Xà Vương #3
Cp: Raphael x Thaddeus
----------~/~----------
Raphael đối xử với Thaddeus khá tốt, cậu được tự do trong dinh thự nhưng lại không được ra ngoài nếu không có sự cho phép của hắn. Tự do nhưng bị giam lỏng.
Raphael không bên cạnh cậu suốt ngày bởi vì hắn muốn cho cậu thấy thoải mái. Sau đó ban đêm lại xuất hiện và triền miên cả đêm.
Dinh thự rộng lớn, cảnh vật khác hoàn toàn với khu rừng âm u mà hồi bé hay thấy. Thaddeus treo người ra ngoài lan can nhìn xuống dưới, nơi những tiểu yêu vui đùa. Thú vị thật.
Thaddeus cất bước đi xuống sân vườn ngỏ ý muốn chơi cùng. Nhưng bọn nhóc này lại sợ thân phận chủ nhân mà không dám chơi cùng.
Thaddeus ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu đứa nhóc: " Vậy nếu bây giờ ta là con người bình thường thì em có chơi cùng ta không?"
Hổ con cảm thấy con người này thật kỳ lạ, nó chu môi nói: " Thế thì ngài nên sợ em chứ không phải là muốn chơi cùng em "
" Thật lém lỉnh ". Thaddeus bật cười: " Cho ta mượn một chút nhé "
" Đây ạ "
Hổ con đưa cầu cho Thaddeus rồi nhìn cậu tự đá cầu cực kỳ giỏi.
Bọn nhóc nhìn mà không chớp mắt, mắt chúng sáng rực lên ngưỡng mộ Thaddeus.
Mà Raphael ở trên nhìn xuống cũng cảm thấy ganh tị. Nụ cười đó của Thaddeus hắn chưa bao giờ thấy, vật nhỏ này từ khi bước chân vào dinh thự chưa bao giờ cười với hắn.
Bọn tiểu yêu này lại có thể. Raphael ganh tị chứ.
Nhìn thấy sự nhàm chán của Thaddeus nên hắn ra lệnh cho bọn tiểu yêu này đến bầu bạn với cậu. Dần dần tiếng cười cũng xuất hiện ở dinh thự.
" Cũng lâu rồi nhỉ. Dinh thự lạnh lẽo này cuối cùng cũng có chút ấm áp "
" Chủ nhân cũng không còn u ám nữa. Cũng tốt "
" Đi theo ngài ấy lâu như vậy rồi... Ta chưa từng thấy chủ nhân trân quý ai như ngài Thaddeus "
" Ta cũng phải công nhận ngài Thaddeus thực sự giống ngài ấy. Chủ nhân... Chỉ sợ sẽ lại yếu lòng "
Bởi vì quá yêu nên khi âm dương sư ấy mày mò bùa chú để phong ấn hắn, hắn cũng chẳng buồn phản kháng. Chỉ cảm thấy bản thân bị phản bội, đến cuối cùng chỉ nhận lại sự hận thù từ đối phương, từ đầu đến cuối ngài ấy chưa từng nói yêu hắn.
Tại sao lại không yêu hắn?
Sau ngàn năm suy nghĩ dày vò bản thân thì Raphael đã nhận ra lỗi sai của mình, giam cầm ngài ấy, cưỡng ép ngài ấy mới dẫn đến kết cục này. Bây giờ thì rút kinh nghiệm, cho Thaddeus tự do, cho em quyền lực của cải tất cả mọi thứ của hắn chỉ mong cậu sẽ nhìn hắn một lần, dùng ánh mắt đó dịu dàng nhìn hắn nói yêu hắn. Chỉ cần như vậy.
Một tiếng thở dài, họ không tụ tập nữa mà tản ra đi làm việc.
Dưới sân cũng rất vui. Thaddeus đem những trò chơi ngày bé để chơi với bọn tiểu yêu. Bởi vì chưa từng có bạn, chưa có ai chơi chung nên bây giờ Thaddeus cứ như trở về quá khứ cực kỳ vui vẻ.
Bộ quần áo sạch sẽ cũng bị vấy bẩn. Raphael không nhìn nổi nữa nên cất bước đi ra, hắng giọng nói: " Quần áo ta cho em chưa hết ngày đã bị em làm bẩn hết mấy bộ rồi "
Bị bắt quả tang, Thaddeus rụt cổ lại kéo hổ con ra chắn trước mặt mình.
Bọn tiểu yêu đứng xếp hàng ngay ngắn dưới ánh mắt của Raphael, nhìn như bọn trẻ trốn đi chơi rồi bị mẹ cầm roi đón về nhà. Trông đáng thương lại rất buồn cười.
Thaddeus không nhịn được mà che miệng cười khúc khích.
" Em còn dám cười? "
" A! " Đột nhiên quên rằng bản thân cũng đúng trong hàng ngũ bị phạt.
Cậu mím môi, cúi đầu mân mê tay áo, mang vẻ mặt hối lỗi nhưng chắc chắn sẽ có lần sau.
Raphael thở dài, giơ tay lên ra lệnh: " Đứa bọn tiểu yêu đi tắm rửa sạch sẽ "
Xong hắn đi đến, một tay nhẹ nhàng bế Thaddeus và xách theo hổ con đi.
Thaddeus ôm cổ Raphael, gục mặt xuống vai hắn. Chung quy vẫn là sợ bị phạt, phạt đánh đòn thì không sao những nhỡ còn gì quá đáng hơn thì sao? Có hổ con ở đây nữa, Thaddeus không dám nghĩ nhiều.
" Tắm rửa xong em với nó về nhà một chuyến đi "
" Dạ? "
Raphael kiên nhẫn nhắc lại lần nữa: " Ta cho em về thăm nhà. Không nghe rõ ư? "
Thaddeus thực sự không nghe rõ, chỉ nghe được hai chữ " về nhà " thì tai ù hết cả.
Đã hai tuần rồi Thaddeus ở trong dinh thự suốt. Nếu không có bọn tiểu yêu thì cậu sẽ buồn chán đến chết mất. Cũng nhớ nhà, không biết sau khi cậu đi thì trưởng làng có đập nhà của cậu không, sách quý đã cất giấu cẩn thận nhưng còn bàn thờ tổ tiên thì...
Thaddeus mím môi, rụt rè nói: " Cảm ơn "
Raphael xoa đầu Thaddeus rồi quay lưng đi. Ra tới cửa hắn dừng lại nói: " Muộn thì đừng vội trở về, ta sẽ đến đón em "
Nói rồi hắn đi mất. Để lại Thaddeus với gương mặt đần độn không hiểu ý phu quân của mình.
" Ý ngài ấy là gì? ". Cậu ngơ ngác chỉ ra cửa rồi hỏi hổ con.
Nó trưng ra bộ mặt chán đời chê Thaddeus ngốc. Cẩn thận giải thích cho cậu nghe: " Có nghĩa là... Ngài ấy nói... Ngài chơi bao lâu cũng được... Tối... Thì--- "
" Không nói liền mạch được hay sao? "
Hổ con trề môi: " Em sợ ngài không hiểu mà "
" Em! ". Thaddeus nhéo mũi hổ con cho hả giận: " Nói tiếp đi "
" Trời tối nguy hiểm, ngài ấy sẽ tự đến đón chúng ta. Nói chung là ngài cứ chơi còn an toàn của ngài chủ nhân sẽ tự lo được "
Thaddeus gật đầu như giả tỏi: " Hiểu rồi "
Hai người một lớn một nhỏ châu đầu vào nói chuyện, đến khi nhện yêu vào gọi Thaddeus: " Chủ nhân, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi ạ. Mời ngài "
Có một kẻ khác đến xách hổ con ra hồ nước sau vườn để tắm. Thaddeus thì ngoan ngoãn đi theo nhện yêu bước vào phòng tắm riêng của mình.
Vén mái tóc dài lên, quần áo được người hầu cởi ra xếp gọn gàng. Những vết tích thô bạo đêm qua vẫn còn đó, họ chỉ len lén nhìn rồi lại không dám nói gì thêm.
Nhện yêu khá thân thiết với Thaddeus, cũng đi theo hầu Raphael lâu năm nên ít sợ hắn. Cô chép miệng nói: " Cũng thật thô bạo mà. Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả "
Thaddeus cười khổ.
" Cũng không trách được. Ngài ấy luôn như thế mà ". Cô chải tóc cho Thaddeus, tấm tắc khen ngợi: " Tóc ngài đẹp thật, ngài cũng rất đẹp "
" Ta nghe nói cái làng kia đối xử với ngài rất tệ. Để ta sửa soạn cho ngài thật đẹp vả mặt bọn họ. Lũ vô ơn "
" Cứ như thường lệ là được rồi " Thaddeus khẽ nói, vuốt ve vòng tay.
Lâu rồi mới được về nhà, có lồng lộn thì cũng chẳng ai để ý, nhưng ít nhất cũng phải tươm tất để cha mẹ thấy cũng không đau lòng.
Thaddeus rời khỏi bể tắm, người hầu tiến đến chăm cậu. Thân thể của tiểu chủ nhân nhỏ nhắn trông yếu đuối so với yêu quái bọn họ. Chỉ sợ ra gió một tí là bệnh nên chăm sóc cực kỳ chu đáo.
Nhện yêu tỉ mỉ búi tóc cho Thaddeus, trước khi cậu ra khỏi dinh thự còn cẩn thận kiểm tra lại lần nữa mới an tâm.
" Tốt rồi "
Hồ yêu kiều mị bước tới, đặt vào tay Thaddeus một túi vàng bạc: " Chủ nhân có dặn giao thứ này cho ngài. Dặn dò ngài có thể tùy ý mua sắm, không cần câu nệ "
Thaddeus còn tính nói không cần nhưng lại nhớ ra còn có hổ con đi cùng, ít nhiều cũng sẽ cần mua ít đồ cho nó. Thaddeus miễn cưỡng nhận lấy rồi dắt tay hổ con rời đi.
Từ dinh thự xuống chân núi khá xa. Đi được một đoạn thì Thaddeus dừng lại. Cậu ngồi xổm xuống nhìn hổ con: " Nhóc có hóa hình được không? "
Nó gật đầu rồi nhanh chóng hóa hình. Một con hổ con bé tẹo chưa mọc răng đứng sừng sững trước mặt.
Thaddeus: A... Đúng là hổ con.
Bỏ kế hoạch cưỡi hổ về nhà. Thaddeus lục lọi trong túi mấy lá bùa. Hổ con ngay lập tức nhảy dựng lên: " Ngài muốn giết ta á? Gàoooo!!! "
Thaddeus nhìn bộ dạng hung dữ của nó chỉ thấy đáng yêu. Cậu xoa đầu nó rồi xòe mấy lá bùa ra chỉ vào từng cái giải thích: " Đây là bùa chú, phụ trợ thôi không dùng để tấn công. Mấy cái nguy hiểm bị hắn lấy hết rồi "
Là bị trấn lột. Sau đêm động phòng Thaddeus rất tức giận nên ngồi trên giường ném bùa về phía Raphael. Hắn không giận mà vò nát lá bùa ném xuống sàn, rồi cướp hết bùa, còn hành hạ cậu cả đêm.
Nhớ đến chỉ thấy tổn thương.
Thaddeus lấy ra một lá bùa: " Cái này để bay này. Em đến đây để ta ôm em bay đi cho nhanh "
Hổ con giữ nguyên hình dạng của mình, nhảy vào lòng Thaddeus.
Cậu kẹp lá bùa vào giữ hai ngón tay, niệm chú rồi lá bùa bốc cháy. Cơ thể lập tức nhẹ bỗng, ôm theo hổ con nhảy một phát cao tận trời rồi bay đi.
" Oaaa kỳ diệu ghê " Hổ con phấn khích reo lên: " Lần cuối ta được bay là hai tháng trước rồi. Là ngài chu tước xách ta bay đó, vui lắm hehe "
Thaddeus cười gượng gạo. Đến chu tước cũng có mặt thì không biết thế giới bên ngoài đã loạn như thế nào rồi.
Bay rất nhanh, chỉ vài phút là đến. Thaddeus đáp xuống bên trong sân nhà mình nhưng mất khống chế hai người trượt một đoạn dài đến khi đầu chạm cửa mới dừng lại.
Hổ con bị chấn động mà hóa hình người, hoa mắt chóng mặt nằm bẹp dí trên đất.
Thaddeus ôm đầu, đứng dậy chỉnh trang lại quần áo trước khi có ai tới thấy cảnh xấu hổ này.
Trưởng làng hay tin Thaddeus về là sau khi cậu thấp hương cho tổ tiên xong.
Ông đứng trước cửa nhìn chằm chằm vào cậu. Tên đạo sĩ thối kia cũng đứng đó, rụt rè nhìn cậu như thấy ma quỷ.
" Ngươi chưa chết? ". Cũng chẳng còn tình nghĩa gì, hỏi thẳng là cách tốt nhất.
Câu hỏi đó làm đạo sĩ hít một hơi khí lạnh. Mà hổ con cũng tức giận không kém. Lập tức đứng dậy quát: " Ông hỏi gì thế? Trù ẻo chủ nhân ta à? "
" Cấu kết với yêu quái. Ngươi muốn gì hả Thaddeus? ". Trưởng làng phớt lờ hổ con, vẫn hỏi Thaddeus.
Hổ con còn muốn nói nhưng Thaddeus dã vổ đầu nó bảo nó im lặng.
Cậu tiến lên, ánh mắt lạnh lẽo quét qua những gương mặt này một lượt, cười nhạt nói: " Về thăm nhà thôi, không liên quan đến các người "
" Hừ! " Trưởng làng tức giận đập cây dậy xuống đất.
Thaddeus quay lưng đi chỉ bảo: " Tiễn khách "
Có hung hăng thì con người vẫn sợ yêu quái dù là con vật nhỏ. Hổ con gầm một tiếng rồi chạy ra cửa, bọn họ lập tức chạy tán loạn. Nó đóng cửa rồi tung tăng đi theo Thaddeus.
Bên dưới giường ngủ là một tầng hầm. Thaddeus bế hổ con vào rồi dắt tay nó đi vào trong tìm đồ.
" Tối quá, ngài giấu gì trong đây thế? "
" Bí mật. Cẩn thận nhé "
Đi hết đoạn cầu thang là đến nơi rộng rãi hơn. Thaddeus để đuốc cho hổ con cầm rồi đi đến những kệ sách phủi bụi bặm. Mở từng quyển sách lật từng trang ra đọc. Đều là bí quyết tu luyện, những chú thuật và bí thuật của gia tộc.
Thaddeus muốn học hết trong hôm nay. Chỉ để củng cố năng lực.
Từ trước đến nay Thaddeus chưa từng có ý định sẽ ngoan ngoãn bên cạnh Raphael suốt đời. Xà Vương quá nguy hiểm, ngài âm dương sư không giết được, cả gia tộc không ai được thì cậu sẽ cố làm cho bằng được. Chắc chắn.
Dường như có người hiểu được quyết tâm của cậu nên đột nhiên một quyển sách cũ rơi trúng đầu. Bìa màu vàng khác với những quyển ở đây, nét chữ cũng khác.
Thaddeus liền nhận ra, đây là nét chữ của ngài âm dương sư ấy.
Nội dung... Là một trận pháp đủ mạnh để khống chế Xà Vương. Nếu là ngài ấy sẽ khống chế hắn được vài canh giờ. Nhưng nếu là Thaddeus... Ít nhất là vài phút.
Và cuối cùng là điểm yếu của Raphael.
Thaddeus đọc xong, ghi nhớ tất cả và rời đi. Hổ con không hỏi nhiều cũng không bép xép. Thaddeus tin nó biết sẽ làm gì nếu Raphael tra hỏi.
Nên sau khi rời khỏi tầng hầm Thaddeus rủ nó đi xuống trấn chơi. Nó cực kỳ vui.
Hai người dắt tay nhau xuống thị trấn, Thaddeus mua cho nó rất nhiều bánh kẹo của con người. Mua cả một cây kẹo hồ lô để mang về làng.
Dễ thôi, mua chuộc để nó không nói với Raphael là được chứ gì.
" Cái này ngon lắm nè ". Nó gắp một miếng bánh nếp đậu đút cho Thaddeus. Bột nếp mềm dẻo với nhân đậu bùi béo. Thaddeus đoán chắc Raphael không thích ăn nhưng ngon như thế liền muốn mua cho hắn.
Chỉ cần món nào ngon Thaddeus liền mua thêm một phần để mang về. Đến cuối cùng chỉ có hai người mà xách đồ lỉnh kỉnh về nhà mệt đứt hơi.
Trời ngã bóng về chiều, cây kẹo hồ lô có tác dụng. Thaddeus mang đi chia cho những đứa trẻ trong làng, dù cha mẹ chung không cho. Thaddeus lại chẳng để bụng.
Đến tối hai người ngoan ngoãn ở nhà đợi Raphael tới đón. Một cây kẹo khổng lồ chỉ còn vài que. Thaddeus đã gặm hết còn bao nhiêu đây tính xử luôn thì hổ con không cho đấy.
Khi ánh đèn cuối cùng trong làng tắt Raphael mới đến. Hắn bế Thaddeus lên và xách hổ con đi. Còn đồ đạc đó sẽ có kẻ khác đến mang về.
Hôm nay Thaddeus rất vui, ôm chặt Raphael vùi vào cổ hắn cười khúc khích.
" Cảm ơn ngài "
Raphael nhướng mày: " Ồ, chịu cười với ta rồi à? "
Hôm nay tâm trạng tốt nên không muốn đôi co với Raphael. Dụi vào người hắn như mèo, ngoan ngoãn đến mức khó tin.
Như chiếc lông vũ khẽ chạm vào tim hắn ngứa ngáy vô cùng.
Raphael cười khẽ: " Nói cảm ơn không sao? Tỏ lòng thành đi chứ "
Thaddeus chu môi ngại ngùng nói: " Ta có mua quà cho ngài mà "
" Không tính "
Thaddeus nhấc người ra nhìn chằm chằm Raphael. Liếc nhìn hổ con, nó hiểu ý liền bịt mắt lại. Sau đó, môi kề môi. Hơi thở hòa vào nhau, môi lưỡi triền miên.
Thaddeus rụt rè lùi lại trước, đôi mắt phũ một lớp sương mờ, trong đêm bộ dạng mơ màng này khiến Raphael không kiềm chế được khẽ nuốt nước bọt.
" Đợi về dinh thự em biết tay ra "
Thaddeus lại gục xuống vai Raphael, biết rõ tối nay sẽ không được ngủ yên nhưng sao... Lại không sợ. Có lẽ là vì hôm nay tâm trạng cậu tốt.
-----~/~-----
Có séc 😍👍
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip