn no ngủ kỹ, ba bữa chưa bao giờ chịu đói nên khả năng phục hồi của Thaddeus lại trở về như ban đầu, cực kỳ tốt và không còn thêm vết sẹo mới nào.
Vết thương do vũ khí tối thượng gây ra cũng đang được chữa trị hoàn toàn và không hề có sẹo.
Peter cởi áo khoác khoác lên vai Thaddeus che đi bộ quần áo rách rưới ấy.
Vì không được huấn luyện nữa nên Thaddeus rất rảnh rỗi, suốt ngày ở trong phòng lóng ngóng chờ Peter về.
Peter đi chinh phạt sẽ dẫn cậu theo, nhưng ở căn cứ vẫn còn chút vấn đề cần Peter giải quyết nên Thaddeus sẽ phải ở một mình trong thời gian ngắn. Và... Thật tốt để hành động.
Thaddeus mang vẻ mặt ngây ngô ra ngoài, hoàn toàn không đe dọa đến ai nên mọi người nhìn thấy cũng chỉ phớt lờ cho rằng cậu đang đi tìm Peter.
Nhưng Thaddeus lại đi đến phòng giam quái vật.
Lính canh gác nhạy bén chỉa súng vào Thaddeus: " Cậu không nên đến đây một mình, ngài Peter không đi cùng cậu sao? "
Thaddeus bối rối cố gắng giải thích: " A... Em... em muốn đợi anh Peter về nhưng mà... Nhưng mà em đói quá nên mới tự ý đi tìm thức ăn. Các anh... Các anh cho em vào được không? "
Đôi mắt cậu đỏ hoe, bộ dạng ấm ức chẳng ai có thể chống lại được.
Nhưng sau gương mặt ấm ức đó Thaddeus đã hoàn toàn thay đổi. Cậu im lặng, di chuyển nhanh đến nơi lính canh, vài động tác nhanh nhẹn đã đánh ngất được hai người.
Thaddeus hiên ngang mở cửa vào rồi khép lại. Đứng đối diện với một binh đoàn quái vật mạnh mẽ đói khát, thật không thể tin được nhân loại sẽ ra sao nếu chúng thoát ra được.
Thaddeus vặn vẹo cổ, môi mấp máy vang lên thanh âm của quái vật: " Ta sẽ thả mi nhưng đừng tấn công căn cứ. Làm náo loạn thôi được chứ? "
" Ta trả mi sự tự do, chúng mi sẽ phải nghe lời ta! "
Quái vật phân giai cấp rất rõ ràng, kẻ yếu hơn sẽ sợ hãi kẻ mạnh hơn. Dù Thaddeus không cứu chúng thì ngay tại đây sức mạnh Thaddeus áp đảo chúng tự động mặc định phải nghe lời cậu.
Thaddeus cong môi, nhìn vào ổ khóa rồi cơ thể tự động đưa đến một loại chìa khóa phù hợp. Đây là một bí mật, trên người cậu nơi nào cũng là vũ khí vì cậu có thể sao chép và tự sản xuất từ chính máu thịt của mình.
Cậu là loại quái vật không theo một quy tắc nào là loại quái vật mà con người chưa từng biết đến đã tồn tại từ trăm năm trước. Thaddeus không muốn tham gia chiến đấu chiếm đoạt, cậu chỉ thích an nhàn sống mà thôi. Trốn trong một quả trứng quan sát tất cả rồi được Peter đưa về căn cứ.
Thật tuyệt vời làm sao.
Cậu từng nghe nói về vũ khí tối thượng tiêu diệt toàn bộ một đám quái vật mạnh mẽ, khá tò mò về vũ khí đó nhưng hơn hết cậu phải an toàn sống sót ở nơi này.
Từ trong trứng cậu đã nghe rõ một vài thông tin. Peter là người đàn ông mạnh mẽ nhất, nếu có hắn chống lưng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Peter, cái tên đó luôn nằm trong đầu cậu. Rồi một đoạn ký ức không tên xuất hiện, đó là lúc cậu vẫn còn là một con quái vật nhỏ xíu nấp bên trong hang. Nhìn thấy một đội quân đang tiêu diệt đồng loại của mình.
Trong đó có hai người rất xuất sắc, một là Peter và người còn lại là đồng đội của hắn cũng là tri kỷ của hắn. Đối phương với gương mặt non nớt, nụ cười xinh xắn và mái tóc đỏ rực diệt quái vật theo cách của mình rất vui vẻ.
Một con quái vật non nớt chứng kiến cảnh tượng này chắc chắn sẽ sinh ra nhiều cảm xúc. Nhưng khi đó nhân loại chưa lớn mạnh, tiếp tục tấn công quái vật cứ ồ ạt lao đến thì sẽ không trụ nổi.
Peter hỗ trợ anh em chạy trốn thành công còn cậu thiếu niên tóc đỏ ấy lại bỏ mạng vì lấy thân mình ra dụ quái.
Một cái kết không đẹp chút nào.
Quá mức đáng sợ nên cậu không muốn chiến đấu. Đợi khi mọi chuyện lắng xuống, cậu đi ra và nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy, gương mặt hấp hối nhưng vẫn có thể cười.
Không hiểu nhân loại nói gì, cậu chỉ thấy đói và gặm nhấm từng chút một da thịt của nhân loại này.
Không ngon một chút nào. Cậu phun ra, nhân loại kia lại bật cười.
Quá mức mệt mỏi, cậu lười nhác co thành một khối trên bụng nhân loại ấy. Không muốn chiến tranh, cậu chỉ muốn lười nhác mà thôi. Và rồi.... Thời gian cứ thế trôi đi, cậu ngủ một giấc say và nhân loại bên dưới từ khi nào biến thành vỏ trứng của mình.
Ngay khi bản thân được đưa về căn cứ của nhân loại cậu đã lên cho mình một kế hoạch. Tìm hiểu và giải cứu những đồng loại bị bắt giữ biến thành con tốt thí cho nhân loại này.
Và khi nhìn thấy Peter, cậu rốt cuộc cũng biết phải làm sao. Vỏ trứng của cậu đập thình thịch, dịch nuôi dưỡng dần bị rút cạn và đó cũng là lúc cậu quyết định thoát khỏi chiếc vỏ này. Từ một cục nhầy không xác định đã có cơ thể và gương mặt. Cố gắng nhớ lại gương mặt ấy, người tri kỹ của Peter để rồi bám víu vào hắn để dễ dàng tung hoành trong căn cứ.
Thaddeus khẽ cong môi vừa đẩy chìa khóa vào thì cánh cửa phía sau bật mở. Người xuất hiện là Peter.
Ánh mắt hắn gắt gao quét qua căn phòng một lượt rồi dừng lại ở Thaddeus.
" Em làm gì ở đây? "
Thaddeus mím môi, hạ tay xuống quay lại nhìn Peter: " Em... Em đói... "
Peter nhíu mày: " Tôi đã cho em ăn rồi "
" Em... Em... ". Thaddeus sợ hãi đến luống cuống tay chân: " Em không biết, đột nhiên đói lắm mà anh không ở đấy với em. Em mới đi tìm một mình. Em cũng sợ lắm Peter "
Hắn kéo cậu lại gần: " Cẩn thận, song sắt này cũng có thể làm em bị thương đấy "
" Ừm ". Cứ ngỡ đã được Peter bỏ qua, cậu dụi vào người hắn nhưng lại bị đẩy ra.
" Nói cho tôi biết, ai đánh gục lính canh bên ngoài "
Thaddeus lắc đầu: " Em không biết, em xin họ, họ cho em vào rồi em cũng chẳng biết gì nữa "
Peter nhíu mày, nắm chặt cổ tay Thaddeus: " Em biết gì không, nơi giám sát quái vật luôn có camera giám sát "
Thaddeus không biết đó là gì nhưng nghe hai từ giám sát, cậu bỗng ngước lên nhìn vào góc tường nơi có một đầu máy đang hướng vào hai người.
Cơ thể Thaddeus lạnh toát, run rẩy bám vào cánh tay Peter: " Em... Em không... "
Peter lạnh lùng nhìn Thaddeus từ trên cao, ánh mắt thất vọng đó làm vị trí nơi trái tim của cậu đập mạnh một cái. Ánh mắt đó... Ánh mắt sắt lạnh Peter hay nhìn quái vật.
Thaddeus run lên, lồng ngực run run cười khúc khích. Đôi mắt đỏ ngầu hơi lóe lên, chìa khóa đã tra vào ổ và chỉ cần Thaddeus búng tay là có thể mở.
" Thì ra anh luôn cảnh giác với em ". Thaddeus ôm lấy gương mặt Peter, cơ thể lập tức cứng đờ.
Con dao lạnh lẽo áp vào cổ, sắc mặt Peter vẫn không thay đổi lạnh lùng đầy tàn nhẫn.
Thaddeus không quan tâm, cậu tiến tới mặc kệ lưỡi dao cứa vào da thịt mình, hôn nhẹ lên môi Peter.
Một tiếng tách vang lên, ổ khóa rơi xuống và rồi quái vật đồng loạt thoát khỏi lồng giam. Peter trợn tròn mắt, ngay khi muốn đẩy Thaddeus ra thì cậu đã nhanh hơn, ôm lấy Peter đôi cánh vung qua bảo vệ hắn.
" Không được làm hại nhân loại! Mau rời khỏi đây đi! " Thaddeus nói với lũ quái trong khi cố gắng bảo vệ Peter khỏi những va chạm mà quái vật gây ra.
" THADDEUS!!!" Peter gào lên, lưỡi dao càng cứa sâu vào da thịt.
" Em chỉ muốn cứu đồng loại của mình thôi! Peter em không muốn chiến đấu với anh ". Nói rồi Thaddeus thả tay ra lao thẳng ra ngoài nhảy qua cửa sổ, vung đôi cánh lớn ngự trị trên không trung nhìn chằm chằm vào căn cứ náo loạn.
Cậu gắt gao quan sát đoàn quái vật, lại phải cảnh giác với quân đội.
Dù có mạnh mẽ thì vũ khí tối thượng kia vẫn là thứ khiến cậu dè chừng.
Peter đã ấn nút báo động khẩn cấp. Căn cứ đang bước vào giai đoạn bố trí lực lượng khống chế quái vật.
Rất nhiều quái vật thoát ra từ căn cứ. Một số chạy loạn khắp nơi nhảy ra từ cửa sổ, một số bay lượn xuống thành phố. Thaddeus đứng trên sân thượng của căn cứ nhìn chằm chằm vào lũ quái.
Phía sau là Peter và đoàn đội của hắn.
Không quan tâm đến nhân loại. Thaddeus rút ra một bộ cung lên, ngay lập tức bắn vào những con đang bay loạn tấn công nhân loại.
Đúng vậy, nghe lời nhưng vẫn sẽ có một số trường hợp tạo phản. Thaddeus không muốn gây hại cho nhân loại.
Lần đầu tiên Peter thấy một Thaddeus như thế này. Hắn dường như không tin vào mắt mình, trên tay là con dao hắn tiến đến gần Thaddeus.
" Tại sao? ". Peter nghiến răng: " Tại sao lại dùng gương mặt đó lừa dối tôi? "
Thaddeus xử xong con cuối cùng rồi thì thả cung xuống. Quay lại đối mặt với Peter, nở một nụ cười: " Thật quá đáng, em đang cứu đồng loại của mình thôi "
" Em kể anh nghe một chuyện nhé ". Giọng Thaddeus rất nhẹ, như lông vũ lại cắt những vết thương nhỏ vào tim Peter: " Vốn dĩ em sẽ nhanh chóng cứu chúng nó rồi rời đi, sẽ không can thiệp vào chiến tranh giữa nhân loại và quái vật. Nhưng... Bất ngờ chứ, ở nơi này... Nơi rỗng tuếch này lại xuất hiện biến cố. Em đã yêu anh rồi "
" Thaddeus ấy, người tri kỹ của anh đã là vỏ trứng của em suốt ngần ấy năm. Em hấp thụ máu thịt cậu ta, dù đã chết nhưng quả thực nơi này bị ảnh hưởng bởi cậu ta. Peter, rốt cuộc em cũng không biết bản thân đang nghĩ gì "
" Anh hận em đúng không? " Thaddeus mỉm cười, vươn tay ra chạm lên gương mặt hắn: " Xin lỗi nhé, em chỉ lợi dụng anh thôi "
Nói rồi Thaddeus rút ra một con dao gần giống với Peter. Hai người lao vào đánh nhau, đúng là Peter mạnh nhưng Thaddeus cũng không thua kém. Những gì cậu chịu đựng cũng chỉ để cho ngày hôm nay, sự nhẫn nhịn cũng chỉ đến đó.
Bị thương lại lập tức chữa trị ngay, khác với Peter cơ thể chi chít vết thương đang dần suy yếu. Cậu hoàn toàn có thể giết Peter nhưng... Tại sao lại không làm được.
Không chỉ mỗi Peter mà Thaddeus còn phải đối mặt với quân đội.
Cậu mím môi, ném con dao đi và thay bằng một thanh kiếm.
Khi Peter cúi người xuống, những người ở phía sau lập tức xả đạn vào Thaddeus. Cậu đứng trên mép sân thượng tay cầm chắt kiếm chém bay từng viên đạn.
Thaddeus bị đẩy lùi chứng tỏ cậu còn rất sợ vũ khí tối thượng. Khí thế của quân đội được tăng lên, sau đó có thêm tiếp viện.
Thaddeus bị ép phải bay lên, lơ lửng trên không ánh mắt đau đớn nhìn về phía Peter. Chỉ thấy hắn ném con dao và rồi rút súng ra. Tay hắn đang run dữ dội, hắn không thể ra tay được khi Thaddeus vẫn giữ gương mặt đó.
Viên đạn sượt qua bả vai, sau đó là đôi cánh. Sức mạnh Thaddeus giảm đi đáng kể khi dùng kiếm chỉ với một tay.
Trực thăng đến vây quanh cậu. Kế hoạch vây quanh tứ phía chính là của Judas nhưng Judas ở đâu?
Khi Thaddeus đang tìm kiếm thì đột nhiên một ánh sáng lóe lên từ tòa nhà đối diện. Một phát đạn cực kỳ lớn lao đến và rồi bắn nát cánh tay bên phải của Thaddeus.
Không thể trụ được, cậu ngã xuống tòa nhà, khốn khổ chật vật dưới chân Peter.
" Anh... ". Cậu thở hắt ra, bỗng nhiên bật cười. Dè dặt nắm tay Peter hướng họng súng vào giữa trán mình: " Làm ơn... Hãy giết em, chỉ mỗi anh mới có thể giết em "
Tay Peter run rẩy dữ dội hơn. Hắn không thể ra tay nhất là đối diện với gương mặt ấy.
Mảnh ký ức vỡ vụn trong đầu hắn. Lúc đó " Thaddeus " mở đường cho đoàn đội, hắn thành công trốn thoát nhưng " Thaddeus " lại bị quái vật vây quanh mãi không có lối thoát. Hắn kêu gào, đồng đội điên cuồng kéo hắn lại và rồi.... Hắn đã bỏ mặc " Thaddeus " chết trong hang động đó.
Peter không thể cứu được tri kỹ của mình để rồi ngày hôm nay chính tay hắn giết chết cậu. Vẫn là gương mặt ấy, gương mặt hắn ngày đêm nhung nhớ.
Thaddeus mỉm cười, ôm lấy bàn tay hắn ấn vào cò súng.
Tiếng súng vang lên thật chói tai, viên đạn bắn xuyên qua đầu Thaddeus máu bắn lên tay và gương mặt Peter.
Hắn đứng yên bất động nhìn cơ thể Thaddeus đang ngã xuống. Máu chảy thành sông cuốn ký ức hạnh phúc tạm thời của Peter trôi theo dòng nước siếc.
Tai họa của căn cứ nhân loại đã được giải quyết triệt để. Mọi chuyện lại bắt đầu đi vào quỷ đạo.
Chiến binh mạnh nhất nhân loại từ ngày đó chỉ như kẻ mất hồn, đôi tay cần súng cũng đang run lên, hắn không thể sử dụng vũ khí một thời gian dài cho đến khi hắn chấp hành hình phạt.
Làn sóng dư luận càng thêm nhấn chìm hắn xuống vực sâu không đáy. Đến cuối cùng Peter đứng trước mặt toàn thể nhân loại nói lời xin lỗi sau đó không bao giờ quay về căn cứ nữa.
Một mình hắn lang thang bên ngoài vùng đất hoang vu, cùng với một chiếc lông vũ trắng tinh khôi chinh phạt đám quái. Lông vũ là bạn đồng hành, là tri kỹ của hắn.
Căn cứ nói rằng, đội trưởng Peter đã điên dại kể từ ngày hôm đó.
-----~/~-----
Đã chỉnh sửa :3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip